�N TỔ NHI…

Lăng Sóc vừa chỉ mới nghĩ như vậy, tự nhiên lại thật sự xuất hiện một cô gái làm cho hắn có cảm giác rất tốt.

Hôm đó là thứ bảy, là ngày quay về ở nhà chính.

Thật không ngờ ở nhà rất náo nhiệt, thì ra là chị hai của hắn là Lăng Chỉ Tâm cùng anh rể là Hồ Điền cũng về, lại còn có một cô gái chừng hai mươi tuổi tuy phóng khoáng nhưng cũng không hề kém phần ưu nhã ngồi bên cạnh, ánh mắt rất sáng, khóe miệng cười chân thành, có chút tính trẻ con.

Lăng Sóc thoáng cái đã bị nụ cười kia hớp hồn, đi đến trước mặt Lăng Chỉ Tâm cùng Hồ Điền, ngoài miệng thì chào người nhà đang ngồi trong phòng khách, nhưng hai mắt thì chỉ nhìn đến cô gái nọ.

Lăng Chỉ Tâm lén lút liếc mắt với Hồ Điền cùng mấy người khác, cười hi hi nói: “Tiểu Sóc, để chị giới thiệu với em, đây là con gái của cô anh rể em, tên là Yến Tổ Chi, mới ở Anh về. Hôm nay anh chị về thăm ông nội nên đưa cô ấy qua đây giới thiệu với mọi người. Em với cô ấy tuổi tác không chênh lệch là bao, lại đều lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, nhất định có rất nhiều chuyện để nói, cho nên, Tiểu Sóc em giúp chị tiếp chuyện với Tổ Nhi có được không?

“Được.” Lăng Sóc tất nhiên là đồng ý rồi.

“Tổ Nhi, Lăng Sóc là người đẹp trai nhất nhà họ Lăng bọn chị đó, em có thể gọi cậu ấy là Tiểu Sóc giống chị, chị nghĩ cậu ta sẽ không để ý đâu. Em cũng đừng ngồi đây theo nói chuyện với mọi người nữa, cùng Tiểu Sóc đi vào vườn hoa dạo một chút đi, trò chuyện mấy chủ đề của giới trẻ bọn em.”

Yến Tổ Nhi đứng dậy, đối với người nhà họ Lăng ai nấy mắt mũi đều sáng rỡ cười cười, nói: “Vậy con cùng Tiểu Sóc ra ngoài trước.” Xoay người nhẹ nhàng ôm khuỷu tay Lăng Sóc, hài hước nói: “Em nghĩ mọi người rất thích nhìn chúng ta đi ra như thế này.”

Quả nhiên, mọi người đều cười không báo trước.

Nói trắng ra, đây là mai mối.

May mà, ấn tượng đầu tiên giữa Lăng Sóc và Yến Tổ Nhi dành cho nhau đều rất tốt.

Còn ngồi lại ở phòng khách có Lăng Tập Trạo, Lăng Tu Nhiên, Lăng Chỉ Tâm, Hồ Điền, bác Lâu ai cũng rất hào hứng, mọi người rất hài lòng với cô gái tên Yến Tổ Nhi này, bây giờ nhìn thấy thái độ của Lăng Sóc, liền nghĩ, có lẽ chẳng bao lâu nữa, có thể là lúc Lăng Sóc tốt nghiệp thì chuyện này cũng thành công luôn, đến lúc đó thì có thể nói là Song hỉ lâm môn rồi.

Lăng Sóc cảm giác thấy cô gái tên Yến Tổ Nhi này dung mạo cũng rất được, tính tình cũng rất hợp ý, quyết định theo đuổi cô ấy.

Chỉ là Yến Tổ Nhi còn muốn quay lại Anh tiếp tục học, cô và Lăng Sóc bằng tuổi nhau, đều là 21 tuổi, chỉ nhỏ hơn Lăng Sóc một tháng. Lần này trở về là vì muốn chúc mừng sinh nhật của cha cô, mà cô cũng nhiều năm chưa có về nước, cho nên mới xin nghỉ học nửa tháng.

Lăng Sóc mặc dù rất bá đạo chuyên chế, thích đem mọi chuyện khống chế trong lòng bàn tay của mình, hắn thậm chí đề nghị với Yến Tổ Nhi, nói cô về nước học, nhưng mà hắn lại nghĩ, Yến Tổ Nhi cũng là một người rất có chủ kiến, nhất định sẽ không đồng ý đề nghị của hắn, quả nhiên, Yến Tổ Nhi do dự.

Yến Tổ Nhi nghĩ có lẽ bản thân quả thật thích Lăng Sóc rồi, nếu không, cô từ nhỏ đến giờ chưa từng thiếu người theo đuổi sao lại có thể cảm thấy do dự khi Lăng Sóc đề nghị cô về nước học chứ? Điều kiện của Lăng Sóc tốt vô cùng, từ tướng mạo, gia thế, nhân phẩm cái nào cũng khiến cho cô động tâm vô cùng. Cô muốn giữ chặt người đàn ông tên là Lăng Sóc này, nhưng lại nghĩ đến nếu như kết hôn cùng với Lăng Sóc, cô sẽ không có cơ hội làm những gì cô muốn nữa, bởi vì, trong hơn mười ngày tiếp xúc ngắn ngủi, cô phát hiện, Lăng Sóc là một người phi thường cường thế lẫn bá đạo, có ham muốn khống chế cực kì nghiêm trọng, mặc dù đa phần đều nghe theo ý kiến của cô, nhưng cô cũng biết, Lăng Sóc không muốn nghe cô nói lời phản đối.

