Do nguồn bị mất chương 423 nên các bạn thông cảm xem tiếp chương 424 nhé
Mười mấy phút sau, Tiêu Thần cùng Tiểu ma nữ xuất hiện trước mặt Hồ Trường Nghĩa.
Hồ Trường Nghĩa thấy Tiêu Thần đến vội khách sáo mời trà, mời hút thuốc, Tiêu Thần thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của vị trưởng bối này. Ngược lại, tiểu ma nữ Hồ Tư Doanh khó chịu đến mức mặt đỏ bừng, hàm răng cắn chặt, bàn tay yếu đuối siết lại, nóng lòng muốn tiến tới đè Tiêu Thần ra đánh cho hắn một trận.
Cái gã đáng chết này, ông nội là người vĩ đại nhất trong mắt mình mà hắn dám sai bảo ông nội ta làm người hầu.
Đợi tiểu tử ngươi ra ngoài bản cô nương đây nhất định sẽ điểm cho người chút màu sắc lên mặt à xem. Dù ngươi rất lợi hại nhưng ta tin người không biết xấu hổ ức hiếp một phụ nữ.
Hồ Trường Nghĩa lại cầm một chiếc hộp nhỏ được đóng gói đẹp mắt ra, rồi lại mở hộp giúp Tiêu Thần, chính là thanh sô cô la màu xám hình vuông.
Các cô gái đa phần đều rất thích sô cô la, chỉ nhìn thấy sô cô la là hai mắt đã sáng lên, Hồ Tư Doanh cũng không phải là ngoại lệ. Cô vội đưa tay giành lấy sô cô la từ trong tay ông nội, la hét:
-Ông nội! Đây là dòng SIF 88! Ông ở đâu có được thế?
Hồ Trường Nghĩa trừng mắt nhìn Hồ Tư Doanh mấy cái, còn Hồ Tư Doanh không dám nhìn thẳng vào ông, cười nói với Tiêu Thần:
-Tiêu Thần, anh bình thường hình như không thích ăn sô cô la thì phải?
Tiêu Thần thấy Hồ Tư Doanh liên tục nháy mắt ra hiệu ình, lắc đầu nói:
-Tôi không thích ăn sô cô la, nhưng Thi Nhu hình như rất thích ăn. Lần này, em đừng có hòng chiếm được. Sô cô la tôi sẽ đem về cho Thi Nhu.
Ha hả, cho cô tức chết luôn!
Thấy Hồ Tư Doanh phản ứng thế này thì chắc loại sô cô la kia không phải là loại thường, thứ Hồ Trường Nghĩa tặng thế này, có thể nào là thứ vớ vẩn chắc?
- Tôi sẽ không cho! Dù sao tôi thấy được chính là của tôi đấy!
Hồ Từ Doanh vội giữ sô cô la vào trong lòng, vốn cô chỉ là muốn trêu Tiêu Thần một cái, nhưng nghe thấy Tiêu Thần bảo sẽ đem sô cô la về tặng Cao Thi Nhu, làm sao bản thân có thể kém Cao Thi Nhu được chứ?
Hồ Trường Nghĩa nhướn mày, vội giật lại nói:
-Tư Doanh, con đưa sô cô la cho ta đi nào. Con thích sô cô la thì sau này ông nội sẽ lại mua cho con một hộp là được chứ gì.
Ngoài miệng thì nói như vậy thôi, nhưng thực sự trong lòng Hồ Trường Nghĩa thì ruột đau như cắt. Phải biết rằng để có được hộp sô cô la này ông đã phải tốn mười ngàn tệ! Tiền có thể không phải là vấn đề, quan trọng là cái thứ này rất khó có được. Loại sô cô la này làm hoàn toàn bằng thủ công, cả thế giới một năm sản xuất ra cũng có hạn. Thanh sô cô la này là do một người bạn cũ của ông làm cho, mục đích chủ yếu cũng là muốn tặng Tiêu Thần để Tiêu Thần đùa vui với các cô gái.
Hồ Tư Doanh tính khí nóng này bốc lên, đâu có nghĩ nhiều vậy, tự tay nhét sô cô la vào túi chiếc váy ngắn của mình:
-Cháu không trả đâu! Cháu muốn hộp này!
Ha ha, ông nội chẳng lẽ lại không biết xấu hổ đến lục soát người ta chắc?
Hộp sô cô la này ta nhất định phải có, dù có vứt đi cũng không thể cho Cao Thi Nhu ăn được.
Hồ Trường Nghĩa thấy đứa cháu gái lại đùa giỡn nổi tính khí cáu kỉnh ma nữ, ông cũng hết cách, chỉ có thể lắc đầu thở dài. Tiêu Thần đứng bên cười nói:
-Lão Hồ, ông dạy dỗ thế này thực sự là thất bại thảm hại rồi. Đến cả một cô cháu gái cũng dạy không nổi. Thật không hiểu ông làm sao có thể quản cả khu quân sự này cơ chứ!
-Liên quan quái gì đến ngươi! Ông nội thương ta sao nào!
Sắc mặt Hồ Tư Doanh thay đổi rất nhanh, lúc nãy còn trừng trừng mắt cáu kỉnh với ông nổi, giờ đã lập tức vui vẻ lắc lắc cánh tay Hồ Trường Nghĩa làm nũng khiến bộ xương già nua Hồ Trường Nghĩa cứ lắc lư xiu vẹo.
