Khi cậu nhóc dìu Cốc Vũ ra, nói với Cốc Vũ cậu ta tên Dương Lộ.

Vừa ra ngoài, Dương Lộ mới thấy được rõ ràng dấu vết trên người Cốc Vũ, ánh mắt lóe lên, đem những lời muốn hỏi nuốt vào trong bụng, cười hi hi hỏi: “Cậu còn chưa cho tôi biết cậu tên gì nha? Có phải say đến quên luôn rồi không?”

Cốc Vũ ngẩng đầu lên một chút, nghiêm túc nhìn Dương Lộ, nói: “Tôi tên Cốc Vũ.” Sau đó, nhìn nghiêng qua người Dương Lộ, chiếc xe đạp hóa ra vẫn còn, rút rút cánh tay được Dương Lộ đỡ, “Cảm ơn cậu, cậu vào làm việc tiếp đi.”

Dương Lộ lo lắng buông tay, hỏi: “Cậu thật sự không sao chứ? Không thì tôi xin phép nghỉ rồi đưa cậu đến bệnh viện khám qua, trên người cậu bị rất nhiều mảnh thủy tinh cắt trúng đó.”

Cốc Vũ lắc đầu: “Tôi không có việc gì, sẽ tự mình đến bệnh viện, không cần lo lắng. Đúng rồi, cậu ở đây làm đến khi nào?”

“Tôi làm tới trước khi khai giảng.”

“Tôi biết rồi. Khi nào rảnh tôi sẽ đến cảm ơn cậu sau.”

“Cậu khách sáo quá rồi. Nếu không thấy cậu té thành như vậy, tôi rất coi thường những người ở thành phố ấy. Những người ở thành phố mắt lúc nào cũng cao hơn đỉnh đầu, lúc nào cũng coi thường những người ở quê lên làm công như chúng tôi.”

Cốc Vũđịnh nói, trong thành phố cũng có người tốt, người nghèo, cũng không phải tất cả người trong thành phố đều coi thường nông dân mà.

Cốc Vũ vốn đạp xe chỉ cần nửa giờ, nhưng lúc này đến tối mịt mù hơi vềđược tới nhà, trên đường cậu ghé qua một tiệm thuốc tây nhỏ mua một ít thuốc trị ngoại thương.

Thi Lệ tựa đầu vào thành giường xem TV nghe thấy tiếng động trong sân, tắt tiếng TV, hỏi vọng ra ngoài cửa: “Vũ Nhi về hả con?”

“Dạ, mẹ ơi con xin lỗi, con về trễ.” Cốc Vũ cố gắng để cho giọng nói của mình giống như thường ngày, bình đạm trong trẻo.

“Không có gì. Đúng rồi, mới nãy Thải Vân cháu bác Hoàng có đem đồ qua cho con làm đó, còn tặng thêm một bọc táo nữa.” Thi Lệ không có rời khỏi giường, nói với Cốc Vũ bên ngoài cửa.

“Con biết rồi, lúc mua đồ ở tiệm chị Thải Vân có nói với con rồi.” Cốc Vũ vừa nói, một bên dựa theo vách tường đi vào nhà, cậu cảm thấy may mắn vì mẹ không có đứng dậy đi ra ngoài, đem thuốc để lên bàn ăn, vén rèm đứng trước cửa phòng mẹ, cũng không có đi vào, hé miệng cười với khuôn mặt đang hết sức kinh ngạc của mẹ, “Mẹ, con lại té xe rồi, nhưng mà giống lần trước, xe đạp không có bị hư.”

“Mau lại đây, để mẹ coi chút xem, có bị đau ở đâu không?” Thi Lệ định bước xuống giường đi lại, lo lắng nói.

“Không có gì đâu, chỉ là trên người bị mấy viên đá cạ trúng nên bị trầy chút xíu, may mà con mặc đồ dài tay với quần dài, không thì bị thương nặng rồi, nhưng con có mua thuốc sát trùng rồi.” Cốc Vũ làm như không tình nguyện đi đến trước mặt Thi Lệ.

Cốc Vũ biết, vết thương do bị đấm đá cùng mảnh chai cắt vào tuy không thấy rõ, nhưng rất nặng, tuy nhiên lúc này cậu chỉ muốn gạt mẹ.

Thi Lệ xắn ống tay áo của Cốc Vũ lên, quả nhiên, trên tay hiện ra dày đặc những vết cắt nhỏ, Thi Lệ đau lòng muốn rơi nước mắt, nói: “Đã nói không có được đi xe đạp nữa, bây giờ té rồi, làm mẹ đau lòng theo.”

