Bốn người Vương Hiền Binh, Điều Thôn, Đường Liên, Quí Hậu Phong sau khi không thấy Diệp Đồng lẫn chiếc xe, nước mắt nước mũi còn đang chảy ròng ròng liền biến mất tiêu, chỉ còn lại khóe mắt hơi đo đỏ.

Cả nhóm chậm rãi đi về bóng cây, nhìn Cốc Vũ ngẩn ngơ lo lắng nhìn theo hướng Diệp Đồng đi qua, trong lòng cả bọn cũng chỉ biết thở dài, thật sự là chẳng thể quen được, Đại ca không có ở đây thì cuộc sống sẽ tịch mịch ra sao.

Quí Hậu Phong hỏi: “Cốc Vũ, cậu về luôn chưa? Bọn tôi đưa cậu về.”

Cốc Vũ thu hồi ánh mắt, lắc đầu nhè nhẹ, nói: “Tôi còn đi lấy thuốc cho mẹ tôi, các bạn cứ về trước đi.”

“Được rồi, vậy bọn tôi đi trước. À, Cốc Vũ nè, nếu có chuyện gì thì nhớ tìm bọn tôi nha, bọn tôi sẽ giúp cậu.” Vương Hiền Binh thật tình nói.

“Uh, tôi biết rồi.”

“Bai bai.”

“Bai bai.”

Đến khi không còn thấy bóng dáng bốn người Vương Hiền Binh đâu nữa, cũng chắc chắn họ sẽ không quay trở lại, Cốc Vũ mới thả lỏng tinh thần, thân hình thiếu chút nữa cũng ngã xuống, may mà sau lưng vẫn còn dựa vào thân cây, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy ra từ trán cậu, đôi môi cũng trắng bệch, run rẩy kịch liệt; cảm giác muốn ói cứ dâng lên cuồn cuộn.

Vạn Hoa đến có chút trễ, tối hôm qua theo bạn bè ra ngoài tụ tập có uống chút rượu, sáng nay tỉnh lại cũng đã muộn, may cái anh là viện trưởng, cũng không cần lúc nào cũng phải đi khám bệnh, nếu phải để đến anh trực tiếp ra tay thì tình trạng của bệnh nhân thuộc dạng rất nguy hiểm.

Trên đường đi đến bệnh viện, anh nhận được một cú điện thoại, là do Lăng Sóc gọi đến, nói anh để ý xem Cốc Vũ có đến bệnh viện lấy thuốc hay không, có gì tiện thể giúp hắn chăm sóc Cốc Vũ.

Sau khi Vạn Hoa ngắt điện thoại, vẫn không thể hiểu được quan hệ của Lăng Sóc cùng Cốc Vũ, anh không biết phải gọi tên mối quan hệ của hai người đó là như thế nào cho đúng, nếu chỉ là chủ nhà thì Lăng Sóc cũng quá mức bao đồng rồi; nhưng nếu bọn họ là bạn bè, thì quan hệ khi hai người ở bên cạnh nhau lại có cảm giác giữa ông chủ và người giúp việc rất rõ ràng.

Bỏ đi, không nghĩ nhiều như vậy nữa, một bên nhìn sẽ tĩnh tâm hơn nhiều, huống hồ đứa bé tên Cốc Vũ kia anh cũng không thấy chán ghét, phải nói là thích.

Vạn Hoa thong thả lái xe vào bãi đỗ xe sau lưng bệnh viện, nhìn thấy Cốc Vũđang dựa người vào một gốc cây.

Vạn Hoa định dừng xe lại, nhưng bất đắc dĩ phía sau lại có một chiếc xe khác cũng muốn vào bãi đỗ xe, thành ra chẳng thể làm gì khác hơn ngoài chạy đến tìm chỗ đậu xe, đến khi quay lại tìm Cốc Vũ thì Cốc Vũđã bất tỉnh nằm trên mặt đất.

Vạn Hoa hoảng hồn chạy đến ôm lấy Cốc Vũđem vào phòng cấp cứu, anh cũng không muốn vừa mới đồng ý thay Lăng Sóc chăm sóc tử tế cho Cốc Vũ thì Cốc Vũđã xảy ra chuyện.

Vạn Hoa không biết vì sao Cốc Vũ lại ngất xỉu, có lẽ là bị say nắng, cũng có thể là do hạ đường huyết, nhưng mà vệt máu kia thì khó xác định nguyên nhân được quá.