Nét mắt già nua của Hồ Trường Nghĩa đỏ bừng, thở dài nói:
-Ta cũng hết cách! Ai bảo ta chỉ có mỗi đứa cháu gái cưng này!
Kỳ thực, tiểu ma nữ Hồ Tư Doanh cũng có thân thế rất đáng thương, con trai và con dâu Hồ Trường Nghĩa đã ly hôn từ khi Hồ Tư Doanh còn rất nhỏ, từ đó Hồ Tư Doanh và ông nội Hồ Trường Nghĩa sống cùng nhau, có thể nói hai người một già một trẻ dựa vào nhau mà sống. Chỉ có một cháu gái cưng như này, cho nên Hồ Trường Nghĩa hết mực yêu thương, đến cả những vụ bê bối của Hồ Tư Doanh lúc thường ông cũng quan tâm, sợ rằng cháu gái sẽ giao lưu với bạn xấu và làm trò bậy bạ với mấy thằng con trai bất hảo. May mà tiểu ma nữ chỉ là tính khí hơi cáu kỉnh một chút, ăn mặc hơi mát mẻ một chút, trang điểm xinh đẹp một chút chứ nội tâm cô vẫn rất nguyên tắc. Cơ bản như không đi vũ trường, không tới các khu giải trí bất chính, đến cả dự sinh nhật của bạn học cô cũng rất ít đi. Tiểu ma nữ thường giành nhiều thời bên ông nội của mình, đọc sách, ẩn đằng sau cô vẫn là một cô gái truyền thống điềm đạm ít nói.
Tiêu Thần bóp nát điếu thuốc trong tay, cười nhạt nói với Hồ Trường Nghĩa:
-Ồng già này, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đừng có vòng vo tam quốc nữa. Tôi không muốn bị ánh mắt của người nào đó giết chết đâu!
Không sai, hiện giờ mục quang của Hồ Tư Doanh đang căm hờn nhìn Tiêu Thần có phần khinh bỉ.
Tiêu Thần trong lòng thầm nói, xem ra cô bé này rất kiên cường, phải bỏ ra một chút thời gian để huấn luyện nàng mới được, đàn ông là thích ôn nhu một chút chứ người ngợm tính khí thế này có thằng nào dám.
Tiểu ma nữ lại nổi bão, sắc mặt lại thay đổi, hất cánh tay của ông nội, liền xông tới trước mặt Tiêu Thần làm một trận cuồng phong nói cho ra nhẽ trước mặt Tiêu Thần:
-Được, Tiêu Thần ngươi dám bất kính cới ông nội ta à!
Tiêu Thần không biết phải làm sao bèn vội đưa hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, một tay giữ chặt lấy nàng ấn nàng ngồi vào lòng mình. Thở dài nói:
-Bà cô này, cô dè dặt một chút được không, trước mặt lão nhân đây mà vẫn còn to gan chiếm đồ của tôi, muốn ăn đậu phụ của tôi thì đến tìm tôi đi. Chẳng lẽ tôi lại không đồng ý sao, đúng là chẳng để ý đến tình cảnh lúc nãy gì cả.
Hồ Tư Doanh vẫn làm loạn lên trên người Tiêu Thần, Tiêu Thần dùng tay giữ chặt lấy nàng ngồi trong lòng mình, rồi một tay khống chế hai tay nàng, một tay khoác lên bờ vai ngọc ngà của nàng.
Khỏi phải bàn cãi, thân hình cô nàng thật sự vô cùng láng mịn tựa như ngọc phấn.
Khuôn mặt Hồ Tư Doanh hơi ửng đỏ, bị Tiêu Thần nắm tay ấn bờ vai ngọc, trống ngực đập càng lúc càng nhanh, ánh mắt vội nhìn về phía Hồ Trường Nghĩa kêu cứu:
-Thả ta ra! Đô đê tiện!
Nào biết được Hồ Trường Nghĩa căn bản đã chẳng đếm xỉa tới mình, nhưng đáng tức hơn là khóe miệng ông còn lộ vẻ tươi cười, xem cái bộ dáng của ông hình như muốn mình bị Tiêu Thần làm thịt vậy.
Hồ Tư Doanh hét một tiếng nũng nịu:
-Ông nội!
-Mau bảo người này buông cháu ra đi!
Hồ Trường Nghĩa cười ha hả nói với Tiêu Thần:
-Lần này đích thực là ta muốn mời cậu xuất mã!
Ông vốn đã không để ý tới cô cháu gái của mình, trong lòng thầm nói, nếu Hồ Tư Doanh và Tiêu Thần có thể thành một đôi thì đúng là một chuyện quá tốt. Bình thường khi Hồ Tư Doanh ở nhà, cô cũng không phải là một đứa con gái nhiều lời, chỉ khi ở trước mắt người lạ cô mới biểu hiện ma nữ thế này.
Hồ Trường Nghĩa vốn là một kẽ lõi đời, sống đã đến cái tuổi già này dù chưa từng lên được mấy người song đối với tâm lý phụ nữ cũng rất hiểu.
Con trai con gái mà thì phải thường xuyên đùa giỡn cùng nhau, như vậy mới có thể nảy sinh tình cảm chứ.