Đối với quốc đảo nhỏ RB, Tiêu Thần mang một nỗi hận dân tộc sâu sắc, lần này đã có cơ hội như vậy, vừa có lợi cho bản thân, lại vừa có thể dạy dỗ bọn tiểu quỷ kia, hắn rất bằng lòng.
Không lay chuyển được sự cố chấp của Tiểu ma đầu, cuối cùng Tiêu Thần cũng đành đồng ý dẫn cô đi theo.
Nhưng nhiệm vụ lần này cũng không phải thực hiện suông, Tiêu Thần đề ra 5 điều kiện tương đối thong thả. Điều kiện thứ nhất chính là, năm sau sau khi kết thúc cuộc thi tốt nghiệp, bản thân có thể đạt được ít nhất 5 vị trí trở lên, 5 vị trí này có thể tùy tiện vào bất kỳ trường đại học nào của nước Cộng Hòa, Tiêu Thần cũng là vì năm sau của bản thân và còn Cao Thi Nhu, Lương Yến Yến bọn họ chuẩn bị; điều kiện thứ hai chính là, tương lai trong vòng 5 năm, trong tay Tiêu Thần phải có ít nhất 10 hộ khẩu của thành phố Lĩnh Hải, cái này là làm cho Mễ Kỳ Á, khó tránh sau này sẽ lại có con gái cũng theo đến Lĩnh Hải nhập hộ khẩu, nên Tiêu Thần đòi nhiều một chút; điều kiện thứ ba, quá trình nhiệm vụ lần này, Tiểu ma nữ Hồ Tư Doanh chỉ là trợ thủ của mình, bất luận hành động lớn nhỏ cô đều chỉ có thể nghe mình, bản tính Tiểu ma nữ gấp gáp, Tiêu Thần không muốn dẫn theo một ký sinh xinh đẹp, mấy thằng RB nhìn thấy cô nàng không biết sẽ làm ra việc gì, nhất là một bà cô kết hợp giữa ác quỷ và thiên thần; điều kiện cuối cùng đối với Hồ Tường Nghĩa mà nói, là hà khắc nhất, bởi vì Tiêu Thần muốn 5% sản lượng apatit sau này, Tiêu Thần không nói tỉ mỉ với Hồ Trường Nghĩa.
Mấy điều kiện trước có thể nói là đơn giản, chỉ duy nhất điều cuối Hồ Trường Nghĩa không dám đáp ứng Tiêu Thần dễ dàng, tuy rằng y biết Tiêu Thần là thằng nhóc yêu nước, nhưng apatitnày dù sao cũng là dùng cho ngành quân sự. Tuy là chỉ có 5%, nhưng cũng là một lượng tương đối lớn, nếu như chiếu theo một mỏ lấy ra 10 ngàn tấn khoáng apatit, vậy Tiêu Thần có thể chia được 500kg apatit. Trước mắt sản lượng apatitmột năm trên toàn cầu chưa quá 100kg, 500kg chính là 5 lần sản lượng trước mắt của toàn cầu, đây không phải là con số nhỏ, nếu như một ngày nào đó Tiêu Thần thật sự có lòng xấu xa, đem đống apatitnày bán ở chợ đen, vậy thì sẽ là uy hiếp không nhỏ cho nước Cộng Hòa.
Cho nên điều kiện cuối cùng, Hồ Trường Nghĩa còn phải xin chỉ thị của cấp trên, về phần cấp trên của y là ai, trước mắt Tiêu Thần vẫn không có hứng thú muốn biết, hắn cho Hồ Trường Nghĩa thời gian hai ngày suy nghĩ, bản thân lại vội vàng rời khỏi quân khu.
…
Rời khỏi quân khu Lĩnh Hải, trong vòng nửa tiếng Tiêu Thần đã đến trước mặt tòa thương mại lớn Lĩnh Hải, đến tầng 15 của tòa thương mại lớn, Tiêu Thần đi vào trong một thang máy đặc dụng.
- Đại ca, cuối cùng thì anh cũng đến rồi.
Lúc này trong thang máy cũng có một người đang đứng, chính là thằng em hời mà hôm qua Tiêu Thần mới nhận, bạn học Liễu Thất, vẻ mặt bây giờ đang lo lắng.
Tiêu Thần cười nhạt nói:
- Vội vã kêu anh đến đây làm gì, lại còn chọn ngay cái nơi khỉ gió này!
Tòa thương mại lớn Lĩnh Hải cũng có thể xem như một kiến trúc tiêu biểu của thành phố Lĩnh Hải, tổng cộng có 88 tầng, cao 300 mấy mét. 18 tầng phía dưới là trung tâm mua sắm, 18 tầng phía trên lại dùng vào mục đích khác, rốt cuộc dùng làm cái gì, lại rất ít người biết. Thang máy chuyên dụng này, cũng là bắt đầu từ tầng 18 trở lên, Tiêu Thần vì để ngồi thang máy này, đã hao tốn mấy phần sức lực.
Liễu Thất vội nói:
- Cái bọn bắt cóc Vũ Đại Nhi sáng nay đã gọi điện thoại đến, nhưng trước mắt công việc phân tích của chúng em vẫn chưa hoàn thành, em sợ đám người hung bạo độc ác đó sẽ làm điều bất lợi với Đại Nhi!