Cốc Vũ trong lòng anh nhẹ hẫng không giống như là cân nặng của thiếu niên đang lớn, gầy gò yếu ớt, giống như chỉ cần dùng sức mạnh một chút thì cũng có thể làm cậu bị thương.

Một vài bác sĩ cùng y tá nhìn thấy viện trưởng của mình bế một thiếu niên vội vàng xông vào phòng cấp cứu, miệng còn vội vã giao việc cho bác sĩ y tá có mặt ở đó: “Nhanh chuẩn bị giường bệnh, cậu bé này bị ngất xỉu…”

Vạn Hoa nhận lấy ống nghe từ y tá đưa qua, định cởi áo Cốc Vũđể có thể nghe tim mạch dễ dàng hơn, nhưng khi áo mới cởi ra được một nửa thì hai mắt đã cay xè.

Nhìn Cốc Vũ chỉ còn lại quần lót nằm trên giường bệnh, tất cả bác sĩ và y tá đứng xung quanh đều nghẹn ngào không thôi.

Trên người cậu chồng chất vết thương, từng mảng bầm xanh xanh tím tím, thậm chí có vài chỗ chuyển sang màu đen như bị hoại tử, cả người ngoại trừ phần mặt đều không có nơi nào lành lặn.

Chỉ có thể nói nhìn vào là giật hết cả người, vô cùng thê thảm! Kẻ nào!? Sao lại ác độc như vậy, sao lại có thể ra tay với một đứa trẻ chứ!

Vạn Hoa cẩn thận khám cho Cốc Vũ, anh xác định nguyên nhân Cốc Vũ bị nôn ra máu cùng bất tỉnh không phải vì những vết thương bên ngoài qua vài ngày không được chữa trị mà là do bị thương từ bên trong.

Quả nhiên, kết quả chụp X-quang làm cho Vạn Hoa phẫn nộ đến cực điểm.

Nội tạng của Cốc Vũ có dấu hiệu bị xuất huyết trong; xương sườn bị gãy một cái, ba cái bị nứt; còn có mảnh xương đâm vào phổi.

Vạn Hoa không biết Cốc Vũ làm sao có thể chống đỡ qua được những vết thương có thể gây chết người như vậy, lại còn có thể hoạt động như người bình thường không xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là sức mạnh cỡ nào mới có thể giúp cậu gắng gượng được, Vạn Hoa thật sự không tài nào hình dung.

Tự mình bắt tay thực hiện toàn bộ cuộc giải phẫu cho Cốc Vũ xong, Vạn Hoa dặn dò bác sĩ và y tá chăm sóc Cốc Vũ tử tế, cũng dặn mọi người đừng đem chuyện Cốc Vũ truyền ra ngoài.

Sau đó, Vạn Hoa quay về phòng làm việc của mình, nhắm mắt dựa vào ghế trầm tư một lúc lâu, cuối cùng mở mắt, với tay cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc, liên lạc đến một số điện thoại, sự tình phía sau thì cứ giữ lại để cho Lăng Sóc tự mình xử lí là được rồi.

Sau đó, Vạn Hoa lái xe đi đến nhà Cốc Vũ, bởi vì chưa từng đến đây, chỉ có thể đựa theo mô tả của Lăng Sóc mà tìm, thiếu điều tìm không thấy, sau khi hỏi thăm rất nhiều lần mới tìm được căn nhà nhỏ nằm sâu trong hẻm.

Vạn Hoa không tìm được từ nào để hình dung về mức độ xuống cấp của căn nhà, chỉ biết là rất cũ nát và rất nhỏ, nhưng cũng rất sạch sẽ.

Thi Lệ không biết Cốc Vũđi tiễn Diệp Đồng thì mất bao lâu, nhân lúc cơ thể khỏe mạnh, tắt TV rời khỏi giường, đi ra khoảng sân phủ trong nắng mặt trời đem quần áo lúc sáng Cốc Vũ phơi giờ đã khô vào trong nhà, sau đó vào trong bếp nhặt mấy củ khoai tây để trên mặt đất, đi đến mái hiên ngồi xuống gọt vỏ.

Khi Vạn Hoa đến, Thi Lệ quay đầu lại nhìn, tưởng là người đi nhầm đường, nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi cậu tìm ai?”

“Đây có phải là nhà Cốc Vũ không ạ? Dì là Thi Lệ mẹ của Tiểu Vũ phải không.” Vạn Hoa đã chắc chắn đây là nhà Cốc Vũ, hỏi như vậy cũng chỉ để nói với Thi Lệ anh không phải là kẻ xấu.

