Tiêu Thần ôm chặt Tần Vận vào trong lòng, quần trễ chưa kịp kéo vội đưa tay đỡ lấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhẹ gạt nước mắt trên khóe mi, âu yếm hôn lên đôi môi đẹp đẽ, khẽ nói:
-Nói gì mà ngốc thế. Em còn sợ chị thấy em chướng tai gai mắt nữa là. em một kẻ xuất thân chốn nông thôn, có thể được thưởng thức, có thể được ở bên chị. Xem như phúc đức này em tu từ kiếp trước.
Tần Vận xúc động ngả vào lòng Tiêu Thần, giọng nói nghẹn ngào:
-Chị sẽ không ghét bỏ em đâu. Cả đời này cũng không!
...
Rời khỏi chỗ ở Tần Vận đã hơn một giờ trưa, Tiêu Thần cũng khó có thể một lần thưởng thức bữa trưa do chính Tần Vần chuẩn bị.
Trước kia dù hai người thường ở bên nhau song chủ yếu là cùng nhau qua đêm rồi Tiêu Thần sáng sớm hôm sau đã phải đi. Hôm nay, Tần Vận ình nghỉ ngơi một chút để có thể cùng Tiêu Thần tận hưởng một buổi sáng tuyệt diệu.
Trước đó, Tần Vận đã gọi điện cho Dương Thiên Nhai để bàn về việc cho cô em gái Mễ Kỳ Á của Tiêu Thần đi học. Dương Thiên Nhai trả lời rất dứt khoát đồng ý sẽ giúp Mễ Kỳ Á liên hệ với một trường cấp hai phù hợp. Nhưng trong điện thoại Dương Thiên Nhai cũng nói rõ tình hình cơ bản là hiện giờ đa số các trường học chính quy ở Lĩnh Hải đều cần phải có hộ khẩu xác minh rõ ràng, đặc biệt có một số trường học quý tộc thậm chí một số văn kiện quy định còn chỉ tuyển người gốc Lĩnh Hải. Còn hộ khẩu của Mễ Kỳ Á lại không phải là ở Lĩnh Hải, thậm chí đến cả hộ khẩu ở trấn Hạ Hà cô cũng không có. Xem ra hộ khẩu Mễ Kỳ Á chỉ là hộ khẩu chợ đen cho nên Dương Thiên Nha đã kiến nghị với Tiêu Thần nghĩ cách làm hộ khẩu cho Mễ Kỳ Á. Làm hộ khẩu xong xuôi mới có thể tìm một trường tốt cho Mễ Kỳ Á.
Rời khỏi chỗ Tần Vận, Tiêu Thần lái xe tới thẳng khu quân sự Lĩnh Hải.
Vừa mới đến trước hàng rào sắt khu quân sự, Tiêu Thần đã bị mấy chiến sỹ cảnh sát vũ trang đeo súng chặn lại. Một chiến sỹ trẻ thấy Tiêu Thần là người lạ, ngạo khí quát:
- Có thư mời không?
Tiêu Thần lắc đầu, cậu cảnh sát cau mày, quát lớn:
-Mau rời khỏi đây đi! Đây không phải chỗ cậu nên đến!
Khu quân sự Lĩnh Hải tọa lạc trên một vùng đồng bằng cách mười lăm dặm về phía Tây ngoại ô Lĩnh Hải. Ở đây có rất nhiều căn cứ nghiên cứu cơ mật quốc gia, thực sự là nơi không phải người thường có thể tùy tiện đến. Riêng trạm gác cảnh giới bên trong đã có năm sáu điểm chốt, huống chi ở đây mới chỉ là chốt thứ nhất mà đã có mấy chục chiến sỹ cảnh sát vũ trang hông đeo súng thủ ở chỗ này.
Tiêu Thần cũng chẳng buồn đôi co với người thanh niên kia, thản nhiên nói:
-Trong bốt có điện thoại không?
Chiến sỹ trẻ tuổi liếc nhìn Tiêu Thần mấy cái, trông thấy tên tiểu tử này cũng rất đẹp trai, nhưng quần áo trên người lại không phải là hàng hiệu, bực mình quát:
-Không nghe thấy ta bảo ngươi mau đi à? Không hiểu tiếng người à?
Tiêu Thần bị cậu ta lớn tiếng quát bất giác ngẩn ra mấy giây, rồi lập tức quan sát cậu chiến sỹ trẻ này, xem ra chỉ khoảng hai mươi tuổi, dáng người lại rất cao. Tuy nhiên phần bắp tay hơi mảnh khảnh, nhìn đã biết là lính mới tò te vào quân ngũ còn chưa hề rèn luyện cơ bắp giống mấy quân nhân.
Chiến sỹ trẻ tuổi bị Tiêu Thần xem là trẻ ranh, trong lòng nghĩ cái thằng tiểu tử này quả thực chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, tưởng đẹp trai thì có thể làm gì cũng được chắc!
Dứt lời chiến sỹ trẻ tuổi còn cố tình giữ báng súng, rung rung chúi xuống trước mặt Tiêu Thần.
Tiêu Thần lòng thầm nghĩ, tên tiểu tử này tính khí nóng nảy thật, chưa gì đã đem súng ra uy hiếp mình:
-Hả? Mẹ cái thằng tiểu tử làm như kéo được nhị ngũ bát vạn* vậy!
*’Nhị ngũ bát vạn’ là các quân cờ trong Mạt chược, kéo được nhị ngũ bát vạn tức là được bài ngon, nên cụm từ này được dùng để ví với vẻ kiêu ngạo tự đắc của một người như kéo được nhị ngũ bát vạn.
