Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 359: Giáo huấn lũ súc vật

Tiêu Thần cảm thấy vô cùng bứt rứt.

Bản thân trong tay hắn cầm bình sữa đậu nành, trong khi người đẹp ngồi đối diện lại đang uống Coca lạnh, và điều khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn là bình sữa đã bị phơi nóng vốn đã rất khó uống. Trong khi Hà Phương Nhã vẫn theo dõi hắn.

Hà Phương Nhã nhấp một ngụm Coca lạnh, khẽ nhắc Tiểu Thần:

- Tiểu Thần cậu uống đi, cái này có lợi cho sức khỏe hơn Coca nhiều.

Tiểu Thần bất đắc dĩ, cười khổ đáp:

- Uhm! Cảm ơn chị quan tâm.

Tiểu Thần tay cầm lấy bình sữa ép mình cố uống từng ngụm nhỏ.

Hà Phương Nhã mỉm cười nói:

- Đừng khách sáo, sau này có lẽ sẽ là người một nhà, nên quan tâm lẫn nhau chứ.

- Tốt nhất là cậu uống ít Coca thôi, đừng có sướng nhất thời mà làm hại sức khỏe.

Một đàng thì trách móc Coca không tốt, trong khi bản thân lại đang uống Coca. Thực sự không hiểu Hà Phương Nhã dạy kiểu này có kết quả hay không nữa.

Nhưng những lời nói này từ Hà Phương Nhã lại khiến Tiểu Thân vô cùng thích thú, “người một nhà” ư, câu này như là một sự khẳng định to lớn đối với Tiêu Thần. Cho dù trước đó còn những lời khác “sau này có lẽ”, nhưng như vậy cũng đủ làm hắn vui rồi.

Tiêu Thần lúc này hân hoan uống tiếp, nói:

- Chị nói có lý lắm, sau này em sẽ cố gắng uống ít đồ có ga!

Hà Phương Nhã gật đầu vừa lòng:

- Uhm. Nhanh uống đi.

- Chốc nữa tôi dẫn cậu đi tới phòng thiết kế thời trang của tôi tham quan.

Phòng thiết kế thời trang của Hà Phương Nhã không phải nằm ở khu kinh tế mới ngoại ô phía Tây mà là nằm trong thành phố Lĩnh Hải. Lúc hai người đến đó, trời cũng đã trưa. Hà Phương Nhã không dẫn Tiêu Thần đi ăn mà đưa thẳng lên văn phòng làm việc luôn.

Tầng thứ 35 của tòa nhà Trường Giang Lĩnh Hải chính là không gian văn phòng làm việc, toàn bộ diện tích đều được phục vụ cho văn phòng.

Điều đáng nói là, chúng không phải là thuê, mà toàn bộ tầng này đều thuộc quyền sở hữu của Hà Phương Nhã. Đương nhiên nó cũng còn thuộc sở hữu của đối tác khác, như Cao Thi Nhu nhắc với Tiêu Thần trước đó. Hà Phương Nhã chỉ chiếm 45% cổ phần trong đó.

Đúng vào giờ nghỉ trưa, dòng người qua lại phía trước tòa nhà Trường Giang trở nên đông đúc, không ít các nhân viên lãnh đạo văn phòng từ tòa nhà này đi ra ăn cơm trưa. Một số nhân viên lao động phổ thông khác thì ở lại trong tòa nhà ăn cơm hộp.

Thời buổi này là vậy, không có tiền thì bạn cố nghẹn mà nuốt cơm hộp, còn những kẻ có tiền thì cứ tự nhiên mà ăn cơm nhà hàng. Đương nhiên nếu bạn là một cô em xinh đẹp thì ngoại lệ, tự nhiên sẽ có những kẻ háo sắc bám lấy thịt bạn. Sắc đẹp của phụ nữ quả thực là bát cơm ngon nhất. Chưa cần phải bán thân, chỉ cần vài ánh mắt, vài động tác khiêu khích đã khiến đám đàn ông can tâm tình nguyện sẵn sàng vét sạch hầu bao mời đi ăn.

Hà Phương Nhã cùng Tiêu Thần vào thang máy lên tầng 35, vừa bước qua cửa thang máy là khu làm việc rất lớn, bên trong được chia thành nhiều khu nhỏ liền kề nhau. Dù đã đến giờ ăn trưa nhưng vẫn còn khá nhiều nhân viên đang làm việc.

Tiếng giày cao gót của Hà Phương Nhã vừa phát lên, toàn bộ nhân viên trong văn phòng lập tức xoay mình lại đứng lên.

- Chào chủ tich Hà ạ!

Nhìn ra được nhân viên đều rất nể Hà Phương Nhã

Hiện giờ vẫn còn hai mươi mấy người trong văn phòng vẫn đang làm việc, số khác chắc đã đi ăn trưa. Hà Phương Nhã nghiêm mặt, lạnh lùng vẫy tay, nói:

- Các bạn tiếp tục đi. Tôi đưa bạn tới tham quan.

Hơn hai mươi nhân viên đều thoáng liếc nhìn Tiêu Thần, rồi vội ngồi xuống.

- Cậu ta đẹp trai thế! Lẽ nào là người tình của chủ tịch Hà?

- Trông trẻ quá. Hay là chủ tịch thích chơi phi công trẻ?

- Đáng tiếc cho anh chàng đẹp trai, còn trẻ mà đã chơi tới vậy, thật mất mặt.

Đương nhiên nhân viên nào mà chả nghĩ vậy, chẳng qua là không có kẻ nào ăn tim gấu gan báo dám nói ra. Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Thần có lẽ đã thu hút ánh mắt của bọn họ. Trước đó Hà Phương Nhã không bao giờ đưa đàn ông tới đây. Dù là có khách hàng nam giới hay chủ tịch nam giới đều đã có thư ký riêng của cô đi tiếp đãi.

Hà Phương Nhã nói với Tiêu Thần:

- Đi thôi. Tôi đưa cậu đi xem phía trong phòng làm việc.

Tiêu Thần đồng ý “ờ” một tiếng, đi vào phía trong cùng Hà Phương Nhã. Xuyên qua phòng làm việc lớn, cô dẫn Tiêu Thần tới một cách cửa chống trộm lớn, bên trên cửa có dán một tờ giấy màu đỏ viết mấy chữ lớn: “Không phải nhân viên nội bộ phòng làm việc. Không phải thành viên hội đồng quản trị quan trọng. Miễn vào!”

Tiêu Thần trong lòng thầm than:

“Wa! Phòng làm việc thật hoành tráng!”

Để có phòng làm việc lớn như thế này chỉ có hai loại người. Một là người phụ trách trong phòng này làm cao, hai là phòng này có trình độ

Hà Phương Nhã tới trước cửa, đẩy vào nhưng cửa đã bị khóa ngược từ bên trong.

Hà Phương Nhã thấy có chút mất mặt, liền gõ cửa văn phòng mấy cái.

Đùng đùng đùng

- Đang giờ ăn trưa. Xin không làm phiền!

Gõ hơn chục cái, bên trong cửa cũng chỉ có đúng một câu như vậy.

Mặt Hà Phương Nhã biến sắc tức giận, làm chủ tịch mà phải chịu thua thế này à.

Hà Phương Nhã nhằm vào cánh cửa chống trộm, hung hăng tung chân đá “Uỳnh” một tiếng. Đáng xấu hổ là, cửa không bị đá bay thì chiếc giày cao gót bên phải của cô đã văng ra.

Chân phải Hà Phương Nhã khụyu xuống, mặt chúi xuống đất, Tiêu Thần vội tiến lên một tay đỡ lấy eo, một tay đỡ chân phải cô.

Tiêu Thần ân cần hỏi:

- Phương Nhã, chị không sao chứ?

