- Mỗi một hệ dị năng đều có một thuộc tính khác nhau. Tỷ như tôi chính là dị năng hệ không gian cấp hai. Tôi có hai loại năng lực, một là khống chế cách không, nhưng khoảng cách chỉ hạn chế trong vòng mười thước, hơn nữa sức nặng vật thể không thể vượt qua 200 gram. Năng lực thứ hai của tôi thì anh đã thấy rồi, chính là có được một không gian đặc dị 3m2. Nếu đổi lại là dị năng hệ không gian cấp bảy, năng lực của hắn ít nhất cũng có bảy tám loại, khoảng cách khống chế từ xa cũng tăng lên tới 5000m, sức nặng vật thể thậm chí có thể đạt 10Kg. Không gian đặc dị của một dị năng giả hệ không gian cấp bảy e là còn lớn hơn cả một sân vận động bóng đá, tôi căn bản không thể nào so sánh!

Lưu Kiệt cẩn thận giảng giải cho Tiêu Thần về hệ thống dị năng:

- Trong tám hệ còn lại, hai hệ thủy hỏa chiếm nhiều nhất, đạt tới 30-40% số lượng dị năng giả. Dị năng giả giống như tôi và Lý Hán, số lượng rất ít.

Tiêu Thần khẽ gật đầu, dựa theo lời Lưu Kiệt mà nói thì dị năng giả cũng phân chia cấp bậc rất nghiêm ngặt, dị năng giả cấp hai như y và Lý Hán chỉ có thể làm một đội viên của Long Tổ mà thôi.

- Nước ta hiện giờ có dị năng giả cấp bảy không?

Tiêu Thần hỏi.

Lưu Kiệt ngây người, Lý Hán ở cạnh hừ một cái, nói xen:

- Nước ta sao có thể không có, hơn nữa còn có mấy vị!

- Mấy vị?

Tiêu Thần nhíu mày:

- Có những ai!

Một vị dị năng giả hệ không gian cấp bảy có thể khống chế vật từ xa trong phạm vi 5000m, không gian đặc dị lại lớn như một sân bóng đá đủ thấy sự mạnh mẽ của dị năng giả cấp bảy.

Lưu Kiệt thấy Lý Hán định nói, hung hăng trừng mắt với đối phương, cười nói với Tiêu Thần:

- Đội Phó, để tôi nói đi, kẻ này nói cũng không tường tận.

- Ừ, vậy làm phiền anh

Tiêu Thần mỉm cười nói, hiện giờ luận thực lực hắn đã ở đỉnh thế giới, nếu nói ai có thể uy hiếp hắn vậy chỉ có thể là dị năng giả cấp cao, những người như Đại Xà Hoàng vậy, cho nên Tiêu Thần cần biết rõ những người mạnh trên thế giới này.

- Kỳ thực thì số lượng dị năng giả trên thế giới này cũng không quá nhiều, số người đăng ký ở các quốc gia đạt tới vạn người, nhưng thực ra còn rất nhiều dị năng giả sống trong dân gian, bọn họ không hề đi đăng ký. Hiện giờ nước ta có 1654 dị năng giả đi đăng ký, trong đó có 235 người gia nhập hai tổ Long Phượng, hơn ngàn người còn lại đều phân tán trong dân gian, nhiều người làm nghề tự do, không bị quốc gia trói buộc. Trong 1654 người này chỉ có 2 dị năng giả cấp bảy.

- Một vị gọi là Ly Miêu, tên thực không rõ, quốc gia bình thường tuyệt đối sẽ không công bố tư liệu về dị năng giả ra ngoài. Theo truyền thuyết thì vị Ly Miêu này là một dị năng giả hệ Mộc cấp bảy, trên tư liệu công khai ghi đó là một ông lão hơn 70 tuổi, chỉ có điều rốt cục hắn bao nhiêu tuổi thì chúng tôi không biết, chỉ có điều nghe nói vị Ly Miêu này có năng lực triệu hoán rừng rậm. Dị năng giả hệ Mộc cấp bảy, chỉ cần cho hắn nghỉ ngơi đầy đủ, vậy hắn có thể trong vòng một ngày biến một vùng sa mạc 10 km2 thành rừng rậm nguyên thủy.