“Đúng rồi.” Thi Lệ thả khoai tây cùng dao ra, nhẹ phủi tay đứng dậy, “Cậu là?” Không lẽ là thầy giáo của Cốc Vũ? Thi Lệ nghĩ ngợi, ước chừng tuổi tác cùng ngoại hình thì không giống như là bạn học của Cốc Vũ, xem ra giống giáo viên nhiều hơn.

Vạn Hoa thật ra là đến để nói dối, cho nên mặt không hềđổi sắc nói: “Con là anh rể của Lăng Sóc, tên là Vạn Hoa. Chả là như thế này, bởi vì con có một người bạn bị bệnh kén ăn, mà con lại nghe Lăng Sóc nói Tiểu Vũ nấu ăn rất là ngon, cho nên, định mời Tiểu Vũ qua bên kia giúp con một thời gian. Tiểu Vũ tất nhiên là chưa có đồng ý, cậu ấy nói phải chăm sóc mẹ. Sau đó con nói sẽ mời người đến chăm sóc dì, đồng thời cũng trả cho cậu ấy tiền công 100 đồng một ngày, Tiểu Vũ nói để qua đó thử, nếu như người bạn của con vẫn ăn không được thì cậu ấy sẽ về.”

Thi Lệ ngơ ngác tiêu hóa ý tứ trong lời nói của Vạn Hoa, sau đó lo lắng hỏi lại: “Ý của cậu là, nếu như Vũ Nhi đến hỗ trợ người bạn bị mắc chứng kén ăn của cậu thì sẽ ở lại đó?”

“Dạ vâng, chính là ý đó. Dì không cần lo lắng, người con mời về sẽ không cần dì trả tiền. Bởi vì chuyện này là con cần Tiểu Vũ giúp.”

“Nhưng Vũ Nhi còn chưa có về, chuyện này cậu cần nói với nó.”

Vạn Hoa đổ mồ hôi một chút, Thi Lệ rốt cuộc đã nói rõ lập trường của mẹ, lại thêm mẹ muốn nghe chính miệng Cốc Vũ xác nhận.

“Cái này, lúc con qua bên nhà Lăng Sóc nên có gặp, con đã nói trước với Tiểu Vũ, cậu ấy nói phải có được sự đồng ý của dì thì mới đi được. Nếu như dì đồng ý, lát nữa con sẽ qua nhà Lăng Sóc đón Tiểu Vũ qua thẳng nhà bạn con luôn, con cũng sẽ nhờ người đến đây chăm sóc dì có được không ạ?”

Thi Lệ nhìn Vạn Hoa cả người tỏa ra khí chất ôn hòa, lại nghe anh gọi Vũ Nhi là Tiểu Vũ, nghĩđây chắc thật là anh rể của cậu bé tên Lăng Sóc kia, cũng rất tin tưởng, cười nói: “Nếu có thể giúp được vậy cậu cứ đưa Vũ Nhi đi. Còn chuyện nhờ người chiếu cố tôi thì cũng không cần phiền đâu, mấy hôm nay tôi cũng khỏe hơn nhiều, có thể tự mình chăm sóc bản thân.”

Vạn Hoa được Thi Lệ đồng ý dứt khoát như vậy lại khó nói được thêm gì nữa, nghĩđến tính cách thiện lương của Cốc Vũ có lẽ là do học được từ người mẹ này.

“Vậy thì cảm ơn dì nhiều lắm.”

“Không cần cảm ơn. Ai, xấu hổ quá, còn chưa có mời cậu ngồi nữa. Lại đây lại đây, ngồi đi, tôi đi pha trà.”

“Không cần đâu dì, bây giờ con cũng đi luôn.”

Đi ra khỏi căn nhà nhỏ tuy cũ nát nhưng sạch sẽ kia, Vạn Hoa nheo mắt nhìn lên trời cao, không gọi tên được cảm giác trong lòng, giống như là áy náy vì đã lừa một người lương thiện, nhưng mà anh nghĩ Cốc Vũ cố gắng chống đỡ chính là vì không muốn làm cho mẹ mình lo lắng, cho nên mới dấu diếm chuyện bị thương tích.

Thật ra nguyên nhân này thì cũng có, nhưng phần lớn là do Cốc Vũ không biết, tưởng rằng cũng giống như hồi trước nhóm Diệp Đồng đánh cậu, qua vài ngày thì sẽ khỏe lại.