Trong rừng cây, hai thiếu nữ áo trắng thong thả đi dạo. Hai kẻ nhàn nhã kia không ai khác ngoài Tuyết Như Song và Điệp nhi. Bình thường, nếu người khác nhìn vào thì chỉ thấy, Tuyết Như Song là một nử tử nhu nhược, còn Điệp nhi lại là một nha hoàn nóng nảy, nhưng rất tiếc sự thật lại không phải như vậy, hàn khí ẩn chứa trong đôi mắt của cả hai người bọn họ chính là tính cách được rèn giũa từ trong sinh tử mà thành. Một người bình thường tất nhiên sẽ không có loại ánh mắt đó, trừ phi hai nữ tử này là kẻ có một thân phận không thể tưởng tượng được. ( Tử Linh: về thân phận của bọn họ sẽ được tiếc lộ trong hai chương tới, thân phận không nhỏ đâu nga)

Đi đến được chỗ thích hợp, bước chân hai người bỗng dừng lại. Giọng nói của Điệp nhi trở ẩn chứa đầy sát cơ.

- Các ngươi đã đi theo bọn ta lâu như vậy rồi cũng nên xuất hiện đi chứ.

Mười mấy hắc y nhân bao vây lấy Tuyết Như Song, bọn chúng không ngờ lại bị phát hiện dễ dàng như vậy. Tuyết Như Song ánh mắt lạnh lẽo lướt qua đám hắc y nhân, là người quả nhiên là người của Thích sát minh. Kẻ có nhiều tiền bạc dư dả để thuê sát thủ đến ám sát nàng không phải là Nhị phu nhân thì là ai.

-" Lũ sát thủ của Thích sát minh khi nào lại trở nên ngu ngốc như vậy a." Tuyết Như Song khinh thường bọn họ, một đám không biết trời cao đất dày là gì, nếu đã tự mình đưa tới cửa tại sao lại không hảo hảo chơi đùa một phen.

-"Ngươi là ai?" Thủ lĩnh hắc y nhân nghi ngờ dò hỏi, nàng ta đã nhận ra bọn họ, khẳng định thân phận không hề nhỏ, hắn có chút hối hận vì lúc đầu đã nhận vụ làm ăn này. Bất quá người kia ra giá cao, hơn nữa chỉ có hai nữ nhân, làm sao đấu lại bọn họ được.

-"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết." Tuyết Như Song nhướng mày, một phen đùa bỡn thủ lĩnh hắc y nhân.

Thủ lĩnh hắc y nhân đen mặt. Ra hiệu cho đồng bọn xông lên. Điệp nhi tay vận dụng nội lực định xử lí đám hắc y nhân. Đột nhiên, bóng dáng màu tím từ đâu vọt ra. Mười mấy hắc y nhân đồng loạt ngã xuống, cho đến khi chết, bọn họ cũng không biết mình chết như thế nào.

Tử y nam tử gương mặt vạn phần yêu nghiệt, thân hình cường tráng. Đôi mắt thâm trầm khó có thể dò đoán được. Tuyết Như Song trong lòng reo lên hồi chuông báo động, nam nhân này cực kì nguy hiểm. Chỉ thấy nam tử kia môi mỏng kéo ra một nụ cười mê hoặc chúng sanh.

-"Ta đã cứu nàng một mạng, ta không ngại nàng lấy thân báo đáp đâu." Mỗ yêu nghiệt thập phần tự kỷ.

-"Vậy sao? Nếu không có ngươi ngán đường ta đã có thể hảo hảo chơi đùa một phen rồi." Tuyết Như Song lạnh mặt liếc xéo hắn.

Khóe miệng của tử y nam tử không ngừng co rút. Trên đời này còn có nữ nhân cuồng vọng đến thế sao. Lần trước sau khi thấy nàng ở giữa phố hưu phu hắn đã cảm thấy rất thú vị, liền len lén đi theo nàng. Nhưng nàng cứ như một ẩn số khiến hắn không ngừng tìm tòi, càng ngày càng cảm thấy thú vị. Lần đó khi nhìn thấy Tuyết Lam Vũ ( Tử Linh: là chị A Ngũ đấy ạ) đi với nàng, hắn đã nghi ngờ về thân phận của nàng rồi. Để hắn từ từ đến tìm hiểu bí mật của nàng đi.