Trong tiệc sinh nhật của cha Yến Tổ Nhi, Lăng Sóc nhẹ ôm eo Yến Tổ Nhi khiêu vũ, kéo theo một đống ánh mắt hâm mộ của đàn ông lẫn phụ nữ.

Là mấy người lớn nhà họ Lăng cùng họ Yến, đều thấy vui ngoài sức tưởng tượng, cười hi hi bắt đầu bàn bạc với nhau, lúc nào thì lo liệu chuyện của Lăng Sóc cùng Yến Tổ Nhi.

Lăng Sóc thấy không sao cả, mặc dù chưa đạt tới cái gọi là yêu, nhưng mà hắn đúng là thích Yến Tổ Nhi.

Yến Tổ Nhi mắc cỡ cúi đầu, nhẹ gật đầu đồng ý.

Sau đó, cha Yến nhân lúc cầu nguyện sau khi thổi tắt nến trên bánh kem, tuyên bố Lăng Sóc và Yến Tổ Nhi sẽ đính hôn vào ngày 25 tháng 1.

Tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên không dứt, mọi người đều nhìn đến cặp đôi Lăng Sóc và Yến Tổ Nhi chẳng khác chi Kim Đồng Ngọc Nữ.

Yến Tổ Nhi vẫn quay lại Anh học, nhưng mà, sau khi Lăng Sóc thi đại học xong sẽ quay về nước cùng Lăng Sóc học chung một trường đại học.

Lăng Sóc từ ngày đầu tiên gặp Yến Tổ Nhi cho đến ngày Yến Tổ Nhi đi cũng chưa có quay về căn hộ ở khu Thính Phong, vẫn ở lại nhà chính, mà Yến Tổ Nhi thì ở phòng sát vách của hắn.

Có lẽ lúc ấy còn chưa chính thức trở thành quan hệ vợ chồng, Lăng Sóc cùng Yến Tổ Nhi cũng chỉ dừng lại ở mức độ hôn nhau. Sau khi xác nhận mối quan hệ trong tiệc sinh nhật của cha Yến Tổ Nhi thì Yến Tổ Nhi lại phải đi, cho nên, Lăng Sóc vẫn là một gã trai tân cấm dục đáng thương.

Bởi vì có liên quan đến Yến Tổ Nhi, Lăng Sóc cảm thấy mình lại giống như trước kia, hoàn toàn không để ý đến Cốc Vũ.

Sau khi Yến Tổ Nhi đi rồi, Lăng Sóc quay lại căn hộ ở khu Thính Phong.

Nhà cửa rất sạch sẽ, Cốc Vũ không có vì hắn không ở đây mà bỏ bê việc dọn dẹp.

Chỉ là sau khi vào nhà, Lăng Sóc sửng sốt một lúc lâu, mới nghĩ đến Cốc Vũ chưa bao giờ cùng hắn trở về.

Lăng Sóc lắc đầu, ném chìa khóa qua một bên, cởi áo khoác vắt lên thành ghế salon, cả người cuộn trên ghế, đột nhiên cảm giác thời gian này rất mệt mỏi, nhưng rốt cuộc là tinh thần hay thân xác mệt mỏi, chính hắn cũng chẳng xác định được.

Rõ ràng là đang yêu, nhưng tại sao không có cảm giác rộn ràng trong ngực như những kẻ đang yêu! Bên cạnh Yến Tổ Nhi hắn rất vui vẻ, bởi vì Yến Tổ Nhi có rất nhiều chuyện để nói, bọn họ sẽ hẹn hò, xem phim, nghe nhạc,… Nhưng hắn vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Khoảnh khắc này, khi Lăng Sóc nhắm mắt dựa vào ghế Salon thì đã biết cái đó là cái gì rồi, đó là cảm giác thả lỏng cùng bình yên, trong đầu thậm chí còn nhớ lại buổi sáng sớm đem đồ ăn sáng đến nhà Cốc Vũ lần nọ…

Tiếng chuông từ điện thoại di động phá vỡ hình ảnh ấm áp cùng yên bình trong đầu Lăng Sóc, đôi mắt xanh thẫm mở lớn, nhìn số điện thoại, là của Yến Tổ Nhi gọi từ Anh về.

Lúc này, vừa mới bấm phím nghe Lăng Sóc lại nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại, thấy Cốc Vũ đang cầm một cái túi thân thiện môi trường màu xanh dương ngốc nghếch đứng ở huyền quan nhìn mình.