Lưu Kiệt nói tới đây, thần sắc có phần hưng phấn, dị năng giả cấp bảy nằm ở đỉnh cao của Kim Tự Tháp, được dị năng giả trong cả nước sùng bái, bọn họ có năng lực mà người khác khó tưởng tượng nổi.

Tiêu Thần nghe vậy hít một hơi thật sâu, trong một ngày có thể biến một vùng sa mạc 10 km2 thành rừng rậm nguyên thủy, năng lực này quả thực khủng bố, nếu kẻ này chịu ra sức vì quốc gia, vậy diện tích rừng che phủ chẳng phải chỉ cần một ngày đã có biến chuyển lớn sao? Đây đúng thực là máy trồng cây tuyệt hảo mà.

- Một người là dị năng giả cấp bảy năng lực đặc biệt, danh hiệu là Tề Trùng, dị năng của hắn chính là sử dụng trùng độc. Trong truyền thuyết thì hắn có Khu trùng thuật xuất thần nhập hóa, cũng có lời đồn cho rằng thân thể hắn do trùng độc cấu thành, trong tư liệu quốc gia công khai thì Tề Trùng cũng là một ông lão hơn 70 tuổi, tuy nhiên chúng tôi cũng không tin tưởng. Bởi vì Khu trùng thuật thực tế là một loại dị năng ở ngoài tận biên giới, dựa vào tình cảm giữa nhân loại và côn trùng mà có. Loại cảm tình này đều khi còn trẻ mà thành lập, hơn nữa tuổi càng lớn thì càng nhạt dần. Tới hơn 70 tuổi, còn có thể điều khiển mấy vạn trùng độc, bình thường thì tuyệt đối không thể nào.

Lưu Kiệt lại nói.

- Ở trong giới dị năng, dị năng giả được sùng kính nhất có hai loại. Loại đầu tiên chính là dị năng giả có được năng lực biết trước, cho dù bọn họ chỉ đạt tới cấp một cấp hai, nhưng bọn họ vẫn đều là thượng khách của lãnh đạo quốc gia. Loại còn lại chính là dị năng giả có được năng lực trị liệu, nhất là dị năng giả cấp cao. Tư liệu của hai loại dị năng giả này đều là văn kiện cơ mật cấp S, dù là trụ sở lãnh đạo dị năng giả e là cũng không dễ dàng mở xem tư liệu của họ.

Nói tới đây, Lưu Kiệt liếc nhìn Tiêu Thần thật sâu, vừa rồi Tiêu Thần nói Tả Hàn sẽ xuất hiện, đây rất giống năng lực biết trước, chẳng qua Tiêu Thần không thừa nhận mà thôi.

Tiêu Thần cười cười không nói, dị năng giả là một loại người thần bí trong nước, dị năng giả cấp bảy là đỉnh phong trong giới dị năng, quốc gia sao có thể công bố tư liệu của họ ra bên ngoài, người biết được những tư liệu này e là cũng chỉ có vài người mà thôi, dị năng giả cấp thấp như Lưu Kiệt và Lý Hán không thể tiếp xúc với những văn kiện cơ mật cao nhất này cũng là chuyện bình thường.

Mặc dù không có được tư liệu tỉ mỉ, nhưng giờ Tiêu Thần cũng biết được vài điểm.

Điểm đầu tiên, số lượng dị năng giả trên toàn cầu cũng không ít! Người đăng kí đạt tới mười nghìn, người không đăng ký e là đạt tới trăm nghìn!

Điểm thứ hai, dị năng giả cấp bảy toàn nước mới có hai vị, điều này cũng không phải thực tế! Theo Tiêu Thần phỏng đoán thì ít nhất cũng có bảy tám vị. Ly Miêu là dị năng giả hệ Mộc, hệ Mộc không có tính công kích mạnh, cho nên quốc gia mới đưa chút thông tin của y ra ngoài. Tên Tề Trùng này cả ngày làm bạn với côn trùng, bình thường gặp người cũng ít, lại càng không có nguy hại gì.

Hệ Kim, hệ Thủy, hệ Hỏa khẳng định cũng có dị năng giả cấp bảy tồn tại, chẳng qua tính công kích của bọn họ rất mạnh, quốc gia chắc chắn sẽ không công bố tư liệu của họ.

