Thở dài, Vu Vân không nói nữa: hắc hắc…không nói nhưng tôi làm không được sao?

Sự thật chứng minh: Không được!!!

Lúc Vu Vân gặm cắn hầu kết của Đỗ lăng thì như ý nguyện mà nghe được thanh âm rên rỉ đứt quãng của cậu.

Lúc Vu vân chuyển xuống chà đạp hai khỏa đậu nhỏ hồng hồng trước ngực Đỗ Lăng thì nghe được thanh âm tức giận mắng chửi xen lẫn thở dốc.

Lúc Vu vân đưa tay chơi đùa với “thằng nhóc” của Đỗ lăng thì trong phòng chỉ có thanh âm thở dốc ồ ồ của cậu.

Lúc Vu Vân tiếp tục sự nghiệp, ngậm “thằng nhóc” của Đỗ Lăng thì trong phòng tràn ngập tiếng rên rỉ nhỏ vụn của cậu.

Tất cả đều rất ư là thuận lời, nhưng đến lúc Vu vân đưa tay thăm dò tiểu huyệt nhỏ phía sau định làm công tác bôi trơn nới rộng thì Đỗ lăng đột ngột kịch liệt từ chối: “Đừng động vào tôi! Cút ngay!!”

Vu Vân cảm thấy hiện tại Đỗ Lăng rống giận có chút hoảng sợ, phát hiện thân thể phía dưới không ngừng run rẩy. Lập tức Vu vân liền hiểu ra…. Haizz! Thật sự là tự làm tự chịu mà, không thể sống nha…quả báo tới rồi (Sâu:á há há há…dừa lắm =))) )

Vu Vân dùng toàn bộ thân thể mà ôm lấy Đỗ Lăng, tay xuyên qua sau đầu cậu mà cố định. Không ngừng hôn lên mặt, trán của Đỗ lăng. Vu Vân một bên không ngừng âu yếm lấy Đỗ lăng, một bên thì dùng giọng nói trầm ấm đầy mê hoặc trấn an cậu: “Xin lỗi… Xin lỗi! Bảo bối tôi sai rồi…tôi sẽ không làm gì em, sẽ không làm… Bảo bối xin lỗi! Em cứ mắng chửi tôi đi, đều là lỗi của tội hết. Là tôi không tốt, tôi xin lỗi em… Tôi biết sai rồi, bảo bối em tha thứ cho tôi đi…xin lỗi em!!…”

Ngoại trừ xin lỗi, Vu Vân cũng không biết hiện tại nên nói cái gì mới tốt, phản ứng này nằm ngoài dự liệu của anh. Vu vân biết phụ nữ sau khi bị cường bạo sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi khi lại làm chuyện này trong một thời gian, nghiêm trọng hơn là sẽ sợ hãi cả đời. Thế nhưng Vu Vân không ngờ một đàn ông cường tráng mạnh mẽ như Đỗ Lăng cũng bị ảnh hưởng, anh cảm thấy mình đang tự tạo trở ngại cho chính mình. Đối với việc sự dụng bào lực thì mình luôn rất hinh thường, vậy mà anh lại mất lý trí đến nỗi đi cường bạo người mình yêu (Sâu: ố de~ ngược công đi~). Là tự anh thương tổn người yêu duy nhất trong cuộc đời, Vu vân nghĩ không thể nào có thể tha thứ cho chính mình. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Em mắng tôi đi, tôi biết là mình không đúng. Tất cả đều là lỗi của tôi hết, thế nhưng tôi thật sự không phải cố tình muốn làm như thế. Tiểu lăng, tôi thật sự không phải cố tình mà đối với em làm như vậy, tha thứ cho tôi.”

Không biết làm thế nào đối với Đỗ Lăng mới tốt, Vu vân chỉ biết ôn nhu mà âu yếm lấy Đỗ Lăng. Dùng tràn ngập cái hôn yêu tương mà trấn an Đỗ Lăng bình tĩnh lại.

“Tiểu Lăng em biết không? Tôi thật sự là đối với em vừa thấy đã yêu. Lần đầu nhìn thấy em là mùa hè của hai năm trước, lúc đó là thời điểm quan trọng nhất để tôi có thể báo thù. Nhưng cuối cùng thì tôi lại có chút khẩn trương, lại có chút mờ mịt.”

