Lần đầu tiên đến nhà mẹ vợ đã dọa ngất mẹ vợ, đây cũng coi là một kỳ văn rồi, và bi kịch của bạn học Tiêu Thần thành nhân vật chính của kỳ văn lần này.

Tuy nhiên không thể không nói châm thuật của Tạ Nhuận Sinh vô cùng tốt, chỉ là dùng vài cây châm, sắc mặt Hà Đan liền hồng nhuận rồi tỉnh lại.

- Tiểu Như, con nói cho mẹ, con đối với nó thật sự là đối tượng quan hệ nam nữ?

Hà Đan vừa mở mắt thấy chính là Tạ Tiểu Như, bên cạnh còn có Tiêu Thần, người mà bà vốn cho rằng đối tượng giả con gái mời tới.

Tạ Tiểu Như tuy quan tâm tình hình của mẹ, nhưng nhắc tới vấn đề này, vẫn là ngại ngùng gật đầu, thấp giọng nói:

- Dạ, phải!

Hà Đan vừa nghe, “pang” một tiếng liền ngồi dậy, chỉ vào Tiêu Thần hừ nói:

- Tới đây, ngồi xuống cho tôi, tôi muốn từ từ xem xét cậu!

- Ách…

Tiêu Thần bị sét đánh cháy đen xì, mẹ vợ này giây trước còn đang hôn mê, ngay sau đó đã bày ra tư thế tiêu hãn như vậy.

- Mẹ vợ này lúc còn trẻ nhất định là bạn gái dã man!

Tiêu Thần đưa ra kết luận như vậy, cũng không nên bác đi mặt mũi mẹ vợ, ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện Hà Đan, chuẩn bị nhận một loạt câu hỏi cung.

- Mẹ, mẹ làm cái gì vậy, Thần anh ấy vừa mới tới nhà, mẹ liền…

Tạ Tiểu Như xấu hổ đến nỗi muốn khoan một cái lỗ chui xuống, có người mẹ như vậy thật khiến mình mất mặt, có mẹ nào đối với con rể như vậy chứ.

Hà Đan hung hăng trợn mắt liếc con gái một cái, hừ nói:

- Còn còn dám nói chuyện với mẹ? Vào phòng con đi!

- Hô…

Tiêu Thần hít sâu một hơi, đối mặt với mẹ vợ tiêu hãn như vậy, hắn cũng không có cách, đành phải vỗ bàn tay Tạ Tiểu Như, cười nói với cô,

- Tiểu Như, em cứ đi nghỉ trước đi, không có chuyện gì đâu, bác gái cũng chỉ muốn nói chuyện với anh thôi, đây là rất bình thường.

- Nhưng… nhưng…

Tạ Tiểu Như vẫn còn chút không cam lòng, không nỡ đi vào.

Đây coi là chuyện gì chứ, chính mình mang đối tượng về nhà lại bị mẹ đuổi vào trong phòng.

- Được rồi, Tiểu Như con liền theo cha vào phòng đi, nhân tiện cha cũng muốn hỏi con một chuyện.

Tạ Nhuận Sinh ở bên cạnh vội vàng đẩy con gái vào phòng, bắt đầu phân biệt hỏi cung hai người.

Trong đại sảnh, Hà Đan ngồi nghiêm chỉnh, Tiêu Thần ở đối diện có chút tâm thần bất định.

- Tên cháu là Tiêu Thần đúng không?

Hà Đan nghiêm mặt hỏi, đối với tên tiểu tử cướp đi lần đầu tiên của con gái mình, nhất định không thể khách khí!

Tiêu Thần gật gật đầu.

- Nhà cháu ở đâu? Cha mẹ làm gì?

Hà Đan bắt đầu thẩm tra, bối cảnh nhất định phải rõ ràng, vậy mới xứng với con gái mình.

Tiêu Thần đáp:

- Cháu là cô nhi, bây giờ còn không biết cha mẹ mình là ai.

- Ách, như vậy à…

Hà Đan như thoáng suy nghĩ, hỏi tiếp,

- Vậy cháu làm việc gì? Một năm thu nhập bao nhiêu? Có tiếp xúc với nhiều phụ nữ hay không?

- Cháu hiện tại ở Lĩnh Hải, làm kinh doanh, một năm thu nhập bao nhiêu cháu còn chưa tính qua, tuy nhiên công việc của cháu khá bảo thủ, tiếp xúc nhiều là đàn ông, không có quá nhiều phụ nữ.

Tiêu Thần bộ dạng bé ngoan dựa theo những gì chuẩn bị lúc trước để ứng phó với Hà Đan.

- Công ty? Công ty gì? Dưới tay có bao nhiêu công nhân? Ngạch tiêu thụ năm là bao nhiêu?

Nghe Tiêu Thần nói là mở công ty, con mắt Hà Đan sáng ngời, tuy nhiên lập tức trở lại vẻ mặt vừa xong.

