- Hừ. Đại Pháo Ca. Cậu là người đầu tiên chiến thắng tại đổ trường của Hứa Diễm này. Nếu tôi để cậu đi, từ nay về sau Hứa Diễm tôi sao có thể lăn lộn nữa.

Hứa Diễm ngẩng đầu lạnh mặt quát. Sự tình hôm nay đã khiến cô nàng đánh mất thể diện, bị người người thấy lại bị nhục nhã như vậy, đây quả thực là điều không thể chịu được.

- Sao lại không thể lăn lộn? Từ nay về sau làm người chuyên thổi cho Đại Pháo Ca tôi đi. Ha ha ha...

Tiêu Thần cất tiếng cười lớn. Nếu quả thật hàng ngày được bà chị xinh đẹp này hầu hạ chuyện đó thì cuộc sống sẽ vô cùng thú vị.

- Thực sự muốn chết. Giết hắn cho tôi. Ném xuống biển cho cá ăn.

Hứa Diễm rốt cuộc không thể nhịn nổi, vốn muốn thưởng thức cao thủ đổ thuật thâm tàng bất lộ này nhưng những lời của Tiêu Thần vô cùng khó nghe, không trừ hắn sợ rằng sau này nàng không còn đường sống.

Vài gã bảo vệ nhận được lệnh không nói không rằng vung dao sáng loáng mạnh mẽ đâm Tiêu Thần. Hai lưỡi dao công kích phần trán, một sau lưng, hai cái đâm tới trước mặt Hà Tú.

- Đây là các người muốn chết. Đừng trách ông mày.

Tiêu Thần quát lớn, tay trái đặt bên hông vung mạnh năm mũi ngân châm nhỏ.

- A....

Khi năm mũi châm trúng đích đám bảo vệ kêu gào đau đớn. Một mũi trúng mắt, hai mũi trúng chân, một cái chui thẳng vào huyệt thái dương, tên cuối cùng đáng thương nhất khi mũi châm trúng tiểu đệ đệ, sau này đừng mong dựng lên.

- Con mẹ mày. Không ngờ chơi ám khí.

- A. Đau chết tao. Mắt tao bị phế rồi.

Năm gã bảo vệ vừa mới ra tay tới lông tóc Tiêu Thần còn chưa đụng tới toàn bộ đã ngã xuống mất hoàn toàn sức chiến đấu khiến ánh mắt lạnh lùng của Hứa Diễm không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi. Ngay cả Hà Tú cũng có chút khó tin, bản thân nàng vốn đã cho rằng vì ván bài này mà ăn quả đắng không ngờ nháy mắt thế cục thay đổi, bản thân vì ôm lấy Đại Pháo Ca mà vẫn còn nguyên vẹn. Năm gã bảo vệ ngã xuống khiến hiện trường chỉ còn bốn người, hai người Tiêu Thần cùng Hứa Diễm và một gã bảo vệ còn lại.

- Chị Hứa. Tôi cho chị suy nghĩ trong một phút. Hoặc là cùng tôi lên phòng tâm sự chuyện nhân sinh. Hoặc là chị theo chân bọn chúng. Tôi chỉ cần cắt một nửa mặt chị là đủ.

Tiêu Thần lạnh lùng quát, trong mắt ánh lên cỗ sát khí kinh người khiến cho Hứa Diễm sợ hãi ngã phịch xuống nền.

Nửa mặt. Hắn cắt nửa mặt thì mình còn sống làm sao?

Phụ nữ nào cũng vậy, đặc biệt là phụ nữ đẹp. Bị hủy đi khuôn mặt thà họ tìm chết còn hơn. Huống hồ đẹp như Hứa Diễm nếu bị hủy đi dung nhan khẳng định ngang với trực tiếp lấy mạng nàng.

- Thằng nhóc. Vừa rồi tao còn muốn cho mày chết toàn thây. Hiện tại tao thay đổi ý định. Đi chết đi.

Gã bảo vệ bên cạnh Hứa Diễm đột nhiên móc ra tử ngực khẩu súng lục đen bóng chĩa thẳng vào Tiêu Thần.

- A...