Cốc Vũ xả tay áo xuống, nói: “Mẹ, ngoài ý muốn thôi mà, có cậu bé giúp việc trong quán ăn thình lình lao tới, cho nên con giật mình lạc tay lái bị té. Lần sau con sẽ cẩn thận mà.”

“Không được!”

“Nhưng nếu như con đi bộ đi học hoặc là đi đâu đó, chân trái sẽ đau hơn, lúc đầu con cố sức tập đạp xe, không phải là để giảm bớp sức ép cho chân trái sao?”

“Nếu mà còn có lần nữa, mẹ liền cấm con đi xe đạp.” Thi Lệ mở to mắt nghiêm khắc nói.

“Dạ dạ, mẹ, con đi nấu cơm nha.”

“Không gấp đâu, con tắm rửa rồi bôi thuốc đi, mẹ mới ăn mấy trái táo, cũng nằm trên giường không nên chưa có đói.”

“Dạ, vậy mẹ chờ chút nha, con làm xong sẽ gọi mẹ sau.”

Sáng hôm sau, Cốc Vũ tập trung sức lực mới rời được khỏi giường, cả người nặng nề kiệt sức, trong ngực cũng cảm thấy đau âm ỉ, lại còn có cảm giác muốn ói.

Cốc Vũ bị những kẻ hôm qua trút đòn thù tàn nhẫn, đã lâu không có bị đánh thật sự không thể thích ứng được, cho nên, phải mạnh mẽ chống đỡ rời khỏi giường, sau khi chải răng rửa mặt, đem thuốc tối hôm qua mua bôi lên những vết thương qua một đêm đã bầm đen thê thảm, sau đó cẩn thận che lại, bắt đầu làm bữa sáng.

Vốn hôm nay định đến nhà Lăng Sóc thu dọn quần áo phơi ngoài ban công, nhưng mà Cốc Vũ sau khi cùng mẹ ăn sáng xong dìu mẹ trở lại giường nằm nghỉ thì cảm thấy sức lực trong người đều mất sạch, chẳng thể nhúc nhích dù chỉ là một chút, ngồi ở trên bàn một lúc lâu mới có thể đứng dậy.

Cốc Vũ nghĩ nghĩ, nếu đã như vậy thì không nên đi, đợi người khỏe lại một chút, chứ không, đi được nữa đường mà kiệt sức té xuống đường, thì còn không bị nắng thiêu thành cá khô.

Cho nên, Cốc Vũ bắt đầu làm quà tặng cho Diệp Đồng, là một cái hoa văn kết bằng chỉ.

Qua được vài ngày, Cốc Vũ cảm thấy người đã khỏe hơn nhiều, chỉ là trong ngực vẫn ẩn ẩn đau, cảm giác hít sâu một chút thì đau buốt, nhưng mà khác với những cơn đau trước, rất là khó để mô tả được cụ thể.

Cốc Vũđến phòng bệnh thăm Diệp Đồng, Diệp Đồng đang cùng bốn người Vương Hiền Binh nói chuyện, bên cạnh Diệp Đồng, đã có một cái túi đồ.

Nhìn thấy Cốc Vũ gõ cửa đi vào, vẻ mặt Diệp Đồng cũng thay đổi, trở nên rất có tinh thần, đứng dậy đi đến trước mặt Cốc Vũ, hai tay cầm lấy tay Cốc Vũ, kéo cậu lên giường ngồi, nói: “Vũ, tôi còn tưởng cậu quên chứ, hôm đó nói với cậu xong cũng không có thấy cậu đến bệnh viện thăm tôi, có phải cái tên kia không cho cậu đi không vậy?”

“Đại Ca à, anh đừng đặt Cốc Vũ lên hàng đầu rồi đá bọn em qua một bên chứ, nếu như Cốc Vũ là con gái, hành vi của anh đúng là điển hình của câu trọng sắc khinh bạn nha.” Đường Liên cười trêu chọc.

Cốc Vũ bị ghẹo xấu hổ, đầu cúi gằm muốn chạm vào ngực, hơn nữa tay bị Diệp Đồng nắm không tài nào rút ra được.

Diệp Đồng hừ mạnh một tiếng, nghiêng đầu trừng mắt nhìn bốn đứa đàn em đang cười nham nhở, nói: “Tôi trọng sắc khinh bạn đó, Vũ trong mắt tôi, đẹp hơn nhiều so với các cậu. Các cậu nhớ cho kĩ những chuyện tôi đã dặn dò, nếu mà trước khi tôi trở lại Vũ bị thiếu mất sợi tóc nào, tôi sẽ hỏi tội mấy cậu đó.”

