Nếu đã nói thật tất cả với Tạ Tiểu Như, tiện thể Tiêu Thần cũng nói thẳng với cô việc mình học võ. Ban đầu Tạ Tiểu Như còn không tin, sống ở thế kỷ 21, làm sao mà tin những võ hiệp thần đạo trên TV mà trong tiểu thuyết huyền ảo mới có chứ.
Để làm Tạ Tiểu Như tin, Tiêu Thần lộ một ít, dùng cầm long chân khí cách không khống chế một quyển sách, bay qua bay lại trong phòng bệnh, làm Tạ Tiểu Như giật nảy mình, lúc này cô mới tin Tiêu Thần. Đã là ngày 10 tháng 9 rồi, trung học số 6 Lĩnh Hải đã khai giảng 10 ngày rồi, Tiêu Thần đáng lẽ phải quay về Lĩnh Hải sớm chút. Tần Vận cũng đã trở về rồi, bây giờ lưu lại BJ chỉ còn lại Uông Tiểu Kỳ và Tạ Tiểu Như. Tạ Tiểu Như dù sao cũng là người BJ gốc, cô vẫn quen với cuộc sống BJ, hơn nữa ở Lĩnh Hải thân phận hiện giờ của Tiêu Thần vẫn là học sinh, dẫn cô qua đó cũng không hiện thực, cho nên cô và Tiêu Thần cần phải tạm xa nhau. Về phía Tạ gia, Tạ Tiểu Như và Tiêu Thần cũng đã thống nhất cách nói, nói là bây giờ Tiêu Thần còn quá trẻ, vẫn chưa đến tuổi kết hôn, đợi đến lúc đủ tuổi pháp luật quy định, hai người lại đi đăng ký kết hôn. Dù sao đến lúc đó vẫn còn 4 -5 năm, đến lúc đó mới tính, có sự kiện Tạ Tiểu Như tự tử lần này rồi, chắc chắn Tạ Nhuận Sinh và Hà Đan cũng không dám ép quá. Trước khi rời khỏi BJ, Tiêu Thần truyền cho Tạ Tiểu Như bộ “Ngọc chân Quyết”, đây là Daniel ở trong quyển bí điển phát hiện một bộ pháp môn của nữ giới. Cũng không phải pháp thuật rất cao thâm, là một môn pháp không tồi có thể giúp phụ nữ đặt nền móng, hơn nữa có thể kéo dài tuổi thọ, bảo dưỡng nhan sắc. Sở dĩ truyền môn pháp này cho Tạ Tiểu Như, có ba nguyên nhân, thứ nhất là Tạ Tiểu Như đã biết được đại bộ phận căn nguyên của mình, cô ấy càng cần năng lực tự vệ; thứ hai là vì lợi cho Tiêu Thần, tuy rằng bây giờ trong bí điển không thấy sinh bí kíp trường, nhưng khó đảm bảo sau này không có cách, cho người phụ nữ của mình có căn bản tu thân, đợi đến lúc nghĩ ra cách, đến lúc đó cũng để họ trường sinh, để có người đi cùng mình; điểm thứ ba, để Tạ Tiểu Như một mình ở BJ, Tiểu Thần rất không yên tâm, để phòng ngừa con này ở ngoài quen đàn ông lung tung, vậy thì nguy, vẫn là truyền cho cô bộ môn pháp, để cô tập trung tòan bộ tâm tư vào việc đi làm và tu luyện. Sau khi chia tay với Tạ Tiểu Như, Tiêu Thần lần nữa đến đại học BJ tìm Uông Tiểu Kỳ. Uông Tiểu Kỳ đã bị Tần Khác Thủ tuyển làm môn đệ nghiên cứu sinh rồi, bây giờ đang là trợ thủ của Tần Khác Thủ, đang bắt đầu một đề tài mới, lúc Tiêu Thần đến, mới phát hiện tên của đề tài mới là “Tào Công mộ chí minh bài giải đọc”. Tên đọc rất nhịu