Hà Tú sợ tới mức hét lên sợ hãi.

- Pằng...

Viên đạn như chớp bắn tới đột nhiên chạm phải mũi ngân châm phóng theo chiều ngược lại khiến nó bị thay đổi quỹ đạo tiếp xúc trực tiếp với mặt bàn.

- Ba..ba..ba..

Ba âm thanh vang dội đột nhiên vang lên.

- Rầm...

Gã thanh niên bị Tiêu Thần đã trúng trực tiếp bay lên cao rơi xuống gã bảo vệ bị ngân châm bắn trúng chỗ hiểm. Hai gã bảo vệ đáng thương nhất thời phun ra búng máu lớn. Khẩu súng trong tay gã bảo vệ không biết từ lúc nào đã rơi vào tay Tiêu Thần, hiện tại khẩu súng đang nhắm thẳng về phía gã.

- Tao đã nói qua. Bình thường tao không thích ra tay. Đừng ép tao. Tao là người khá hài hòa, thế giới hòa bình là giấc mơ của tao.

Tiêu Thần cười ha hả nói, cầm khẩu súng trong tay từng bước tiến tới trước gã bảo vệ. Hồ Tú được hắn đặt trên ghế đã không gắt gao bám chặt hắn nữa.

- Đứng lại. Mày muốn làm gì? Chỗ này là hộp đêm Hắc Lang. Mày không được làm bậy.

Nhìn nụ cười xấu xa của Tiêu Thần gã thanh niên một chút dũng khí cũng không còn. Tên Đại Pháo Ca này như một gã thần chết nắm trong tay sinh tử, chỉ cần khẽ bóp cò có thể lấy đi tính mạng một người.

- Tao muốn làm gì? Ha ha... Vừa rồi mày muốn làm gì với tao hiện tại tao sẽ làm việc đó với mày.

Tiêu Thần cười ha hả nói. Ngón tay đang giữ cò súng làm bộ sắp bóp lại.

- Đừng. Đừng giết tôi. Đừng giết tôi. Đại Pháo Ca. Anh tha cho tôi, tha cho tôi đi. Tôi cũng là bất đắc dĩ mới làm ở nơi như sòng bạc này. Tôi cũng là người trong giang hồ thôi.

Gã bảo vệ mặt mày xanh mét nhìn khẩu súng trên tay Tiêu Thần, nói năng lộn xộn. Đôi tay gã đã giết qua vài người, thậm chí khi giết người gã rất thích thú khi thưởng thức vẻ tuyệt vọng của nạn nhân. Chỉ là hắn tuyệt đối không bao giờ nghxi bản thân sẽ rơi vào hoàn cảnh như vậy.

- Ha ha...Mày là người trong giang hồ. Chẳng qua xem ra từ nay về sau sẽ không có chuyện của mày nữa.

Tiêu Thần cười lạnh lập tức bóp cò. Gã thanh niên sợ tới mức tiểu tiện ra quần. " A" lớn một tiếng gã bảo vệ bị trúng ngân châm kia cũng bị người này dọa cho bất tỉnh.

- Đại Pháo Ca. Cậu đang đứng trong hộp đêm Hắc Lang dám ngang nhiên giết người? Chẳng lẽ không sợ cảnh sát tới bắt cậu sao?

Hứa Diễm chất vấn. Cô lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này, những việc như vậy trước đây đều có đám người khác phụ trách xử lý bởi thế cô cũng không biết phải làm sao mới đúng. Gã bảo vệ kia vì bảo vệ cô mới dùng súng bắn Tiêu thần, vừa rồi vốn định đứng lên bởi cho rằng cùng lắm thì chết thôi, cô nhất định sẽ không làm việc kia cho Tiêu Thần.

- Ha ha. Vừa rồi thằng này lấy súng bắn tôi trước. Nó nghĩ tới chuyện này sao?

Tiêu Thần cười lạnh nhìn Hứa Diễm:

- Nếu không phải vừa rồi tôi may mắn. Viên đạn kia bắn trúng tim tôi vậy hiện tại là tôi nằm trên đất. Tim tôi ngừng đập. Chị Hứa có thể chất vấn gã này giống tôi sao?