“Ngày đó tôi vốn là có hẹn người thế nhưng người nọ lại bội ước, đem thời gian hẹn trễ đến tận 2 tiếng. Lúc đó tâm tình tôi không được tốt lắm, tất cả kế hoạch đáng lẽ đều rất thuận lợi, tôi nghĩ là nhất định sẽ được. Thế nhưng khi nhớ lại chuyện cũ trước kia, nhớ tới người mẹ bạc phận của tôi thì tôi chỉ muốn khóc. Nhìn thấy gần đó có một rạp chiếu phim nhỏ ta liền đến đến mua vé mà đi vào.”

“Cả một rạp chiếu phim lại không nhiều người lắm, chỗ ngồi trống trải chỉ có vài ba nhóm người ngồi ở phía trước. Tôi ở trong góc phía sau, tìm một nơi hẻo lánh cũng như an tĩnh nhất mà ngồi xuống. Cho dù là sắp tới có thành công hay không thì tôi cũng không vui vẻ nỗi.. haizz! Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ. Vốn nghĩ là cứ ngồi ở chỗ không người yên tĩnh này một lát, suy nghĩ một chút. Nếu thật sự khổ sở thì cứ lẳng lặng ngồi một mình xả tức một chút.”

“Tôi đương nhiên không có tâm tình mà xem trên màn hình đang chiếu cái gì, cho dù có là phim điện ảnh lớn hay phim tài liệu thì đối với tôi chẳng có gì khác nhau. Lúc phim mới chiếu, tôi cũng không có chú ý lắm chỉ nhớ là cuộn phim nói về một ông chủ bị bắn chết nhưng vẫn chưa chết được đưa vào bệnh viện cứu chữa. Chăm sóc cho hắn là bác sĩ hay hộ sĩ sau đó thì có một số việc phát sinh trên giường, đúng không? Tiểu Lăng? Tôi nhớ đúng không?” (Sâu: anh là đang xem phim gì với :v…thấy mùi cấm trẻ em nha….)

Cảm giác được Đỗ Lăng dần dần an tĩnh lại, Vu Vân đem tay chân bị cột của Đỗ lăng tháo ra. Lúc này tuy Đỗ lăng nhìn vô hại nhưng Vu vân cũng không dám đem tất cả dây trói trên người cậu tháo ra, nên hêện tại cái còng tay vẫn được giữ lại. Đem cậu ôm vào trong ngực, khẽ xoa nắn cánh tay đã cứng ngắc của Đỗ Lăng.

“Cưng à, đến nay tôi vẫn nghĩ ngày đó thật sụ là rất may mắn.” Yêu thương nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Đỗ lăng, Vu Vân tiếp tục nói: “khi tôi nghe được tiếng súng vang lên, theo bản năng tôi ngầng đầu lên nhìn. Trong thoáng chốc, tôi nhìn thấy hình ảnh Ngũ che tay ôm ngực ngã xuống. Tôi lúc đó đã đứng lên, lúc đó thật sự tôi rất chấn động. Lăng, đối với cái chết của Ngũ. Tôi và em đều đau khổ giống nhau, rất khổ sở! Qua một hồi lâu ta mới hồi tỉnh lại, biết là sẽ không có khả năng. Trong tiềm thức, tôi vẫn cảm thấy đó là do Ngũ trên trời linh thiêng trách cứ tôi đã không báo thù cho nó.”

“Tuy là diễn viên diễn không chân thật, cũng không có đẹp trai như Ngũ, không có khí chất như Ngũ nhưng mà bọn họ lớn lên thật giống nhau. Lúc đó tôi rất lo lắng lẫn nôn nóng, chỗ đó làm cho tôi cảm thấy mình bị áp lực, không thể nào hít thở được nên tôi quyết định rời đi.”

“Lúc rời đi tôi gặp được một người ngay cửa ra vào. Một người cao lớn, đẹp trai cường tráng, khí thế đầy mạnh mẽ. Tuy là biểu tình rất u buồn cùng bi thương thế nhưng cả người đều tản ra khí tức cảnh cáo người lạ chớ đến gần!.”