�P NHẬN…

Ngày thi học kì đầu tiên, cũng là ngày thứ hai kể từ khi Cốc Vũ ngất xỉu, Lăng Sóc ra khỏi nhà từ sớm, lái xe chạy lên con đường chuyên buôn bán đến cửa tiệm chuyên bán đồ ăn sáng mua ba phần, đemđến nhà Cốc Vũ cùng ăn.

Lúc đi ngang qua ngân hàng, Lăng Sóc đi đến máy ATM rút ra ba ngàn đồng tiền mặt. Tiền này không phải là do ông nội hay bà ngoại chuyển vào trong tài khoản cho hắn, mà là do hắn cùng nhóm Ryan mở một công ti dịch vụ nhỏ ở Mĩ kiếm được.

Dừng xe ở đầu hẻm, khóa xe kĩ càng, Lăng Sóc xách bữa sáng đi về nhà Cốc Vũ.

Cửa nhà Cốc Vũđã mở, Cốc Vũđang phơi quần áo giặt xong hồi sáng sớm. Nhìn thấy Lăng Sóc tay xách túi đồ ăn đi vào, có chút ngạc nhiên, cũng không phải ngạc nhiên vì Lăng Sóc đến, mà là vì sao lại đến sớm như vậy.

Cốc Vũ dừng lại công việc trên tay, mang theo vẻ mặt sợ sệt đi đón Lăng Sóc, nhẹ giọng nói: “Anh đến rồi.” Tiện tay nhận lấy hộp cơm trên tay Lăng Sóc đưa qua, nói tiếp: “Tôi lấy ghế cho anh ngồi.” Đi được hai bước lại quay đầu đầu, “Lăng… Lăng Sóc, đồ ăn sáng của anh?”

“Trong tay cậu đó, chúng ta ăn với nhau. Nhưng mà không gấp, cậu phơi đồ xong ăn cũng được, dù sao vẫn còn sớm.” Lăng Sóc nói.

Sau đó, Lăng Sóc ngồi trên cái ghế Cốc Vũđem tới, trên tay bưng tách nước trà rẻ tiền Cốc Vũ pha cho hắn, nhìn Cốc Vũ bận rộn làm việc giống như đã quên mất sự tồn tại của mình, nhìn Cốc Vũ mặt không hề nhăn lấy một cái vì mẹ bưng nước đổ bô; nghe Cốc Vũ cùng mẹ thủ thỉ tâm tình với nhau, cảm giác tách trà trong tay cũng không quá khó uống.

Đây là buổi sáng của một gia đình đói khổ sao. Lăng Sóc đột nhiên cảm giác thấy bình lặng vô cùng.

Ăn sáng xong, Cốc Vũ trong tiếng dặn dò của Thi Lệ mà theo Lăng Sóc đi học.

Xe chạy được nửa đường, Lăng Sóc dừng xe lại ở ven đường.

Cốc Vũ khó hiểu quay đầu nhìn Lăng Sóc.

Lăng Sóc nghiêng người mở cái hộc trước chỗ ngồi của Cốc Vũ, lấy ra một bì thư trắng đưa cho Cốc Vũ: “Cầm lấy, trong này có ba ngàn đồng, đừng có nghĩ bậy, hai ngàn trong này là sinh hoạt phí cùng tiền ăn uống của tôi trong tháng, một ngàn đồng là tiền công của cậu. Nếu như tiền thức ăn cùng tiền sinh hoạt phí không đủ, cậu phải nói với tôi, tôi sẽ đưa cho cậu! Tôi cảnh cáo cậu, cấm gạt tôi bất kì chuyện gì, cái gì cũng phải nói với tôi! Còn nữa, không được phép đi may đồ cho búp bê nữa!”

Nghe những lời trước, Cốc Vũ rất cảm động, nhưng mà hai câu cảnh cáo cuối cùng làm cho Cốc Vũ không biết nói gì, nhưng cũng không thể không cam chịu. Hơn nữa, không cần cảnh cáo trước, cậu cũng đã sợ Lăng Sóc gần như là mất mạng rồi.

Cho nên, mặc kệ Lăng Sóc do nghe thấy chuyện cậu nói tối hôm qua, hay là có ý gì khác mà đưa tiền cho cậu, Cốc Vũ cũng không giả bộ từ chối, bởi vì cậu quả thật rất cần tiền, mà tiền này là do cậu lao động mà có.

Nhưng Cốc Vũ cũng hơi chống đối một chút, nói: “Nhưng mà còn một ít đồ búp bê chưa may xong, đây là con gái bác Hoàng đặc biệt đưa riêng cho tôi làm, chị ấy nói tay nghề của tôi có thể so với thợ may chuyên nghiệp.”

“Oh ~” Lăng Sóc liếc liếc nhìn Cốc Vũđang ngấm ngầm tự hào, một bên khởi động lại xe điều khiển chạy đi, vừa nói: “Cậu là con trai, tại sao lại làm rất nhiều chuyện mà con gái cũng chưa chắc làm?”

“Tôi học từ mẹ tôi đó, lúc còn nhỏ, khi sức khỏe mẹ tôi còn tốt, đều là nhận may gia công cho mấy xí nghiệp để trang trải trong nhà, sau đó sức khỏe mẹ càng lúc càng kém, tôi thì còn nhỏ, không thể làm gì cả, cho nên mới học may tay, với lại, may đồ búp bê so với đơm nút áo này nọ cũng không khác lắm, chỉ cần kiên nhẫn là được.” Cốc Vũ không cảm thấy bé trai làm như thế có gì không tốt cả, chỉ cần có thể kiếm tiền, có thể ở nhà cùng với mẹ, là quá tốt rồi.