Điều thứ ba, dị năng giả đều có tính tình tương đối cao ngạo hoặc cổ quái! Cả nước không ít dị năng giả, nhưng chỉ có hơn 200 người chịu ra sức cho hai tổ Long, Phương, số lượng người trong ngành điều tra, phá án, công thương nghiệp ít tới đáng thương.

- Được rồi, rảnh rỗi tôi sẽ tiếp tục thỉnh giáo hai vị đại ca, Tả đội trưởng của chúng ta tới rồi.

Tiêu Thần thu lại vẻ mặt nghiêm túc, cách ngoài hơn 200m hắn đã cảm giác được Tả Hàn tới.

Sau 1 phút đồng hồ, một chiếc Hummer cũ kỹ rẽ tới.

Chiếc Hummer cũ kỹ dừng trước mấy người, cửa kính hạ xuống, ngồi sau vô lăng chính là Tả Hàn, một thân quần áo da bó, đeo một chiếc kính râm màu đỏ lớn.

- Lên đi!

Tả Hàn lạnh lùng nói một câu, cửa kính lại trượt lên.

- Ách!

Ba nam hơi ngẩn người, Lý Hán tiến tới nói, giận dữ nói thầm vào tai Tiêu Thần:

- Cô ấy vẫn mặc loại quần áo kiểu này, vẫn không thể nhìn xuyên được, con bà nó chứ! Tức chết ta rồi!

- Ha ha…

Tiêu Thần cười lớn, vỗ vỗ bả vai Lý Hán, nói:

- Lên xe trước đi, về sau hẳn là có cơ hội.

- Hắn không phải dị năng giả biết trước?

Thấy Tiêu Thần đưa Lý Hán lên ghế sau xe Hummer, Lưu Kiệt khẽ cau mày, nhìn bóng lưng Tiêu Thần, ngẩn ngơ vài giây,

Hơn 10 phút trước, Tiêu Thần đã cảm giác được Tả Hàn.

Dựa theo tốc độ xe của Tả Hàn, vậy năng lực cảm giác của Tiêu Thần đạt tới phạm vi 7-8 km?

Chẳng lẽ hắn là dị năng giả hệ cảm nhận cấp bảy?

Xe Hummer chạy trên quốc lộ mấy giờ, đã rời khỏi phạm vi thành phố BJ, mãi tới 11h đêm, mới dừng lại trong một thị trấn nhỏ.

Thị trấn nhỏ này gọi là trấn Trát Mã, tuy nói đây chỉ là một trấn nhưng là một trấn rất quan trọng ở tỉnh G, là một nút giao thông quan trọng ở vùng Tây Bắc. Nhờ vị trí giao thông thuận lợi, cho nên trấn Trát Mã vô cùng phồn hoa, thậm chí còn hơn cả nhiều huyện. Cuộc sống về đêm ở đây cũng rất náo nhiệt, dù đã 11h đêm, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, hộp đêm, quán rượu, vũ trường vẫn mở, không ít người ra vào.

Tả Hàn đỗ xe vào bãi đỗ xe của một hộp đêm tên “Hương nữ nhân”, hẳn là cô biết được dị năng của Lưu Kiệt, cho nên khi tới, ba túi hành lý lớn đều ném vào trong không gian đặc dị của Lưu Kiệt, không nói gì.

- Đội trưởng Tả, hôm nay chúng ta qua đêm ở đây sao?

Lý Hán vừa xuống xe liền liếc trộm Tả Hàn đeo mạng che mặt, con bà nó, sao y phục trên người cô nàng này đều là chất liệu đặc thù chứ!

Tả Hàn gật đầu, lạnh lùng quát:

- Đúng! Tôi muốn cảnh cáo anh, nếu anh vẫn dùng mắt thấu thị nhìn tôi, tôi sẽ móc nó ra!

- Ách… Đội trưởng Tả quá coi thường tôi rồi… Tôi cũng không như đám người vô vị kia… Bình thường tôi không dùng mắt thấu thị nhìn phụ nữ…

Lý Hán chột dạ nghiên đầu, đánh giá đám người trong sàn nhảy, đột nhiên hô lớn:

- A… Ngực thật lớn nha! Ít nhất cũng phải cỡ G! *Hung thần tái hiện! Không biết cô ta có để điện thoại di động trong đó hay không?!!

*Hung: ở đây tác giả chơi chữ, dùng chữ hung(凶:hung ác) thay cho chữ hung(胸ngực)