Chiến sỹ trẻ tuổi thấy Tiêu Thần không những không tỏ ra yếu kém mà còn đánh giá mình khiến y phát bực:
-Còn nhìn? Có phải ngươi muốn muốn ăn đòn không!
Mẹ kiếp tên tiêu tử nhà ngươi không ăn nắm đấm không biết lợi hại? Vậy ông đây sẽ dạy cho ngươi một bài học!
Tiếng của chiến sỹ trẻ tuổi rất lớn khiến mấy chiến sỹ khác làm nhiệm vụ ở bên kia đều lần lượt kích động chạy vội tới tưởng xảy ra chuyện gì.
Một gã cao to đang ghìm súng bỗng chạy đến trước mặt Tiêu Thần, mặt hưng phấn quát:
-Tiểu tử kia ở đâu tới đây hả? Mau khai tên cho ông đây biết mau!
Gã cao to vỗ vỗ lên vai chiến sỹ cảnh sát trẻ tuổi lúc nãy:
-Tiểu Đặng Tử có phải người này muốn xông vào không?
-Yên tâm đi, anh đây sẽ giúp chú trút cơn giận này!
-Cát Lang Đài cậu...
Gã cao to kia không đợi Tiểu Đặng Tử nói hết, liền vung tay chặn lời y, rồi tay áo sắn lên, tháo súng quay thắt lưng ném xuống đất, mũ quân cũng ném xuống đất luôn.
Xong xuôi, gã mới nghiệm nghị quát Tiêu Thần:
-Tiểu tử, hôm nay ngươi gặp đúng Cát đại gia ta xem như xui xẻo rồi. Mau ra tay. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội!
Tiêu Thần nhìn cái gã to con này, khéo miệng lộ ra vẻ tức cười. Hóa ra gã to cao này là người mê võ nghệ. Có thể đã lâu lắm rồi không động thủ ở doanh trại quân sự này giờ bỗng chân tay cảm thấy ngứa ngáy, hắn nói:
-Ngươi tên Cát đại gia?
Gã cao to sợ Tiêu Thần bỏ chạy lại không có ai cho gã ra tay, khẽ nói:
-Đương nhiên! Đại gia đây họ Cát. Ta nói cho ngươi biết, ngươi không được phép nhận thua. Là đàn ông thì phải đấu với ông!
Gã cao to kia tên thật là Cát Ưu Đài, vì cái tên đó hao hao giống tên người đàn ông Luxury Cát Lang Đài trong tiểu thuyết cho nên đều bị các anh em trong đội đặt ngoại hiệu là Cát Lang Đài. Nhưng chính gã lại rất ghét cái ngoại hiệu này, vốn không phải là người hẹp hòi gì tại sao lại đặt cái ngoại hiệu mỉa mai thế chứ. Thế là gã tự đặt ình một cái ngoại hiệu, đó chính là Cát đại gia. Đúng lúc lại giống ngoại hiệu của một ông vua màn ảnh Cát Ưu nào đó trong nước, nghe rất chi là hoành tráng. Vì thế gã luôn rất đắc ý với cái ngoại hiệu tự mình đặt này.
Tiêu Thần bặm môi dưới, lui về sau hai bước, coi như muốn chơi với cái gã Cát đại gia này xem ra mấy tên lính mới tò te đều có chút bản lĩnh:
-Được thôi! Ngươi ra tay đi.
Cát Ưu Đài khóe miệng lộ vẻ cười đắc ý, đồng thời quát mấy bạn chiến của mình:
-Ha ha, đấy chính là do ngươi đồng ý đấy nhé. Cát đại gia ta không khách khí đâu nhé!
-Nào nào... Trách ra một chút để cho đại gia đây chơi với vị tiểu huynh đệ này tý nào. Các anh em đều đã vừa nghe thấy rồi đấy nhé, chính hắn đồng ý đùa bỡn với ta đấy nhé. Đến lúc chẳng may làm thương hắn thì anh em làm chứng cho cái.
Cảnh sát vây xung quanh đã có hơn mười một người, mọi người ai nấy đều mỉm cười, nhất là Tiểu Đặng Tử khóe miệng cười ẩn ý đầy tàn nhẫn. Cái người Cát Tư Đài này y đã quá rõ, bản thân lại không phải đối thủ của gã, còn về cái tên tiểu tử trắng nõn trước mắt dù rất cao lớn nhưng xem ra hắn cũng chỉ là hư danh làm sao có thể so với binh lính ngày ngày luyện tập.
Chỉ trong mấy giây, mười một người đã vây thành một vòng tròn cho Tiêu Thần và Cát Ưu Đài, Cát Ưu Đài cũng không khách khí, gầm lên một tiếng, chưởng phải hóa quyền lập tức đánh tới phía Tiêu Thần.
Tiêu Thần không vội né tránh mà quan sát kỹ động tác ra chưởng của đối phương, tuy có chưởng phong nhưng miễn cưỡng xuất chưởng nhanh. Mấu chốt ở chỗ là Cát đại gia khi xuất chưởng, quyền phong vẫn còn hơi yếu.
Tiêu Thần trong lòng thầm khen Cát đái gia một câu:
“Xem ra tên tiểu tử này cũng là người luyện võ!”
Nhìn thấy một quyền mạnh mẽ ập tới thẳng vai trái mình, Tiêu Thần thân trầm ngồi xổm xuống né quyền.