miệng, nhưng bạn nhất định không xa lạ, miếng mộ chí minh bài chính là lệnh bài ngũ hành lần trước Elizabeth đến cướp. … Trong phòng nghiên cứu Tần Khác Thủ. - Tiêu Thần, lần này đến có chuyện gì sao? Tần Khác Thụ mặc áo trắng, cầm kính hiển vi, đang xem miếng lệnh bài ngũ hành đó. Tiêu Thần tìm cái ghế, ngồi xuống, gác chân nói: - Không có chuyện gì, tôi định đến thăm Tiểu Kỳ, không ngờ rằng cô ấy bị ông tuyển vào phòng nghiên cứu. - Ha ha, Tiểu Kỳ hả, cô ấy làm việc rất cố gắng. Tấn Khác Thụ cười nói. - Làm việc? Tiêu Thần nhăn mày hỏi, Uông Tiểu Kỳ làm việc từ khi nào rồi? Tần Khác Thụ giải thích nói: - Tiểu Kỳ đã được chọn làm trợ thủ rồi, cho nên bây giờ cô ấy có hai thân phận, một là dùng cho việc học, là nghiên cứu sinh do tôi dẫn dắt, cái còn lại là trợ thủ của tôi, coi như là công việc của cô ấy. - Ồ, ra là vậy. Tiêu Thần gật gật đầu, rồi khẽ nói: - Vậy ông phải trả tiền lương cho vợ tôi nhiều một chút, cô ấy tiêu tiền không ít đó. - Cái đó đương nhiên rồi, tôi cho cô ấy tiền lương 5 ngàn một tháng, mỗi tháng còn có tiền thưởng, qua một khoảng thời gian, chính thức điều cô ấy qua làm trợ thủ của tôi, nha đầu này rất lanh lợi. Tần Khác Thủ cười nói. Tiêu Thần hài lòng gật gật đầu, chính ra Tần Khác Thủ này cũng rất hào phóng, một người vừa là nghiên cứu sinh năm nhất, làm trợ lý đã có tiền lương cơ bản 5 ngàn một tháng, đây là một thu nhập tương đối tốt. Quan trọng nhất là, theo Tần Khác Thụ làm nghiên cứu, Uông Tiểu Kỳ có thể học được không ít thứ, nói không chừng sau mấy năm, cũng có thể trở thành một chuyên gia lịch sử rồi. Tần Khác Thủ đột nhiên nhớ ra điều gì, lại hỏi Tiêu Thần: - Tiêu Thần, anh biết lai lịch của tấm bài này không? Cái người lần trước truy giết tôi, anh… Tiêu Thần khoát tay, khẽ nói: - Đừng nhắc cái người đó nữa, tôi đã xử lý xong rồi, chắc chắn cả đời này hắn không còn nhìn thấy mặt trời nữa rồi! - Về tấm bài này, tôi biết không nhiều, chỉ biết từ miệng kẻ đó nói đó là miếng “lệnh bài ngũ hành” gì đó, nhưng “lệnh bài ngũ hành” là cái gì, tôi cũng không rõ, đây là điều cần các anh từ từ nghiên cứu. Tiêu Thần thản nhiên nói, cho dù là nói việc mình giết người, sắc mặt vẫn không thay đổi. Tần Khác Thụ mặt nghệch ra vài giây, liền cười nói: - Cám ơn anh, anh cung cấp manh mối vô cùng quan trọng, tôi sẽ ra sức thăm dò, dò được gì, tôi sẽ thông báo cho anh trước tiên. - Thông báo cho tôi làm gì? Tiêu Thần hỏi, nếu như cái vật này có thể dẫn đến kho báu hay đại loại như vậy, thông báo mình cũng không tệ. Tần Khác Thụ đặt tấm lệnh bài ngũ hành trong tay xuống, đứng dậy đổ cho Tiêu Thần ly trà