Cậu trai này thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, lại là cô nhi, có thể mở một công ty, không chừng chính là một cái xưởng hơn mười người.

- Mở một xí nghiệp bảo vệ môi trường, năm nay công ty mới mở rộng tuyển nhân viên, hiện tại khoảng hơn trăm người, ngạch tiêu thụ năm ngoái là hơn năm triệu, năm nay bỏ thêm mấy dây chuyền sản xuất, đoán chừng có thể trở mình gấp ba lần.

Tiêu Thần trước đó chuẩn bị coi như là đầy đủ, vấn đề như vậy không làm khó được hắn, dù sao cũng là khoác lác, khoác lác không phải nộp thuế.

- Vậy ngạch tiêu thụ năm nay là mười… hơn mười triệu?

Hà Đan nói chuyện đã bắt đầu lắp bắp, trời ạ, hơn mười triệu!

Lương của mình một tháng hơn ba nghìn tệ, tính ra, chính mình phải bốn trăm năm mới có thể kiếm được con số này, chẳng lẽ con gái mình câu được con rùa vàng?

Tiêu Thần mặt không đỏ tim không nhảy gật đầu nói:

- Vâng, khoảng chừng đó, ngạch tiêu thụ hơn nửa năm nay là 8,32 triệu, sáu tháng cuối năm phỏng chừng nhiều hơn một chút.

Ha ha, như sét đánh chưa, mẹ vợ đại nhân của tôi.

- Ách… không… không tệ… cũng được.

Hà Đan lấy lại bình tĩnh, nghĩ đến vấn đề mấu chốt,

- Công ty cháu có bao nhiêu cổ phần? Ngạch tiêu thụ không tệ, nhưng hàng nằm tiền vào túi cháu có bao nhiêu? Mua nhà ở Lĩnh Hải chưa? Mua xe chưa?

Tiêu Thần cười cười trả lời:

- Công ty là một mình cháu chiến 90% cổ phần, 10% còn lại chia cho công nhân viên, bọn họ đều giữ một phần ngàn cổ phần. Bởi vì tiền lời công ty bảo vệ môi trường cũng được, 60% ngạch tiêu thụ đều là lợi nhuận, tính ra một năm vào túi cháu khoảng mười triệu. Năm ngoái cháu mua nhà ở trong thành phố Lĩnh Hải, mấy năm trước đã mua xe rồi.

Nếu phải khoác lác, Tiêu Thần không ngại nói khoác nhiều hơn một chút. Nếu Hà Đan kiên quyết muốn đi điều tra, chính mình đi tìm Sấu Hầu (Khỉ ốm) mượn nhà, mượn cái xe để giữ thể diện là được.

- Mười… mười triệu… Tất cả đều là lợi nhuận?

Hà Đan bị sét đánh, cảm giác đầu có chút trống rỗng.

Tiêu Thần gật gật đầu, cười ha hả nói:

- Vâng, bởi vì lợi nhuận của xí nghiệp bảo vệ môi trường khá lớn, hơn nữa phần lớn là hợp tác với vài ngành của chính phủ. Nói như thế nào đây, chủ yếu là dựa vào… dựa vào quan hệ… ha ha…

- Ừ, không tệ, không tệ.

Hà Đan cười cười, lời này của Tiêu Thần bà nghe rất dễ chịu, hóa ra cậu trai này ở Lĩnh Hải có quan hệ với chính phủ, đây là thứ tốt à!

Quyền lực sinh ra tiền, có quan hệ càng có thể sinh ra tiền, ở xã hội bây giờ, có thực tài cũng không nhất định có thể lăn lộn ra bát cơm tốt, có quan hệ tốt, có thể lăn lộn không tồi.

Tỷ như có một người cha tên Lý Cương, vậy ngươi tài rồi, có thể đi xe thể thao đi khắp nơi đụng người…

- Ai!

Hà Đan thở dài, nói với Tiêu Thần,

- Kỳ thật nha, bác gái không có ý gì khác, chỉ hy vọng Tiểu Như nhà bác có thể tìm một người chồng tốt, cuộc sống về sau trôi qua nhẹ nhàng một chút. Điều kiện của cháu, coi như bình thường, không phải quá kém.

- Ách…

Tiêu Thần thầm mắng mẹ vợ này tư tưởng tự sướng rất nghiêm trọng, nhưng hắn ngoài miệng không dám nói như vậy, khiêm tốn phụ họa nói,

- Bác gái yên tâm, cháu sẽ tiếp tục cố gắng, tuyệt đối không để Tiểu Như chịu khổ, nhất định phải đối đãi tốt với cô ấy.

- Ừ, khiêm tốn là chuyện tốt.