Hà Phương Nhã bị Tiêu Thần ôm lấy eo nhỏ xíu, mặt cũng chút ửng đỏ, vội vã gạt tay Tiêu Thần ra, khẽ nói:

- Cậu đã biết tùy tiện rồi đấy!

Tiêu Thuần nghe câu này thấy rất đáng yêu lại vừa tai, hắn mặt dày, điệu cười hắc ám:

- He he...

- Oan quá! Trời ơi oan qua! Nếu em không giơ tay ra đỡ chẳng phải chị đã nhào ra đất rồi không! Bên đó còn hai mươi mấy nhân viên đang nhìn đó, chẳng may ngã thì xấu hình tượng chị sao!

Tiêu Thần để ý nhìn thái độ Hà Phương Nhã. Cô vội quay lại nhìn phía sau, quả thực còn rất nhiều nhân công vẫn đang nhìn về phía mình. Cô lập tức nghiêm nghị trợn mặt nhìn, tất cả nhân viên lại cuống quýt vào việc vì sợ nữ Diêm Vương xinh đẹp của công ty tóm lấy mình.

Điều khiến Tiêu Thần xấu hổ là mấy lão huynh trong phòng kia không những không mở cửa ra mà còn chửi lớn trong khi mồm vẫn nhồm nhoàm ăn cơm:

- Đứa nào đấy! Bệnh à! Đá nữa bố mày cho biến bây giờ!

Tiêu Thần giận dữ mặt đỏ tía. Hắn nhằm vào cánh cửa đá một cái “Rầm”, cánh cửa bị đá bay ra. Hắn ôm Hà Phương Nhã lùi về sau mấy bước tránh trận bụi từ trên khung cửa rơi xuống.

Sức Tiêu Thần không phải như Hà Phương Nhã, hắn phải dùng hết sức mới đá được. Cái cánh cửa chống trộm đó không còn là vấn đề nữa.

- Mẹ kiếp, cái quái gì thế này!

- Lũ súc vật nào đá đấy, làm gì đây.

- Hừ... bảo vệ công ty đâu, ăn cơm xong chưa?

Cửa chống trộm bị đá tung, mấy tên súc vật trong phòng đều giậm chân chửi bới, đáng thương hơn là có một tên bị cánh cửa Tiêu Thần đá văng vào làm cho vỡ đầu.

Một người đàn ông trung niên râu ria dài dùng miếng vải che mồm xông ra ngoài:

- Chủ tịch Hà, chuyện này là sao đây?

- Chính là thằng ranh này đã đá bay cửa? Chẳng lẽ không báo cánh sát? Cô cùng phe với hắn à!

Bốp Bốp

Người đàn ông chưa nói dứt câu, Tiêu Thần đã thưởng cho gã hai cái bạt tai, cái đầu liền lệch bên này rồi sang bên kia, khuôn mặt lập tức hằn mất vết tay đỏ.

Người trung niên lớn tiếng chửi:

- Mày! Mẹ...

Bốp bốp bốp bốp bốp bốp

Phát này còn khủng hơn lần trước. Sáu cái bạt tai tới, người trung niên ngã thẳng xuống đất. Khuôn mặt đã rịn ra máu, Tiêu Thần đạp tiếp lên đầu y, tàn nhẫn nói:

- Làm kẻ dưới mà dám lớn tiếng hả? Tao giẫm lên đầu ngươi này!

Việc này cũng khó trách được Tiêu Thần. Hắn thực sự đã không thể chịu nổi!

Một tay cấp dưới mà dám nói những lời này với chủ tịch, xem ra y tỏ thái độ rất khinh thường Hà Phương Nhã. Trở thành con rể tương lai của Hà Nhã Phương, thậm chí còn làm chồng tương lai nữa ý chứ. Đương nhiên lúc này vẫn là trong giai đoạn tìm hiểu. Bạn bảo Tiêu Thần phải khoanh tay đứng nhìn ư, đương nhiên là không thể rồi.