nóng, đưa cho Tiên Thần nói: - Tôi đã nghiên cứu tấm bài này hai tháng rồi, bây giờ bề mặt tấm bài bày, có khắc một loại hình rất kỳ lạ, tôi hoài nghi rất có thể liên quan đến vật gì đó rất quan trọng. - Vật quan trọng gì? Tiêu Thần có chút hứng thú, nếu thật là kho tàng tuyệt thế, vậy thì giàu to rồi. Tần Khác Thủ nói: - Cụ thể là vật gì bây giờ tôi vẫn chưa rõ, hình trên tấm bài này có thể là một bộ phận của toàn bộ bức hình, có thể còn tấm bài khác khắc hình khác, tập hợp mấy bức hình lại rất có thể là một tấm bản đồ kho báu hoặc là một cuốn bí kíp võ lâm. - Ha ha, giáo sư Tần ngài cũng tin cái này sao? Tiêu Thần cười nhạt, uống một ngụm trà. - Không còn cách nào khác, tôi không tin cũng không được! Tần Khác Thụ có vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói: - Anh nghĩ xem, bọn họ đến cả người dị năng, yêu vật, đều phái đến dán mắt vào tôi rồi, có thể thấy tính quan trọng của vật này. Mấy kẻ đó không thiếu tiền, không thiếu phụ nữ, trừ phi là một vài bảo vật hoặc là tiền tài kinh thiên hoặc là cái gọi là bí kíp võ công. - Giáo sư Tần sức tưởng tượng của ngài không tệ, như vậy đi, nếu tôi lại tìm được tấm bài giống vậy, tôi sẽ phái người đưa cho ngài, ngài nghiên cứu có tin tức gì đầu tiên, cũng hãy kịp thời trả lời tôi, chúng ta cùng nỗ lực. Tiêu Thần nghiêm mặt nói: - Nếu thật có báo vật gì, tôi cũng sẽ hiến tặng cho quốc gia. - Được, một lời đã định! Bàn tay hai người nắm chặt nhau. … Ngày 11 tháng 9, Tiêu Thần trở về đại học BJ, tìm được Uông Tiểu Kỳ, với cô nàng này hôn nửa ngày trời, lại dẫn theo hai hoa khôi của ký túc xá cô ấy, buổi tối cùng đi chơi. Buổi tối hai người mở phòng ở một khách sạn 5 sao, vốn dĩ muốn làm một trận lớn, kết quả bạn học Uông Tiểu Kỳ nói với Tiêu Thần là đèn đỏ đến rồi… Sáng ngày 12 tháng 9, Tiêu Thần đến nhà Tạ Tiểu Như lần nữa, dựa theo lý do lúc trước của hai người, đã giải quyết xong hai vợ chồng họ Tạ. Chiều ngày 12 tháng 9, Tiêu Thần dẫn cả nhà Tạ Tiểu Như, mua một căn biệt thự nhỏ cho Tạ Tiểu Như ở ngoài vành đai bốn, tốn hết khoảng 5 triệu, lúc đó đã làm cho Hà Đan vui mừng khôn tả… Chuyện của Tiêu Thần và Tạ Tiêu Như, xem như đã định rồi… Tiêu Thần giao ước với Hà Đan còn có Tạ Nhuận Sinh, vừa đến tuổi kết hôn pháp định, liền đang ký kết hôn với Tạ Tiểu Như.. Cả ngày 13 tháng 9, Tiêu Thần dẫn Mễ Kỳ Á tiến hành cuộc mua sắm lớn, chủ yếu là mua quà cho đám bạn của mình ở Lĩnh Hải, bao gồm quần áo, vòng đeo tay, túi xách, đồ lót, thấm chí đến cả BCS cũng mua luôn! Mất tích hơn hai tháng, không mua chút quà cho bọn họ thì làm sao chặn được miệng của họ chứ. Tối ngày 14 tháng 9, Tiêu Thần tìm đến Tả Hàn, hai người không nói lời thân mật gì, chỉ ngồi ở một quán cà phê, nhìn ngắm đối phương. Tả Hàn không mang khan che mặt nữa, hai bên nhịn 4 – 5 phút, cuối cùng Tiêu Thần đứng dậy nói câu - Hy vọng trước khi anh chết, em đừng tìm người đàn ông khác! Lập tức rời đi, thậm chí ngay cả số điện thoại cũng không để lại. 8 giờ sáng ngày 15 tháng 9, cảnh sát thành phố BJ nhận được báo án, trên Trường Thành Bát Đạt Lĩnh, phát hiện một xác chết nam không đầu. Qua nhận diện dấu vân tay, người đàn ông này tên “Trương Tinh Minh”, là đổng sự trưởng của xí nghiệp nào đó ở thành phố BJ, thủ pháp của nghi phạm vô cùng lão luyện, không để lại bất kỳ dấu vân tay nào ở hiện trường! Khiến cảnh sát có chút kinh ngạc là, trên thi thể của Trương Tinh Minh, vết cắt của phần đầu và cổ phẳng không chút khác lạ, cứ như là một mặt phẳng không lồi lõm… 9 giờ ngày 16 tháng 9, tài khoản ngân hàng của Tiêu Thần có thêm 120 triệu tiền chuyển khoản, chính là tiền thưởng còn dư của nhiệm vụ đẫm máu lần này của mình. Nhiều hơn 20 triệu so với lần trước đáp ứng 100 triệu, theo sự dặn dò của Ngụy Trung Quốc, có vẻ nhiệm vụ của mình hoàn thành không tệ, quốc gia hiếm khi hào phóng một lần, cho thêm 20 triệu phí bồi dưỡng 8 giờ tối ngày 16 tháng 9, Tiêu Thần và Mễ Kỳ Á xuất hiện tại sân bay nào đó của BJ, hai người tay không lên máy bay, vội vàng đến thành phố Lĩnh Hải. … - Lĩnh Hải, Tiêu đại gia của ngươi trở về rồi đây! Đứng ở cửa sân bay Bạch Vân của thành phố Lĩnh Hải, Tiêu Thần duỗi thẳng hai tay, hướng lên trời rống lớn, âm thanh gần trăm decibel, thật là làm cả đống người sợ hãi. Nhất là bên cạnh còn có mấy em bé, bị Tiêu Thần làm cho sợ khóc luôn, trước khi bị khiển trách, Tiêu Thần kéo Mễ Kỳ Á chui vào một chiếc taxi. - Anh, đây chính là thành phố anh sinh sống? Đẹp quá đi! Ngồi trên xe taxi, qua cửa sổ xe, xem cảnh sắc bên ngoài, đèn đỏ vạn trượng, cảnh đêm Lĩnh Hải đúng là quá mê hoặc người rồi. Tiêu Thần cười cười, nói: - Đúng vậy, mấy năm gần đây anh đều sống ở đây. Từ lúc bắt đầu theo Tạ Đông, mấy năm trước Tiêu Thần vẫn luôn lưu lạc khắp nơi trên thế giới, cho đến 2 năm gần đây, cuộc sống Tiêu Thần mới xem như an định, luôn sống ở Lĩnh Hải. - Nơi đây hình như còn đẹp hơn BJ. Mễ Ký Á kinh ngạc nói: - Anh, nhìn xem, kiến trúc kia cao quá, ít nhất là mấy trăm mét nhỉ. Tiêu Thần cười nói: - Con bé ngốc, cái đó cũng chỉ có 7 – 80 mét thôi, chỉ là buổi tối nhìn lên có vẻ cao hơn một chút. Qua mấy ngày nữa anh phải đến trường, mấy ngày này anh dẫn em đi khắp Lĩnh Hải chơi - Quá tốt rồi! Anh vạn tuế!