Lăng Sóc thành thạo tăng tốc, hai mắt nhìn về phía trước, “Tôi đồng ý cho cậu làm xong hết mớ đồ này, nhưng sau này không được làm nữa, lo mà đem cái thân người nhỏ như mèo con của cậu nuôi cho tốt. Không cần lo lắng về mẹ của cậu, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc.”

“Dạ.” Cốc Vũ cũng không ngờ, một tiếng “Dạ” này đã hoàn toàn đem bản thân bán cho Lăng Sóc.

Trải qua mấy ngày thi cuối học kì, Cốc Vũ không nhịn được mà nói với ông chủ mới – Lăng Sóc – rằng cậu muốn đến bệnh viện thăm Diệp Đồng.

Lăng Sóc có lẽ không biết, nhưng Cốc Vũ thì luôn tự nói với mình, Diệp Đồng là người bạn đầu tiên của cậu, cậu không hề nghĩđến việc xa lánh hay là vứt bỏ tình bạn giữa cậu với Diệp Đồng.

Lăng Sóc nghĩ nghĩ một chút, khóe miệng nhẹ cong lên, đồng ý.

Diệp Đồng hồi phục hết sức thuận lợi, ba tháng vật lí trị liệu quan trọng đã có thể rút ngắn thành chỉ còn hai tháng.

Cậu ta bây giờ làm một ít hoạt động sinh hoạt thường ngày cũng không cần hộ lí ở một bên kèm, có thể tự mình thực hiện.

Nhìn thấy Cốc Vũđến thăm mình, Diệp Đồng hưng phấn nói không nên lời, bước nhanh đi về trước mặt Cốc Vũ, vừa định kéo Cốc Vũ ngồi xuống cái ghế sát bên giường bệnh, lại bị một bàn tay to đùng cản lại mất tiêu.

“Chết tiệt! Lăng Sóc, tại sao cậu lại tới nữa?” Đối với Diệp Đồng mà nói, một chút cũng không muốn nhìn tới Lăng Sóc, cho nên, rõ ràng trong bệnh viện mà phải nhìn thấy Lăng Sóc lần thứ hai, Diệp Đồng cứ cảm thấy Lăng Sóc lúc nào cũng lượn qua lượn lại trước mặt mình, cực kì chướng mắt; mà đối với Cốc Vũ thì không giống vậy rồi, từng giây từng phút đều mong muốn được gặp lại, nhưng mà Cốc Vũ lại bị Lăng Sóc phong tỏa rất chặt, tới mức làm cho cậu ta gần một tháng trời không nhìn thấy Cốc Vũ, nếu như nói một ngày không gặp tựa ba thu, như vậy thì cậu ta với Cốc Vũđã rất rất rất nhiều năm chưa gặp lại nhau

Bây giờ là đang xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao Lăng Sóc lại giống như hộ hoa sứ giả đứng ở bên cạnh Vũ của cậu ta?! Thật sự quá mức ghê tởm!

“Tôi đưa Vũđến thăm cậu một chút.” Lăng Sóc đẩy Diệp Đồng đang định nắm tay Cốc Vũ ra, nhẹ ôm vai Cốc Vũ lướt qua người Diệp Đồng, nhấc tay đưa giỏ trái cây đặt lên bàn, rồi lại ôm Cốc Vũ bắt cậu ngồi xuống bên cạnh, mà bản thân hắn thì ngồi xuống một cái ghế khác.

Diệp Đồng nghiến răng, cố gắng hít sâu, tự dặn dò bản thân không được nổi điên trước mặt Cốc Vũ, nếu không sẽ dọa Cốc Vũ mất.

Đợi đến khi lửa giận trên đỉnh đầu xém nữa bị Lăng Sóc làm cho cháy phừng phực dịu lại, Diệp Đồng mới xoay người, đi lại giường ngồi xuống, tỉ mỉ nhìn Cốc Vũđã một thời gian dài không gặp, tuy rằng từ trong miệng bốn người Vương Hiền Binh vẫn nghe được tin tức của Cốc Vũ, nhưng đại đa số toàn là Lăng Sóc đối xử với Cốc Vũ thế này thế kia, cho nên luôn làm cho trong lòng cậu ta có một ngọn lửa vô danh tích tụ.

Giây phút này nhìn thấy được Cốc Vũ rồi, làm cho ngọn lửa giận cố nén của Diệp Đồng lại trào lên, phẫn nộ nói với Lăng Sóc: “Lăng Sóc, cậu đối xử với Vũ kiểu vì hả, tôi giao cậu ấy cho cậu mới có một thời gian ngắn, cậu lại làm cho cậu ấy gầy nhom, mặt cũng tái nhợt! Cậu có phải là…”

Sau đó, ánh mắt hai người đụng nhau tóe lửa, ngay cả không khí cũng bị nén chặt.

Cốc Vũ không rõ cho nên khi nhìn Lăng Sóc với Diệp Đồng đối đầu nhau, cứ cảm thấy hai người kia giống như là oan gia vui vẻ, vừa gặp liền cãi cự.

Nếu như suy nghĩ này của Cốc Vũ bị Lăng Sóc và Diệp Đồng biết được, tuyệt đối sẽ hộc máu không cầm được.

Cốc Vũđứng dậy mở giỏ trái cây trên bàn, cầm lên hai trái táo, đối với Lăng Sóc và Diệp Đồng đang đánh nhau trong im lặng nói: “Hai người ai cũng thích ăn táo, tôi đi rửa cho hai người.”

Nói xong, thân hình ốc tiêu gầy gầy của Cốc Vũ biến mất sau cánh cửa WC, lát sau đó vọng ra tiếng nước chảy.

Bên ngoài, Lăng Sóc cùng Diệp Đồng tạm dừng cuộc đối đầu ngây thơ, hai đôi mắt cũng không tự giác nhìn đến cánh cửa WC.