Thấy tử y nam từ chậm chạp không phản bác, Tuyết Như Song trong lòng mừng như điên. Không đi lúc này thì còn đợi lúc nào. Nàng liền xoay người cùng Điệp nhi nhanh chóng chạy trốn. Tuyết Như Song nàng không sợ trời không sợ đất cũng có ngày hôm nay, nhưng mà nam nhân kia rất nguy hiểm, nàng không chạy không được a. Tranh thủ lúc hắn còn chưa phát hiện ra nàng là ai thì nên tranh thủ chạy trước đã.

Chạy được một lúc, Tuyết Như Song cảm thấy có cái gì đó không đúng cho lắm. Ách sao hắn không đuổi theo. Tức thì sau lưng vang lên câu hỏi:

- Nương tử, sao nàng dừng lại, không chạy nữ sao?

Tuyết Như Song choáng váng, đó chẳng phải là giọng nói của yêu nghiệt kia sao. Cái gì, hắn gọi nàng là nương tử, cả đời Tuyết Như Song nàng chưa bao giờ có cảm giác không diễn tả được như lúc này.

- Bắc.Nguyệt.Tử.Minh.

Rít ra từng chữ từ kẽ răng, Tuyết Như Song vô cùng giận dữ. Bắc Nguyệt Tử Minh không để ý đến sự giận dữ của nàng, cười đến sáng lạn.

- Nương tử, ngay cả tên vi phu nàng cũng biết rồi nha, nếu ta đoán không nhầm nàng họ Tuyết thì phải.

Bắc Nguyệt Tử Minh quả nhiên đủ sức nguy hiểm, nhanh như vậy đã điều tra được nàng. Nhắc đến họ của mình, Tuyết Như Song quả thật có hơi chột dạ, nếu để hắn biết được cái hôn ước mười năm trước, nàng sẽ xong đời.

- Coi như ta với ngươi chưa hề gặp nhau, ta đi trước.

Tuyết Như Song nói xong thì đã chạy trốn mất dạng. Bắc Nguyệt Tử Minh không khỏi nghi ngờ, bộ dạng hắn đâu có dọa người, nàng làm gì phải sợ vậy a. Tuyết gia sao? Tiểu nương tử nàng không thoát khỏi tay ta đâu.

Bắc Nguyệt Tử Kinh nghĩ thông rồi liền đuổi theo phương hướng nàng rời đi.

Ở Linh Huyền đại lục chia làm bốn quốc gia: Hiên Viên Quốc, Nam Thiên Quốc, Long Ngân Quốc và Diệp Linh Quốc. Tuy sự phân chia là như vậy nhưng các quốc gia này không phải là mạnh nhất . Bên cạnh đó là các đại gia tộc và các môn phái lớn trên đại lục. Thích sát minh là một ví dụ về tổ chức sát thủ đứng trong tốp đầu của Linh Huyền đại lục. Các đại gia tộc bao gồm: Thánh tộc Tuyết gia, Dị tộc Bắc Nguyệt, Vân gia, Phượng gia và Hách Liên gia. Các đại gia tộc này nhân tài vô số, là các thế lực mạnh mẽ nhất của đại lục, giữa bọn họ có một mối quan hệ rất mật thiết. Các môn phái lớn gồm : Nguyệt Ảnh cung, Băng Tâm cung, Hàn cung, Học viện thần thú, Dược đan minh, Luyện khí tông. Hai năm một lần đại lục sẽ tổ chức đại hội linh giả, các nhân tài của quốc gia sẽ được chọn vào môn phái. Đây là một vinh hạnh cũng như là cơ hội để bọn họ tu luyện linh lực. Tuy nhiên, người của đại gia tộc chỉ làm khách mời bởi vì bọn họ vốn dĩ không cần gia nhập môn phái. Tuyết Như Song tất nhiên là người của Thánh tộc. Còn Bắc Nguyệt Tử Minh thì không cần bàn cãi, bởi vì hắn là gia chủ của Bắc Nguyệt gia tộc.