- Được rồi. Cậu yên tâm, chị chỉ theo cậu, chỉ làm một cô gái tốt.

Hà Tú hôn Tiêu Thần kế đó lau nước mắt ha ha nói:

- Cậu phải chuẩn bị tâm lý tốt nhé. Chị còn một cô bé đáng yêu nữa.

- Cô bé đáng yêu?

Tiêu Thần hai mắt tỏa sáng, chẳng lẽ còn có thể mẹ còn cùng thu, vội vàng hỏi:

- Cô bé lớn chưa?

- Hinh Nhi năm nay 12 tuổi, hiện đang học tiểu học.

Nói tới cô con gái vô cùng đáng yêu của mình Hà Tú không khỏi nở nụ cười hạnh phúc, khẽ dựa vào lồng ngực Tiêu Thần hỏi:

- Đại Pháo Ca. Sẽ trân trọng Hinh Nhi như trân trọng chị chứ?

- Yên tâm đi. Chị Tú. Đại Pháo Ca tôi không phải là người bạc tình bạc nghĩa như vậy. Nếu đã trân trọng chị sẽ trân trọng những thứ thuộc về chị. Tôi sẽ đối xử tốt với chị.

Tiêu Thần nâng mặt Hà Tú lên hôn vài cái. Bất quá hắn cũng có đôi chút thất vọng. Mười hai tuổi, chậc, còn quá nhỏ. Nếu không an phận chẳng phải là cầm thú sao?

Ha ha...có lẽ vài năm sau?

- Được rồi. Các người không phải tiếp tục anh anh tôi tôi. Tôi xem tới buồn nôn rồi.

Hứa Diễm trong phòng muốn đứng không xong muốn ngồi không được, chứng kiến màn cảm động của hai người kia trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái. Cũng không biết là do đố kỵ hay thật sự cảm thấy buồn nôn nữa.

- Ha ha... Chị Hứa. Nếu chị ghen tỵ cứ việc nói thẳng. Nếu muốn tôi cũng có thể đối tốt với chị. Một tháng bao 300 nuôi chị có đủ hay không?

Tiêu Thần vừa chĩa ba ngón tay vừa nói khiến Hà Tú trong lồng ngực hắn nghe được lập tức nhéo vào phần hông hắn. Không ngờ tên này còn muốn bao nuôi nữa.

- Hừ. Không có 300 vạn muốn bao nuôi tôi? Nằm mơ đi.

Hứa Diễm liếc mắt nhìn Tiêu Thần. Mình tốt xấu cũng là quản lý sòng bạc, nhìn từ đầu đến chân cũng là hàng nhất lưu.

- Ba trăm vạn?

Tiêu Thần hai mắt mở lớn lập tức nghĩ tới tài khoản ngân hàng của mình còn một triệu, 300 vạn chẳng phải 1/3 số đó sao? Liền mở miệng nhận lời:

- Có thể thương lượng, 240 vạn được không?

- Cái gì?

Hứa Diễm vừa nghe lập tức giãy nảy, quát:

- Cậu cho rằng tôi nói thật sao? Cho bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không làm gái bao. Tôi không phải mất chân mất tay.

- Ha ha...Chỉ đùa một chút thôi. Chị Hứa cần gì phải kích động như vậy chứ?

Tiêu Thần lạnh nhạt cười. Thực ra muốn xuất một lúc mấy trăm vạn quả có chút cảm giác đau lòng.

- Lại đây. Chúng ta cùng bàn bạc chuyện tối nay.

Tiêu Thần ôm Hà Tú ngồi trên salon.

- Chuyện buổi tối? Chuyện gì vậy?

Hà Tú có chút khó hiểu, không biết hai người này buổi tối nay còn muốn làm gì?

- Chị Hứa. Chị kể lại chuyện cho chị Tú nghe đi, tránh chị ấy cái gì cũng không biết.

Tiêu Thần thản nhiên nói một câu, kế đó lấy nước lạnh trong tủ giải khát. Vừa rồi mới bị Sấu Đầu Đà cùng con hàng khá ngon kia gợi lên lửa dục, không thể không áp chế xuống được.

- Đột nhập cứu người? Chuyện này chẳng phải quá nguy hiểm sao? A Pháo. Cậu không nên đi. Quá nguy hiểm.

