Hai ngày nhanh chóng trôi qua, vòng đấu linh giả đã đi vào thời điểm mấu chốt. Trong mấy ngày này, linh giả tứ quốc không ngừng luyện tập. Diệp Thanh đã bước vào Thiên linh giả đỉnh cảnh, điều này khiến hắn rất vui mừng. Thực lực của tứ quốc có thể nói là tạm thời cân bằng, ngoại trừ Long Ngân Quốc.

Bên trên võ đài vẫn là lão giả áo đen như trước, nhanh chóng tuyên bố thể lệ thi đấu, và trình tự bốc thăm, ốp giả kia liền rời đi. Để bốc thăm được công bằng, người đại diện tứ quốc đều sẽ bốc thăm, nếu hai đội bốc trúng tên đối phương thì sẽ xếp thành một cặp đấu. Rất khong may mắn, Diệp Linh Quốc lại đụng phải Hiên Viên Quốc, Nam Thiên Quốc đấu với Long Ngân Quốc. Thắng thua có vẻ đã rất rõ ràng, nhưng bên trong còn chứa đựng huyền cơ gì không ai biết được.

Bên trên hàng ghế cao quý, Hàn Thiên câu môi cười, ai ai cũng đoán Long Ngân Quốc sẽ thua rất thảm nhưng hắn không nghĩ như vậy. Dựa vào bản lĩnh giấu đi thực lực của bản thân, Long Ngân Quốc sẽ không như yếu nhất trong tứ quốc.

-"Như Song, muội nghĩ lần này ai sẽ thắng đây." Hàn Thiên phe phẩy ngân phiến, bên tai Tuyết Như Song nhỏ giọng xem xét.

-"Long Ngân Quốc." Tuyết Như Song vẫn như cũ hai mắt nhắm lại dưỡng thần, trả lời lại vô cùng chắc.

-"Long Ngạo Tuyết, Long Ngạo Thiên, rất có ý vị. Hai người này ta muốn chắc rồi." Hàn Thiên khong những khong ngạc nhiên, trong mắt cơn hiện ra ta cười. Tuy là nói vậy nhưng bọn họ muốn vào môn phái nào thì còn tuỳ. Muốn có được học viên ưu tú thì còn phải dựa vào điều kiện của môn phái mình.

-"Hai người này ta cũng muốn, Hàn Thiên, chi bằng chúng ta đánh cuộc xem bọn hắn sẽ chọn học ở nơi nào." Tuyết Như Song mật ngoài thì nói đánh cuộc nhưng trong lòng đã rõ ràng tất cả. Long Ngạo Tuyết là luyện đan sư nên nàng sẽ chọn Băng Tâm Cung. Dù trên đại lục vẫn có môn phái đào tạo cả về luyện đan và tu luyện, tuy nhiên, Băng Tâm Cung vẫn là có đủ điều kiện thuận lợi nhất. Nếu có cơ hội kiếm tiền nàng dại gì không làm. Có ai lại che tiền trong túi quá nhiều đâu.

-"Được, vậy phải xem lực hấp dẫn của bên nào lớn hơn." Hàn Thiên chấp nhận đánh cuộc làm cho Tuyết Như Song có chút ngạc nhiên, điều nàng biết Hàn Thiên hẳn cũng nhìn ra, chẳng lẽ hắn lại chê tiền nhiều quá hay sao. Mặc keu là thế nào, đã tự mình dâng đồ tới cửa, khong nhận thì quá lãng phí rồi.

-"Vậy trăm vạn lạng bạc." Tuyết Như Song vừa hô giá xong trên mặt cong để lộ ra đang vẻ ' ta rất lương thiện' làm cho khoé miệng Hàn Thiên không khỏi co giật. Có cần bóc lột như vậy không, nói thật hắn rất nghèo khó nha.

