Kì nghỉ Quốc Khánh dài hạn của năm nay đến rồi, vốn dĩ trường học cho nghỉ bảy ngày, nhưng tính thêm hai ngày nghỉ cuối tuần, thế là thành ra thời gian nghỉ ngơi liên tiếp chín ngày.
Chín ngày nghỉ ngơi, điều này đối với những học sinh chăm chỉ suốt mấy tháng trời ở trường học mà nói, vô cùng quý giá. Rất nhiều học sinh đã bắt đầu chuẩn bị trước các kế hoạch lớn như đi chơi, tán gái … Buổi tối ngày 1 tháng 10, cô tỉnh lại, Tiêu Thần gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô một lần, may mà không có gì đáng ngại, Tiêu Thần cũng có thể yên lòng được rồi. Gặp mặt người yêu, khuôn mặt Chu Tử Y tự nhiên ướt đẫm nước mắt, đặc biệt là 3 tháng không gặp Tiêu Thần rồi, hơn nữa lần này hắn lại cứu mình một mạng. Sau khi Tiêu Thần an ủi cô một lúc lâu, tinh thần cô mới hồi phục lại, liền nói với Tiêu Thần ngọn nguồn của chuyện này. Tháng trước, Chu Tử Y từ đội cảnh sát giao thông chuyển tới tổ trọng án hình sự thành phố Lĩnh Hải. Do tư liệu và tin tức nhân viên trong tổ cần bảo mật, cô chỉ là thu dọn một vài thứ, cũng không tiết lộ với đồng nghiệp đội cảnh sát giao thông trước đây quá nhiều, rồi chuyển tới tổ trọng án hình sự, nơi thực hiện giấc mơ của mình. Vừa mới gia nhập tổ trọng án một tháng, thành phố Lĩnh Hải đã xảy ra vài vụ đại án. Mấy tên bịt mặt bắt cóc, mấy lần xông vào trong nhà của các nhân vật trọng yếu hành hung, cứ cách hai ba ngày thì phải giết một người, gần đây tổ trọng án vừa mới thông qua một vài kỹ thuật camera, nắm bắt được hướng hành động của nhóm người này, biết bọn chúng sẽ xuất hiện ở đâu, liền thiết lập trạm canh gác ở đó, tiến hành kiểm tra nghiêm khắc đối với những phương tiện qua lại. Là người mới của tổ trọng án, Chu Tử Y đương nhiên càng muốn thể hiện bản thân. Đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với vụ đại án như vậy, cầm côn cảnh sát tiến lên xem xét từng chiếc xe một. Lúc kiểm tra đến chiếc Mazda kia, cô thấy ngồi trong xe là bốn người đàn ông trông vô cùng hung ác, liền cẩn thận truy hỏi, nhóm người đó trả lời bình thường, nhưng ngay lúc cô chuẩn bị cho bọn chúng đi qua, lại lờ mờ nhìn thấy bên hông một người đàn ông lộ ra một thứ đồ màu đen, nơi đó cắm một khẩu súng. Chu Tử Y đang muốn la lên, định sẽ rút súng ra, nhưng người đàn ông đã rút súng ra trước, bắn một phát qua vai trái Chu Tử Y, chuyện tiếp theo mọi người đều rõ rồi, vẫn may Tiêu Thần kịp thời xuất hiện cứu cô, nếu không cứ như vậy nằm trên đất, chỉ sợ sẽ mất máu mà chết. - Chị Tử Y, mấy ngày này chị nghỉ ngơi cho khỏe đi, việc của tổ không cần lo nữa, em cũng chưa nói với bọn họ chị nằm ở đây. Tiêu Thần nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, áp lên mặt mình, cũng may lần này hắn gặp được, thử nghĩ nếu mình không lái xe ngang qua đó, vậy hậu quả là không thể tưởng tượng nổi. Chu Tử Y thở dài một cách yếu ớt, khẽ cười nói: - Cũng còn có cách nào khác, tôi bây giờ nằm ở đây, muốn làm gì cũng không làm được, chỉ có thể nghỉ ngơi cho khỏe thôi. Đáng tiếc bỏ lỡ mất một vụ đại án, thật muốn dùng còng tay lôi bọn chúng đi một cách không thương xót. - Ách. Tiêu Thần cảm thấy chút khó hiểu. Chu Tử Y này thật đúng là kẻ cuồng phá án, người ta đều ước gì tránh xa những chuyện kiểu này, nhưng cô lại nóng lòng muốn xông tới ngay lập tức, tốt nhất là rút súng ra bắn cho bọn chúng mấy phát, có lẽ là ước mơ sai khiến, vì cô đã muốn trở thành một cảnh sát hình sự từ nhỏ. - Tuy nhiên, có cậu ở bên cạnh, tôi lại muốn có thêm mấy vết thương. Chu Tử Y khẽ cười nói, có thể khiến Tiêu Thần ở bên cạnh mình như vậy, chịu