Nghe Hứa Diễm kể lại Hà Tú không cần quản, chỉ biết nơi hai người muốn đi có rất nhiều thủ hạ Tàn Lang bang, vạn phần nguy hiểm. Hà Tú cùng Đại Pháo Ca quan hệ cải thiện hơn rất nhiều, từ "Đại Pháo ca" đã chuyển thành "A Pháo"

Hà Tú vừa mới chỉ bán thân 2 tháng nay, nên nhiều chuyện cũng chưa rõ ràng. Chỉ nghe Tiêu Thần phải đi cứu người liền gắt gao lôi kéo cánh tay, không muốn hắn đi. Cô không muốn phúc phận của mình trôi theo dòng nước, cũng không muốn người đàn ông của mình đi chịu chết.

- Tôi không sao. Không có việc gì. Chẳng qua đi một vòng tiện tay cứu thêm một người thôi. Chị còn chưa tin vào bản lĩnh của tôi sao?

Tiêu Thần cảm thấy Hà Tú không muốn rời xa hắn trong lòng không khỏi cảm thấy ấp ám cảm động, khẽ đưa mũi cọ vào gương mặt cô. Người phụ nữ này càng lúc hắn càng thích, tuy rằng không thể so với Tần Vận nhưng cũng được bảy tám phần.

- Nhưng có nhiều người canh giữ vậy các người làm sao cứu bọn họ đây? Không được. Tôi phải đi cùng với các người. A Pháo. Cậu để tôi đi cùng có được không?

Bộ dạng Hà Tú lúc này mông ngực đều ở thế công, ngọn núi phía trước công kích tay, cặp mông phía sau công kích thân dưới khiến tà hỏa dưới bụng Tiêu Thần sục sôi.

- Biết chị tốt rồi. Chị tới đó không hợp. Nếu người khác nhận ra chị về sau cuộc sống của chị cũng không bình yên. Sau này Hinh Nhi còn cần chị hỗ trợ nữa.

Tiêu Thần nói xong xoay người lấy điện thoại tìm số cảnh hoa Chu Tử Y sau đó ghi lên mảnh giấy đưa cho Hà Tú:

- Mười một giờ tối nay chị gọi điện cho người này nói: Có người họ Tiêu muốn cô mang theo vài người tới phòng khiêu vũ Già Nam Chi Nhạc tại thành Nam. Chuyện này rất quan trọng, phải nhờ chị hết.

- Chuyện này rất quan trọng?

Hà Tú cong cái miệng nhỏ nhắn nhìn Hứa Diễm, lại liếc mắt nhìn nhìn Tiêu Thần. Hai người này đi cứu người, mình nàng ở lại đây chỉ cần đúng giờ gọi một cuộc điện thoại, cô thật sự không biết chuyện này quan trọng ở đâu?

- Chị Tú. Chị nhớ lời Tiêu Pháo nói đi. Cậu ta nói chuyện này quan trọng tức là quan trọng.

Hứa Diễm vỗ vỗ vai Hà Tú đồng thời nhìn Tiêu Thần hỏi:

- Buổi tối chúng ta làm thế nào tới phòng khiêu vũ Già Nam Chi Nhạc? Có cần phải giả bộ ăn mặc kiểu cách một chút?

Tiêu Thần lắc lắc đầu, khóe miệng xuất hiện nụ cười âm độc, ha hả nói:

- Ha ha... Không cần. Chúng ta cứ nghênh ngang mà vào thôi.

- Nghênh ngang đi vào?

Hứa Diễm có chút khó tin:

- Đây không phải miệng dê mà là hang cọp đó. Tôi còn tưởng cậu có biện pháp gì hay hóa ra là bao cỏ.

- Cỏ gì. Bao cỏ của cô cũng không khá hơn đâu.

Tiêu Thần có chút chán nản. Tiêu đại công tử vừa có can đảm vừa có mưu trí mà.

- Tốt. Để xem cậu lừa tôi, tôi có đem cậu ra thiến không?

Hứa Diễm bị Tiêu Thần chọc như vậy không khỏi đỏ bừng mắt, dứt lời vén tay áo xông tới Tiêu Thần liều mạng.

- Được. Tôi nói kế hoạch cho chị biết. Trước hết chúng ta thế này...sau đó...cuối cùng...

- Ha ha...Hóa ra cậu không ngốc. Thật sự được đó Đại Pháo ca.

- Sau khi thành công đừng quên lời hứa của chị với tôi...ha ha..

- Lời hứa nào?

- Thổi cho tôi...