“Sóc, anh sao vậy?” Yến Tổ Nhi ở đầu bên kia điện thoại thấy qua một lúc lâu không nghe âm thanh gì, nghi hoặc hỏi.

“Không có gì, lúc nãy em nói cái gì vậy?” Lăng Sóc thu hồi ánh mắt đang nhìn Cốc Vũ, đứng dậy đi về phòng mình.

Cốc Vũ mở cửa nhìn thấy Lăng Sóc thì hơi kinh ngạc một chút, nửa tháng qua, ngoại trừ nhìn thấy Lăng Sóc ở trong trường, thì ở nhà không hề gặp Lăng Sóc.

Dù cơm trưa mình làm đem đến Lăng Sóc vẫn ăn, nhưng mà Côc Vũ cảm giác thấy Lăng Sóc rất khác biệt, cậu không thể nói được như thế nào, trước giờ Lăng Sóc cũng rất ít khi nói chuyện với cậu, nhưng ít nhiều cũng sẽ nói được vài câu như: “Nhanh lên một chút, tôi chờ cậu ở cổng trường” hoặc là “Đồ ngốc, đề tài đơn giản vậy mà cũng không biết”.

Nhưng từ sau cái ngày anh ta tức giận nói với cậu “Đừng có cắn môi, khó coi”, Lăng Sóc cũng không có để ý đến cậu nữa, giống như không nhìn thấy sự tồn tại của cậu.

Cốc Vũ có chút không biết phải làm thế nào, không biết mình có làm chuyện gì không tốt khiến cho Lăng Sóc tức giận, lại cứ cảm thấy hình như vấn đề không phải chỉ vì mình cắn môi rất khó coi.

Cậu càng trở nên trầm mặc, tuy không còn sợ Lăng Sóc như trước, nhưng bởi vì bộ dạng hiện nay của Lăng Sóc, làm cho Cốc Vũ lại vội rụt về trong vỏ ốc của bản thân.

Lại thêm mẹ ở nhà bị bệnh chưa khỏe lại, Cốc Vũ vốn đã gầy gò trong khoảng thời gian Lăng Sóc theo đuổi Yến Tổ Nhi lại càng gầy hơn, chỉ là trời lạnh, y phục cũng dày hơn, cho nên không ai nhìn thấy.

Bởi vì Lăng Sóc không có dặn cậu không cần đến nhà, cho nên, cậu vẫn theo lệ mỗi ngày sau khi tan học thì đều đến nhà Lăng Sóc, bất kể Lăng Sóc có ở đó hay không, đợi đến bảy giờ mà Lăng Sóc còn chưa về thì cậu sẽ đem đồ ăn nấu cho Lăng Sóc gói đem về nhà, cậu không nỡ đem đổ đi, đối với cậu mà nói lãng phí là một hành động đáng xấu hổ; với lại đối với cậu, có những lúc tự tôn cũng thấp hơn một chén chơm. Huống chi Lăng Sóc cũng không quản những chuyện vặt vãnh, cậu đến tháng tự động đem nó trừ vào tiền công của mình là được rồi.

Cốc Vũ nấu cơm xong, Lăng Sóc cũng vừa kết thúc cuộc gọi đi ra khỏi phòng, trên mặt không biểu tình.

Lăng Sóc ngồi xuống bàn ăn cơm, liếc mắt nhìn Cốc Vũ đang cúi gằm mặt đứng ở trước bàn, vừa nhìn liền đã biết được kết quả, mới qua có nửa tháng, hắn nhìn thấy tóc Cốc Vũ dài ra một chút, nhưng người lại gầy tới mức gió thổi cũng có thể xô ngã, sắc mặt thì trắng bệch như là có bệnh.

Nhìn Cốc Vũ không những không lên kí, mà lại còn gầy hơn, trong lòng Lăng Sóc hết nhịn được, một cơn giận vô danh lan tràn khắp trong lòng, “Cạch” một cái dằn đôi đũa xuống dưới bàn, lạnh giọng hỏi: “Cốc Vũ, không phải tôi đã cảnh cáo cậu có chuyện gì cũng phải nói với tôi sao? Có phải tiền không đủ dùng, cậu lại nhịn không chịu ăn cơm ả?! Chết tiệt, cậu nhìn bộ dạng y như quỉ của mình bây giờ đi, chỉ còn da bọc xương thôi! Ngồi xuống đây, ăn cơm! Sau này cũng phải ăn cơm cùng với tôi!”

Cốc Vũ từ khi thấy Lăng Sóc nặng nề dằn đũa xuống bàn quát mình thì đã sợ đến thót tim, cúi đầu thật sâu, cả người run rẩy như lá khô trên cành, lạnh run, lúc nào cũng có thể rụng xuống.

Cốc Vũ căn bản không biết vì sao Lăng Sóc lại quát cậu như vậy?! Không phải cậu lúc nào gầy như vậy sao?

Tác giả tâm sự: Không muốn viết nhiều về chuyện liên quan đến con gái, thành ra thời gian Lăng Sóc với cô bé kia đều giản lược hết, bởi vì Lăng Sóc là của Tiểu Vũ nhà chúng ta.