Nam Cung Vi đắc ý nhìn Tuyết Như Song, phế vật chính là phế vật, có gì đặc biệt hơn người chứ. Muốn dung mạo không có dung mạo, muốn tài năng không có tài năng, không tu luyện được linh lực, nữ nhân như vậy, có tư cách gì mà đi quyến rũ nam nhân. Nam Cung Vi len lén nhìn xem sắc mặt của Tuyết Vô Ưu, thấy hắn không phản ứng gì loeenf mừng thầm, nam nhân nào mà không ham sắc, huống hồ là kẻ vừa có quyền vừa có dung mạo. Để hắn thấy được sự xuất sắc của Nam Cung Vi nàng, hắn còn cần đến nữ nhân kia sao ( Tuyết Như Song ).

-"Sao? Thượng Quan tiểu thư đây không phải là khinh thường bổn cung đó chứ. Hay là...ngươi không dám biểu diễn." Nam Cung Vi thấy Tuyết Như Song không trả lời thì càng thích ý, Nam Cung Vi nàng càng nổi bật.

-"Công chúa là đang hỏi ta sao?" Tuyết Như Song đang chúi mũi trong đống đồ ăn của mình, mơ màng ngẩng đầu, vô cùng khó hiểu.

-"Chứ ngươi nghĩ ta đang hỏi ai." Nam Cung Vi khinh thường liếc mắt, căn bản không xem Tuyết Như Song ra gì.

-"Vậy thì xin lỗi công chúa, ta không phải họ Thượng Quan." Tuyết Như Song vô cùng lười biếng nhắc lại chuyện này, trong lòng thật buồn bực, Nam Cung Vi này cũng không phải thứ tốt lành gì, so với Hiên Viên Hy còn điêu ngoa hơn. Dẫu sao, Hiên Viên Hy cũng không có loại toan tính như Nam Cung Vi a, xem ra còn sửa được.

-"Này, ngươi không phải là sợ quá nên ngay cả họ của mình cũng không cần đấy chứ. Ngươi không phải họ Thượng Quan thì họ gì?" Nam Cung Vi giọng điệu vô cùng trào phúng, nàng ta không bỏ qua cơ hội nào để châm chọc Tuyết Như Song.

Tuyết. Như Song vô cùng lười biếng trong chuyện cùng mấy nữ nhân não rỗng chơi đùa. Còn đang định nói ra mấy câu giải thích cho nàng ta hiểu thì đã bị giọng khác chen trước.

-"Tất nhiên nàng mang họ Bắc Nguyệt rồi." Bắc Nguyệt Tử Minh vô cùng có hảo ý muốn cảm tạ Nam Cung Vi, thừa nước đục thả câu, biến Tuyết Như Song thành người của mình.

Tuyết Vô Ưu rất là khinh bỉ Bắc Nguyệt Tử Minh, chuyện vô sỉ như vậy hắn còn làm được sao. Da mặt đúng là thật dày. Tại sao hắn lại có một tên bằng hữu như vậy chứ. Tuyết Lam Vũ tâm tình cũng không có tốt hơn Tuyết Vô Ưu bao nhiêu, trong lòng đối với vị muội phu tương lai này nhanh chóng đánh một dấu chéo to đùng.

Hiên Viên Hàn hiện tại cực kỳ mâu thuẫn, con trai hắn là gia chủ của Bắc Nguyệt gia tộc. Hắn không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt. Bên này Thánh chủ đang ngồi xem trò vui. Nếu xét về thân phận, Minh nhi và Thánh chủ không sai biệt, bất quá Minh nhi vì một nữ tử mà chọn lựa ngồi ở vị trí kia, aiz ....

'Bốp', Tuyết Như Song không hề khách khí tát vào ót Nắc Nguyệt Tử Minh, ánh mắt chứa trăm ngàn tia lửa điện. Nàng thật sự muốn đem hắn giật chết. Bất quá, dường như tên yêu nghiệt này mức độ vô sỉ không phải thấp a.

Bắc Nguyệt Tử Minh ôm lấy đầu, rầu rĩ vô cùng. Nương tử lại nổi giận, hắn có làm gì sai sao? Hắn là đang giúp nàng mà. Vẻ mặt ai oán nhìn Tuyết Như Song như muốn nói ' nương tử, nàng làm tổn thương ta'. Tuyệt Như Song khóe môi mạnh mẽ co rút, sao yêu nghịet lại nhìn nàng kiểu đó, y như thể nàng mới là kẻ có tội vậy.