Vừa nghe là chuyện của Vũ Đại Nhi, Tiêu Thần liền nhíu mày, hỏi:
- Nơi làm việc của Vũ gia là ngay trên đây?
- Đại ca quả nhiên thông minh, nơi làm việc của tập đoàn Vũ gia chính là ở tầng 60 của tòa plaza này, thang máy này cũng là là thang máy chuyên dụng của Vũ gia.
Liễu Thất nói, thầm nghĩ vị đại ca này quả là thông minh tuyệt đỉnh, không ngờ lập tức đã có thể đoán được rồi, chắc là ngay cả đến việc tại sao mình mời hắn đến đây cũng đã đoán được rồi.
Tiêu Thần cười khổ nói:
- Vậy thì khẩn trương lên đó mau, đừng để nhạc phụ nhạc mẫu tương lai của anh đợi lâu, điều đó thật sự không tốt!
- Ặc…
Liễu Thất hết sức ngạc nhiên, thầm nghĩ, vị đại ca này đúng là trâu bò quá, lát nữa anh ta gặp cha mẹ Vũ Đại Nhi, chắc không trực tiếp gọi họ là nhạc phụ nhạc mẫu chứ?
Cái thằng này cũng mẹ nó tự sướng quá rồi, còn chưa gặp mặt con gái nhà người ta, thì đã suy nghĩ đến vấn đề nhạc phụ nhạc mẫu này rồi.
…
5 phút sau, Tiêu Thần theo Liễu Thất đến một sảnh làm việc lộng lẫy tráng lệ, nói là một sảnh làm việc, thực ra chính là một bản phóng lớn của phòng tổng thống.
Liễu Thất kéo Tiêu Thần vội vã đi vào bên trong, một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đang ngồi trên chiếc xô pha trong phòng, còn có người vệ sĩ trung niên mặc bộ vest đen đang đứng bên cạnh. So với hai người này, Tiêu Thần đương nhiên càng chú ý đến người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp rồi, về phần người bảo vệ trung niên kia, thật sự là không có gì đáng xem, ngoài việc phát giác ra y có chút nội kình, không có gì đáng để Tiêu Thần cảm thấy hứng thú hết.
Không phải Tiêu Thần chưa thấy qua gái đẹp, chị Tần Vận ở với mình hơn một năm, bạn gái hoa khôi Cao Thi Nhu trước mắt, Đường Diêm Vân dịu dàng động lòng người, đã xác định mối quan hệ Uông Tiểu Kỳ và Chu Tử Y, nhạc mẫu rung động lòng người Hà Phương Nhã, mỗi vị đều là nhân gian tuyệt sắc. Nhưng nhìn thầy người phụ nữ trước mắt, tim của hắn không ngoan ngoãn đập loạn lên.
Cô ấy nhìn qua cũng chỉ 30, vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo khăn tắm nhung màu hồng, làn da trắng như tuyết vẫn còn vài vết nước, một mùi thơm ngát đập vào mũi, khiến người ta tâm thần sảng khoái. Do cô ấy chỉ mặc vậy, cánh tay bắp chân đều lộ ra ngoài, vố dĩ cổ áo chữ V mở rất thấp thậm chí đến cả bộ ngực cũng thấp thoáng thấy rõ. Theo bước đi của cô ấy, đôi đó cao cao nhô lên dưới khăn tắm, vẽ ra những đường cong duyên dáng trong không trung, biểu hiện mê lực không thể cưỡng lại và sự kiêu ngạo không người phụ nữ nào có thể so sánh.
So với sự dịu dàng của chị Tần Vận, sự tao nhã của Hà Phương Nhã, sự xinh đẹp của Cao Thi Nhu, người con gái trước mặt có thêm ý nhị của sự thành thục, và sự mê hoặc khó nói lên lời cũng nhiều hơn, mỗi tấc da của cô ấy giống như đang chọc ghẹo tâm tư của đàn ông, thế nhưng dáng dấp cao quý tao nhã kia lại mang đến một cảm giác thần thánh, làm cho nguời ta không dám có suy nghĩ xấu, hai loại khí chất hoàn toàn tương phản này lại hoàn mỹ dung hòa trên người cô ấy.
Đẹp đến mức tận cùng, tươi đẹp đến cùng cực, nhưng lại không cho người ta cảm giác tầm thường. Khiến cho người khác say mê nhất chính là trong sự thanh lịch cao quý lại hiện ra phong thái kiều thung tán lãn và phong thái thành thục mê người, thân hình chín mọng kia gần như có thể vắt ra nước.
Càng khiến Tiêu Thần kinh ngạc là, người phụ nữ này và Vũ Đại Nhi trong hình giống nhau như đúc, giống như trong cùng một cái khuôn khắc ra vậy.
Tiêu Thần coi như là sói già trong hoa rồi, nhưng sự mê hoặc của người phụ nữ này mang lại cho bản thân cảm giác khiến người khác ngạt thở, khiến máu trong người Tiêu Thần xông thẳng lên đầu, nếu không dùng cầm long chân khí cố gắng áp chế trái tim của mình, hắn sợ rằng trái tim sẽ ra khỏi cơ thể mất.
- Cô là chị của Vũ Đại Nhi phải không?
Tiêu Thần cô gắng hít một hơi, thản nhiên hỏi.
“Phụt” một tiếng, người phụ nữ cười nhẹ một tiết, nụ cười này, xém chút nữa là câu đi mất tâm hồn của Tiêu Thần rồi.