“Dạ dạ, Đại Ca.” Bốn thiếu niên đồng thanh trả lời.

Cốc Vũ không biết mình là đối tượng chính mà Diệp Đồng cùng bốn người Vương Hiền Binh nhắc tới, cậu cũng không định hỏi, nhưng mà đôi mắt vẫn len lén đảo quanh phòng bệnh một vòng, không có nhìn thấy ai khác nữa, liền hỏi: “Diệp Đồng, cậu út của bạn còn chưa đến sao?”

“Cậu tôi tới rồi, đang làm thủ tục ra viện.” Diệp Đồng nói xong, hơi nghiêng đầu nhìn bốn người Vương Hiền Binh, nói: “Các cậu ra ngoài một chút trước nha, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với Vũ.”

Bốn người Vương Hiền Binh, Điền Thôn, Đường Liên, Quí Hậu Phong đá lông nheo với Diệp Đồng một cái, còn định chọc ghẹo đại ca của mình vài câu, Diệp Đồng trợn trừng mắt, đang định có ý kiến, bốn người kia đã cười mím chi cọp lao nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Âu Dương Lạc hoàn thành hết mọi thủ tục chuyển viện cho Diệp Đồng, liền đẩy cửa đi vào, nhưng mà khi nhìn thấy cháu của mình đang ôm một người nhìn không rõ mặt mũi, nhưng mà cậu bé đang mặc quần áo giống học sinh kia đang đón nhận nụ hôn, trong lòng anh ta cảm thấy có ngọn lửa giận cháy phừng phừng, nhưng vẫn im lặng không gây ra một tiếng động nào lùi ra ngoài khép cửa lại, giơ tay lên gõ cửa.

Tiếng gõ cửa làm cho Diệp Đồng tỉnh táo trở lại, có chút không nỡ mà rời khỏi đôi môi Cốc Vũ, thật sự là sơ xuất quá, cũng quên không có khóa cửa, bên ngoài còn bốn người Vương Hiền Binh đang chờ, nhưng cậu ta thật tình chẳng thể chờ được mà phải hôn Vũ của mình.

“Cậu út?” Diệp Đồng thấy người đẩy cửa đi vào, một bên nhẹ nhàng thả Cốc Vũ ra.

Âu Dương Lạc bình tĩnh đi đến đứng chắn trước mặt Diệp Đồng, đem đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Cốc Vũ.

Cốc Vũ bị ánh mắt của này làm cho run rẩy, cúi đầu.

Diệp Đồng vỗ vễ cơ thể đang run nhè nhẹ của Cốc Vũ, nói với Âu Dương Lạc: “Cậu út, Cốc Vũ nhát lắm, cậu đừng nhìn cậu ấy chằm chằm như vậy, sẽ làm cho cậu ấy sợ.”

Khóe miệng Âu Dương Lạc co rút, đem ánh mắt dời khỏi người Cốc Vũ, đi đến ngồi xuống bên cạnh, nói: “Không có gì, chỉ nghe A Xương nói con có một người bạn rất tốt, nên nghĩ chắc đây là cậu ấy thôi.”

Trong đáy lòng Âu Dương Lạc nghĩ xem làm sao giải quyết chuyện này, Tiểu Đồng là cháu của anh ta, là con của người chị duy nhất của anh ta, cũng không thể để nó đi trên con đường đồng tính luyến ái không có đường về này, nếu không, anh ta thật sự có lỗi với chị gái cùng anh rễ đã mất. Cũng may là anh ta sẽ đưa Tiểu Đồng rời khỏi chỗ này, qua thời gian dài, Tiểu Đồng sẽ quên đi thứ tình cảm lệch lạc này.

Nhưng Âu Dương Lạc không biết, đứa bé trai rụt rè trong lòng Diệp Đồng kia căn bản chỉ xem việc Diệp Đồng hôn mình là để rèn luyện kĩ thuật hôn, lại càng không biết Diệp Đồng có tình cảm yêu thương với mình, lại còn cho đó là tình bạn.

Âu Dương Lạc còn không biết, Diệp Đồng cho dù có cùng anh ta rời khỏi thành phố này, nhưng mà trong lòng Diệp Đồng lúc nào cũng nhớ thương đến đứa bé trai này, kéo dài đến tận đại học.

“Dạ, cậu ấy tên là Cốc Vũ.” Diệp Đồng vui vẻ nói.

Cốc Vũ cố lấy can đảm chậm chạp ngẩng đầu nhìn Âu Dương Lạc, rồi lại cúi đầu cất giọng mềm mại nhỏ xíu chào: “Chào chú!”