Tất cả đều trợn tròn mắt nhìn, không phải hoa mắt chứ. Nàng cư nhiên đánh Bắc Nguyệt gia chủ nha. Phải biết rằng, hắn là kẻ không nên đụng tới. Nhân gian đồn đại hắn lãnh khốc, vô tình. Nhưng người trước mắt này ...thạt không thể tin vào lời đồn a.

-"Ngươi...ngươi....thật to gan." Nam Cung Vi toàn thân run sợ, nàng ta vậy mà dám làm như vậy.

-"Công chúa, ta trả lời ngươi dứt khoát, thứ nhất ta không mang họ Thượng Quan, thứ hai ta không phải kĩ nữ, việc gì ta phải nhảy múa mua vui cho kẻ khác." Tuyết Như Song không muốn cùng Nam Cung Vi dây dưa dài dòng, nàng đối với âm mưu của Thượng Quan Nhu hứng thú hơn.

-"Ý ngươi nói bổn cung là kĩ nữ." Nam Cung Vi sắc mặt trắng bệch, vốn dĩ nàng ta muốn sỉ nhục Tuyết Như Song, cuối cùng lại tự rước lấy nhục.

-"Ta cũng không có nói vậy nga, nhưng nếu công chúa muốn nhận ta nào dám cho ý kiến." Tiyeets Như Song rất. ' hồn nhiên' đáp lời, hừ, muốn sỉ nhục nàng, Nam Cung Vi còn chưa đủ tư cách đó đâu.

-"Xem như ngươi lợi hại." Nam Cung Vi nghiến răng nghiến lợi nói xong liền hung hăng quay lại chỗ ngồi.

Hoàng hậu trên này thấy tình thế không ổn liền muốn thay đổi đề tài, trong thâm tâm lại cảm thán, đứa bé Thượng Quan Song này xem ra không cần bà lo nghĩ nữa rồi, nhưng không hiểu sao lại có chút nuối tiếc.

-"Ngự hoa viên của Hiên Viên Quốc xem như cũng không tệ, không biết các vị có muốn dạo thử không?" Lời Hoàng hạu nói ra sao có thể không làm theo, bọn họ liền lục tục kéo nhau đến ngự hoa viên ngắm cảnh.

Bên này Thượng Quan Nhu ánh mắt càng trở nên âm hiểm. Thượng Quan Song, nàng ta thật muốn xem nàng mất đi trong sạch sẽ ra sao. Nô tỳ cận thân của Thượng Quan Nhu vừa trở về nói nhỏ vào tai nàng ta câu gì đó, khóe môi Thượng Quan Nhu vẽ lên nụ cười lạnh.

Đoàn người đi dạo được vài chỗ thì Tuyết Như Song đột nhiên bị choáng váng, hôm nay nàng mới uống có hai ly rượu, không hiểu sao lại say thành như vậy.

Thượng Quan Nhu rất ôn nhuận bẩm với Hiên Viên Hàn rằng muốn đưa Tuyết Như Song đi ' nghỉ ngơi' sau đó liền mang theo Tuyết Như Song rời đi. Thượng Quan Nhu dẫn Tuyết Như Song vòng qua vài hành lang gấp khúc rồi dẫn nàng vào một căn phòng. Đặt Tuyết Như Song đã hôn mê lên giường, Tuyết Như Song vô cùng âm hiểm nói.

-"Thượng Quan Song, đây là lễ vật ta đặc biệt vì ngươi mà chuẩn bị, nghĩ thử xem nam nhân nào muốn lấy một nữ nhân tàn hoa bại liễu chứ, ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi." Ả ta nói xong liền xoay người rời đi.

-"Vậy sao, vậy ta không ngại mà hoàn lễ lại cho ngươi đâu." Người đã sớm hôn mê trên giường bây giờ đang từ từ đứng dậy.

-"Không..không thể nào." Thượng Quan Nhu thật không dám tin, chẳng phải đã cho người trộn dược vào trong đồ ăn của nàng sao, sao lại như vậy.

-"Trò chơi kết thúc tại đây." Tuyết Như Song lời vừa dứt, Thượng Quan Nhu đã thẳng tắp ngã xuống.

Tuyết. Như Song mang ả ta đặt lên giường sau đó liền tiêu sái rời đi. Sắp có kịch vui để xem rồi.