-"Được, thành giao." Thế gian có câu quân tử nhất ngôn, đã chấp nhận rồi thì mất bạc cũng không sao, miễn là nàng vui vẻ là được. Nàng đúng thật là rất yêu tiền.

Bắc Nguyệt Tử Minh nhìn hai người thì thầm to nhỏ, hai mắt đã muốn bốc hỏa. Hàn Thiên, sẽ có ngày bản gia chủ san bằng Hàn Cung của người, hừ.

-"Nương tử, ta có rất nhiều tiền, nàng muốn bao nhiêu liền lấy bấy nhiêu. Lấy luôn ta cũng được." Bắc Nguyệt Tử Minh ra sức nịnh nọt, vẻ mặt vô cùng chan chó. Miệng còn cười tươi hớn hở.

Tuyết Như Song nghe xong câu cuối cùng, khoé miệng không khỏi run rẩy. Còn có loại vô sỉ đến mức này sao.

- " Không cần, tự ngươi giữ lại đi." Tuyết Như Song nhàn nhạt nói, hai tay khong khỏi xoa xoa huyệt thái dương, đối với ten yêu nghiệt Bắc Nguyệt Tử Minh này nàng thật không có biện pháp, chỉ có thể mặc kệ. Tuy vậy, trong lòng nàng cũng có chút rung động, tình cảm của hắn khong phải là giả, nàng không biết nên làm thế nào. Thời điểm em gái nàng tự tay giết chết nàng, tâm của nàng đã sớm nguội lạnh. Gặp được huynh muội Thánh tộc là nhân duyên, nàng cùng bọn họ hơn mười năm chung đụng, nàng cũng hiểu được tình cảm thân thiết ấy. Nhưng còn hắn, liệu nàng có thể tin tưởng mà giao ra tâm của mình hay không. Nàng rất sợ, sợ lại lần nữa bị chính người mà mình tin tưởng nhất cùng thương yêu nhất phản bội. Cảm giác chìm ngập trong bóng tối vô tận đó thật đáng sợ.

Nhìn đến u quang trong mắt Tuyết Như Song, Bắc Nguyệt Tử Minh không khỏi cười khổ, nàng vẫn chưa thể tiếp nhận hắn, là vì cái gì khiến nàng luôn lạnh lùng như vậy, rốt cuộc thì nàng đã trải qua những loại đau đớn nào mới đóng chặt tâm mình lại, nghĩ đến đây hắn thật cảm thấy rất đau xót.

Hàn Thiên tựa hồ là kẻ ngoài cuộc, hắn khong hề nói thêm gì nhưng nội tâm lại nổi sóng. Hắn biết nàng đã yêu Bắc Nguyệt Tử Minh, chẳng qua nàng là đang tự trốn tránh mà thôi, liệu hắn có nen giúp bọn họ hay không đây. Yêu một người thì cần phải hi sinh vì người đó, Hàn Thiên hắn nguyện vì hạnh phúc của nàng mà bất chấp tất cả, bao gồm cả tâm của mình.

--- ------ ------ ------ ------ --------

Trên hai võ đài là đại diện tứ quốc tham gia thi đấu. Một bên là Long Ngân Quốc đấu với Nam Thiên Quốc, bên còn lại là Hiên Viên Quốc và Diệp Linh Quốc. Sau khẩu lệnh bắt đầu, hai bên nhanh chóng gia nhập chiến trận. Linh lực tỏa ra bốn phía đem lại áp lực không hề nhỏ. Quả không hổ danh là nhân tài tứ quốc, dưới hai mươi tuổi mà đã có được trình độ này thì quả thật là thiên tài bậc nhất.