thêm vài vết thương thật không đáng gì. Tiêu Thần gượng cười nói: - Cô bé ngốc, chị cũng đâu muốn vậy Tiêu Thần trong lòng ấm áp, càng nắm chặt hơn bàn tay nhỏ của Chu Tử Y, hắn ghé đầu bên người Chu Tử Y, cúi đầu khẽ hôn trán Chu Tử Y. - Hôn môi tôi đi Chu Tử Y đột nhiên nhỏ giọng nói. Tiêu Thần khẽ cười một tiếng, nói: - Như quý cô mong muốn Tiếp đó liền di chuyển vị trí, hôn lên đôi môi còn tái nhợt của Chu Tử Y. Vừa dịu vừa mềm lại vừa nóng còn mang thêm một chút ấm ấp, môi Chu Tử Y rất mỏng, cảm giác rất nhạy, miệng Tiêu Thần vừa đưa lên môi cô, thân thể mềm mại của cô liền kích động vô cùng, tiếp đó trên toàn thân như tuôn ra một nguồn sức lực, cô vươn hai tay ôm chặt lấy cổ Tiêu Thần, kéo Tiêu Thần ngã xuống trên người mình. Đương nhiên Tiêu Thần không dám dùng sức quá lớn, dùng tay phải nhẹ nhàng chống mép giường, duy trì trọng tâm thân mình ở giữa không trung, sợ mình hơn một trăm mười cân đè bẹp Chu Tử Y. - Ưm... Tiểu Thần chị rất nhớ cậu. Nụ hôn nồng nhiệt trong vài phút, Chu Tử Y lim dim đôi mắt buông lỏng Tiêu Thần, lẩm bẩm nói bên tai Tiêu Thần. Tiêu Thần khẽ cười nói - Chị Tử Y, em cũng nhớ chị, em đến đơn vị trước đây của chị đi tìm chị, đồng nghiệp chị đều nói không biết bây giờ chị đang ở đâu, khiến em vô cùng lo lắng. - Vậy sao? Cậu đến đội cảnh sát giao thông tìm tôi à? Chu Tử Y ngạc nhiên hỏi Con gái, nói chung đều có một loại cảm xúc muốn được cần đến, muốn được tìm đến, muốn được quan tâm rất mãnh liệt. Chu Tử Y cũng là một cô gái bình thường, là một nữ cảnh sát hình sự hiên ngang dũng cảm, có thể bên ngoài tỏ ra khá cứng rắn, nhưng trước mặt người yêu mình, hình ảnh mềm mại, dịu dàng của cô lại biểu lộ một càng hoàn mỹ, vì chỉ có ở trước mặt người yêu, cô mới có cơ hội này để thể hiện, trước mặt tội phạm và dân chúng các cô từ đầu đến cuối đều phải giữ tác phong cứng rắn, kiên cường, thật sự là không dễ dàng. Tiêu Thần gật đầu nói: - Uhm, em đi đến đó, bọn họ nói chị điều đến chỗ khác rồi. Vốn dĩ em định nhờ bạn bè trong giới cảnh sát giúp đỡ tìm kiếm, nhưng em cũng vừa quay lại không lâu, cũng không kịp tìm chị. Còn nữa, nhà em là do chị thay em dọn dẹp sao ? - Uhm, là tôi dọn đây, tôi mỗi tháng đều qua bên đó ở vài ngày, tiện thể cũng dọn dẹp phòng ở một chút, nhà để trống quá lâu cũng không tốt, sẽ có bụi bẩn với mạng nhện đấy. Chu Tử Y hạnh phúc cười, hai tay cô bám vào mép giường, muốn ngồi dậy. Tiêu Thần vội đỡ cô dậy, tìm hai cái gối bông đệm ở phía sau cô, giúp cô dựa vào phía trên. - Cảm ơn chị, Chu Tử Y, may mà chị giúp em dọn dẹp, nếu không em lâu không về nhà có thể sẽ nhìn thấy một ổ nhện rồi. Tiêu Thần đem ghế dựa chuyển tới gần bên giường hơn một chút, nắm bàn tay nhỏ của Chu Tử Y nói - Em lần này đi cũng gần ba tháng,cũng không liên lạc với chị, xin lỗi ... - Không cần nói xin lỗi tôi. Tiêu Thần chưa nói hết, Chu Tử Y đưa ngón tay ra, chắn bên miệng Tiêu Thần, vỗ vỗ giường nói - Cậu nằm xuống giường đi. Lên đây, buổi tối chúng ta nói chuyện, tôi rất muốn nghe chuyện mấy tháng nay của cậu. Tiêu Thần lo lắng nói - Sẽ không vướng chị chứ? Tiêu Thần xem xét chiếc giường nhỏ, đại khái là chiều rộng không đến hai thước, hai người nằm ở trên khó tránh khỏi có chút chật chội, dù sao hiện tại Chu Tử Y còn đang dưỡng thương, nếu vướng vào cô ấy hoặc chạm vào miệng vết thương, vậy sẽ không tốt. - Không sao đâu, chúng ta cẩn thận một chút là không có gì nghiêm trọng đâu. Chu Tử Y che miệng khẽ cười - Cùng lắm thì tôi nằm trên người cậu vậy. - Nằm trên người em ư? Bạn học Tiêu Thần liền suy nghĩ linh tinh