Thật sự là thói quen, Không tính đến chuyện dứt bỏ lòng tự tôn thì Vu Vân nhẹ nhàng cưỡng gian còn khơi mào lửa nóng thì đúng là rất hưởng thụ. Nhưng mà chuyện nên làm thì phải làm, muốn báo thì nhất định phải báo thù! Đỗ Lăng bông nhiên xoay người một cái khóa ngồi trên người Vu Vân: ” Anh là muốn tôi giết anh? Muốn tự sát?”

“Đừng như vậy mà! Cưng ơi. Em xem, tôi và em đều là đàn ông bình thường, đều có dục vọng sinh lý bình thường, muốn phát tiết cũng rất bình thường. Có tôi phục vụ cho em không phải so với một người tự thỏa mạn thì thoải mái hơn sao? Huống chi nhịn lâu quá đối với cơ thể không tốt, em nói đúng không? Tiểu Lăng là người dễ xấu hổ, Không phải nhờ ta cật lực vận động, em sao có thể thoải mái như vậy? Chẳng lẽ là do tôi chưa phát huy hết sức? Kỹ thuật không được tốt? Tôi không đem lại thoải mái cho em? Nhưng mà em rõ ràng rất hưởng thụ mà… Ai da! Được rồi… Được rồi tôi không nói nữa, không nói nữa!”

“Nói cho tôi biết, cha anh tên gì? Có phải tên là Vu Phong Thu?”

“…phải.”

“Dì Thu Vũ là gì của anh?”

“Là bác của tôi.”

“Như vậy anh Tiểu Ngũ…?”

“Là anh họ của tôi. Thật ra tên đó đi Mỹ chủ yếu là muốn tìm tôi.”

Đỗ Lăng im lặng một hồi liền đứng dậy, đưa tay muốn bất đèn nhưng bị Vu vân ôm cổ kéo xuống.

“Anh! Để cho tôi thấy mặt anh!”

“Không được!”

“Tại sao? Anh bị tàn tật?”

“Không có!”

“Vậy thì tại sao lại không cho tôi nhìn?” Đỗ Lăng đưa tay lên sờ khuôn mặt Vu Vân: “Bị hủy dung? Không phải nha, rất non mà! Giống nhau không nhiều, Giống nhau không ít nha! Tiểu Ngũ có nói qua, Vu gia tất cả đều là mỹ nam mỹ nữ nha, anh cũng không ngoại lệ mới phải a…”

“Tránh ra! Không cho là tôi đánh chết anh!”

“Không cho, em cứ đánh chết tôi đi.”

“Anh nghĩ là tôi không dám?”

“Tiểu Lăng, tôi từng hoài nghi sự dũng cảm của em.”

“…cho tôi lý do, bằng không thì anh không phải là em họ của anh Tiểu Ngũ. Tôi cũng sẽ không lưu tình.”

“Haizz! Tiểu Lăng, tôi bề ngoài nhìn như thế nào rất quan trọng sao? Như vậy thì có thể biết được nội tâm của người đó như thế nào sao? Em xem, lúc này trong đêm tối, chỉ có tôi và em rúc vào nhau không phải là rất ấm áp sao? Có cảm giác hay không tâm chúng ta đang đến gần với nhau? Trong không gian vắng vẻ này, chỉ có tôi và em, không có bất kỳ thứ gì quấy rầy, chỉ có tôi và em. Tiểu Lăng, tôi ở chỗ này, tôi sẽ không đi, cũng sẽ không né tránh người tôi yêu. Tất cả của tôi đều hiện ra ở đây, không mang theo bất kỳ sự giả dối ngụy tạo nào. Tùy em thăm dò, tùy em hiểu thế nào. Tiểu Lăng mời dùng tâm để cảm nhận, tôi đối với em là yêu. Tình ý của tôi đều đợi em trả lời đến cùng thì em có muốn để tôi được ở bên cạnh em hay không.” Vu Vân cầm lấy tay Đỗ Lăng đặt lên ngực mình: “Em cảm giác được không? Ở đây, chỉ rung động vì em!”

“Phong Tình dạy cho anh cái này? Chẳng lẽ anh bị nhiễm truyện tiểu thuyết?”

“Đây là lời thật lòng!”

“Đã biết. Anh cứ việc từ từ mà xem tiếp.”

“Em…” Vu Vân cắn răng: “Lãng mạn Em hiểu hay không vậy?”

“.Chẳng lẽ đến tác phẩm của Tịch Quyên anh cũng xem.”

“Tại sao lại có một người vô cảm như thế? Lẽ nào yêu cũng không thể nói sao?” �

Thở dài, Vu Vân đem đầu Đỗ Lăng kéo xuống. Trực tiếp cho Đỗ Lăng một nụ hôn nồng nhiệt, nếu nói không hiểu vậy trực tiếp hành động là được! (sâu: thích câu này ghê, nói không hiểu cứ việc hành động là ok =)))))))) )