Nam Thiên Quốc vốn khong xem Long Ngân Quốc là đối thủ, thậm chí còn cảm thấy rất may mắn. Để bọn họ có thể không tốn sức lực mà vào thẳng vòng cuối cũng thật tiện nghi. Đáng thương cho Diệp Linh Quốc lại đối đầu với Hiên Viên Quốc, chắc chắn sẽ thua rất khó coi. Danh xưng đệ nhị này chắc chắn không thoát khỏi tay, thậm chí cả danh đệ nhất Nam Thiên Quốc cũng muốn, hai năm trước Nam Cung Thiên đả bại tam quốc bước vào mon phái, bọn hắn mũi đã hướng cả lên trời, dù thắng hay thua Hiên Viên Quốc vẫn là bị áp chế.

Hiên Viên Quốc cùng Diệp Linh Quốc giao phong kịch liệt. Linh lực phóng ra bừa bãi xung quanh. Rất nhanh, Diệp Linh Quốc đã yếu thế, khong thể nào trách bọn họ được, là do Hiên Viên Quốc thực lực mạnh hơn, Diệp Thanh mới vừa đột phá Thiên linh giả đỉnh cảnh, miễn cưỡng mới có thể cùng Hiên Viên Thần cầm cự. Mà bên kia, Diệp Hoằng Văn và Diệp Uyển Linh lại bị áp sát. Mặc dù Hiên Viên Phong mới có tam cảnh nhưng vũ kĩ quả thật rất tốt, vũ khí của hắn cũng không phải bình thường, là kiếm làm bằng huyền thiếc, tuy chỉ là huyền thiếc nguyên chất được chế tạo thành nhưng uy lực không hề nhỏ, cộng thêm Thượng Quan Nhu đã tới ngũ cảnh, roi da xà trăm năm trong tay nàng ta tràn đầy linh lực mạnh hơn hai người kia một cấp bậc, quả nhiên áp chế được Diệp Uyển Linh. Mà Hiên Viên Phong cư nhiên là ngang tay với Diệp Hoằng Văn.

Hiên Viên Thần khong muốn giằng co lâu, như vậy sẽ tổn hao linh lực, bọn họ dù vào được vòng sau cũng sẽ thiệt thòi lớn. Nghĩ như vậy liền muốn tốc chiến tốc thắng. Linh lực không ngừng truyền vào bảo kiếm trên tay, Hiên Viên Thần muốn ra đòn quyết định. Diệp Thanh mày cau lại, hắn phải cố gắng chống đỡ, cùng một cấp bậc khong thể thua dễ dàng được, lần này Diệp Linh Quốc gặp xui xẻo lớn.

Kiếm khí nhanh chóng hướng Diệp Thanh vọt tới, linh lực màu xanh lục tản ra đầy nguy hiểm. Diệp Thanh hai tay nhanh chóng kết ấn tạo ra một lá chắn linh lực màu cam chặn lại công kích. Hai bên va chạm vào nhau phất ra tiếng nổ " ầm, ầm". Bảo kiếm bị lá chắn chặn lại nhưng khong có ngừng lại. Toàn thân nó tản ra linh lực mạnh mẽ tấn công vào lá chắn. Diệp Thanh thầm kêu hai tiếng không ổn lập tức đẩy tất cả linh lực trong cơ thể ra, trên mặt dần hiện lên vẻ tái nhợt.

Hiên Viên Thần cũng không có khinh suất, linh lực tuôn ra càng nhiều. Chỉ nghe " răng rắc" lá chắn nứt ra kiếm khí đánh tới, Diệp Thanh sức lực đã cạn kiệt nhanh chóng vặt ra khỏi võ đài, phun một ngụm máu tươi. Mắt thấy người tiên phong bị đánh bay, Diệp Hoằng Văn và Diệp Uyển Linh lần lượt bị hại gục. Hiên Viên Quốc toàn thắng

-"Hiên Viên Quốc đấu với Diệp Linh Quốc, Hiên Viên Quốc toàn thắng."Tiếng vị lão giả áo đen lại vang lên, sau đó liền biến mất.

Dưới võ đài, Diệp Mi Nhi hai tay nắm chặt, nàng ta thật khong cam tâm, vì sao bản thân thua Hiên Viên Hy không nói, ngay cả võ thuật cũng thất bại. Chỉ trách bọn họ là xui xẻo.

Bên kia, tình huống dây dưa vẫn kéo dài. Trận đấu giữa Nam Thiên Quốc và Long Ngân Quốc khong ngờ lại lâu như vậy. Điều này khiến Nam Cung Huyền có chút mất kiên nhẫn. Đáng lí ra là định đánh nhanh thắng nhanh nhưng khong hiểu sao lại bị đối phương dây dưa không dứt được, thể lực của bọn họ đã không còn được như trước, nếu cứ tiếp tục e rằng cũng không phải là cách. Nghĩ vậy, Nam Cung Huyền vận dụng linh lực muốn trước đả bại Long Ngạo Thiên, chỉ cần Long Ngạo Thiên rơi đài, hai người còn lại tự khắc sẽ thất bại. Vòng xoáy linh lực nhanh chóng hình thành lao thẳng về phía Long Ngạo Thiên. Theo suy nghĩ của mọi người, Long Ngạo Thiên chắc hẳn không trụ được. Với thực lực chênh lệch như vậy, chiến đấu đến giờ phút này đã là quá sức rồi. Vòng xoáy kia hướng Long Ngạo Thiên mà đến vô cùng hung mãnh. Long Ngạo Thiên hình thành vòng bảo vệ, vòng xoáy chạm phải vòng bảo vệ cư nhiên bị đánh tan. Toàn trường đều là kinh ngạc không thôi, làm sao có thể.

Nam Cung Huyền khong thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt. Vòng xoáy kia là tám phần công lực của hắn, cho dù ba người kia có hợp lực lại đi nữa thì cũng khong thể cứ như vậy biến mất được, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

-"Cũng đã đến lúc trận đấu kết thúc rồi, Nam Thiên Quốc cũng không nên kiêu ngạo nữa." Thanh âm lạnh lùng của Long Ngạo Thiên vang vọng cả võ đài.

Tay hắn nhanh chóng hội tụ linh lực, một vầng sáng màu đỏ nhanh chóng hình thành, tụ lại tren tay hắn như một quả cầu lửa. Nó càng ngày càng lớn. Bên kia, Long Ngạo Tuyết cùng đồng đội rút lui, bọn họ đều đem linh khí chuyển giao cho Long Ngạo Thiên, quả cầu linh lực đỏ rực rời khỏi bàn tay hắn bay tới đám người Nam Thiên Quốc. Mà bên kia cũng vội vàng hợp lực kết ấn chống đỡ. Tuy nhiên, màng chắn kia tựa hồ không có tác dụng gì, nhanh chóng bị hoá giải. "Uỳnh" sau tiếng va chạm, ba người, Nam Cung Huyền, Nam Cung Vi và Vân Nghi quận chúa đã nằm tren mặt đất, cả ba đều bị thương nặng. Nam Cung Vi thật không thể tin được mình lại đại bạch dưới tay kẻ mà mình khinh thường nhất.

Xung quanh, tiếng hút khí đồng loạt vang lên, mau nhìn trên võ đài bị tầng phá thì biết, sức mạnh vừa rồi thật kinh khủng, Long Ngân Quốc cư nhiên là thâm tàng bất lộ a, thật đáng sợ.

-"Long Ngân Quốc đấu với Nam Thiên Quốc, Long Ngân Quốc toàn thắng." Tiếng vị lão giả lại vang lên.

Không ai có thể tưởng đến kết quả này, càng không dám nhận định đây là sự thật, thiên a, đây là mơ hay thật vậy.

Xem Nam Cung Vi ban đầu còn kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ lại có bấy nhiêu mất mặt. Nàng ta hận Long Ngạo Tuyết đến tận xương tuỷ, ánh mắt tràn ngập âm hiểm. Nam Cung Vi nàng thề không cùng Long Ngạo Tuyết đội trời chung.