Hà Đan hài lòng gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Tiêu Thần cười nói,

- Tiểu Thần cháu, cũng không nên trách bác gái, trước kia nha, vài tỉ phú hào đuổi tới nhà bác, thái độ của bác đối với bọn chúng cũng là cái dạng này. Bác gái vẫn cho rằng, tiền không phải là vạn năng, mấu chốt là người đó có tốt với con gái mình không, Tiểu Thần cháu nói xem có đúng không?

- Bác gái nói vô cùng hợp lý! Cháu sẽ luôn đối tốt với Tiểu Như!

Tiêu Thần nào dám không gật đầu, tuy nhiên trong lòng cũng âm thầm đánh giá vị mẹ vợ này. Ách, nếu thật có mấy tỉ phú hào đến theo đuổi con gái bà, chỉ sợ bà đã âm thầm thay con gái ký văn tự bán mình rồi!

- Ha ha, vậy là tốt, vậy là tốt.

Hà Đan thỏa mãn mỉm cười, lập tức tiến tới trước mặt Tiêu Thần, cười hì hì hỏi,

- Bác gái hỏi cháu vấn đề cuối cùng, cháu tính khi nào kết hôn với Tiểu Như? Trước khi kết hôn tài sản có phải chuyển một nửa thành tên của Tiểu Như! Cháu cũng biết đấy, hiện tại rất nhiều thanh niên, đều thích, thích cái kia, rồi kết hôn! Nhưng không được bao lâu lại ly hôn, cháu nói cái này có cần không? Cho nên, tính toán của bác là cháu và Tiểu Như trước khi kết hôn phải xử lý công chứng tài sản, đem tài sản của cháu chuyển một nửa sang cho Tiểu Như, như vậy mọi người đều yên tâm đúng không?

- Hô! Dạ dày thật lớn!

Tiêu Thần hít một hơi dài, hỏi Hà Đan,

- Bác gái, cháu và Tiểu Như mới quen biết chưa được mấy tháng, nói kết hôn bây giờ có phải là hơi sớm?

Móa, chưa kết hôn mẹ vợ này đã muốn có nửa tài sản rồi, huhu, quá độc ác! Nếu để bà ấy biết trong thẻ của mình còn có hơn 1 trăm triệu, đưa bà ta một nửa bà ta dám lấy sao?

- Ai nha! Đây có cái gì mà sớm! Lúc đầu bác và cha Tiểu Như biết nhau vài ngày liền kết hôn! Cháu xem cuộc sống hiện tại không phải qua rất đẹp sao?

Hà Đan đắc ý chỉ vào phòng mình, hừ nói,

- Lúc trước ba Tiểu Như cũng là nhà giàu, những năm tám mươi cũng có mấy triệu á! Đây cũng trách bác, lúc ấy bác kiên quyết đòi mua nhà là được, lúc ấy nhà họ muốn mua biệt thự cho bác bác cũng không cần! Tiểu Thần cháu hẳn có thể nhìn ra, bác gái hẳn là một người đặc biệt, thứ đồ như tiền ấy, bác căn bản không để ý.

- Sở dĩ để hai đứa công chứng tài sản trước hôn nhân, chủ yếu là để hai đứa sau khi cưới có thể hạnh phúc mỹ mãn hơn! Cháu nên hiểu bác gái nha!

Hà Đan tiếp tục dõng dạc vỗ vai Tiêu Thần, thật sự là chém gió bay người không cần nộp thuế!

Những năm tám mươi đã có mấy triệu, vậy bây giờ có thể ở trong căn nhà nhỏ 80 mét vuông này sao?

Tuy nhiên Tiêu Thần cũng lười đi vạch trần mẹ vợ yêu tiền này, cười theo nói:

- Bác gái là người rất thực tế, cháu sớm đã nhìn ra.

- Nhìn ra là tốt! Ha ha!

Hà Đan rất hài lòng mỉm cười, lập tức đưa ra một mệnh lệnh khiến Tiêu Thần té xỉu,

- Vậy cứ như thế đi, bác đã sớm mời người xem ngày rồi, ngày ba tháng sau, chính là ngày hoàng đạo! Cháu và Tiểu Như chuẩn bị sớm một chút, chuẩn bị hôn sự sớm một chút! Đỡ để hai người già chúng ta quan tâm! Ai! Bao nhiêu kẻ có tiền theo đuổi Tiểu Như nhà chúng ta, cháu là không biết, bác mỗi ngày đều bị những người này làm phiền! Bọn chúng đưa tới mấy thứ kia, bác đều ném toàn bộ vào thùng rác rồi!

- Cháu nói xem Tiểu Thần cháu tới thì tới, còn mang theo bao nhiêu thứ này nọ làm gì!

Hà Đan đứng dậy đi tới cửa phòng, cầm lên túi lớn túi nhỏ, sẵng giọng với Tiêu Thần,

- Lần sau không cần đâu ha!

Dứt lời, mẹ vợ đại nhân lắc lắc mông vui tươi hớn hở đem túi quà tặng Tiêu Thần mang tới vào phòng ngủ, vừa đi vừa ngâm nga một điệu hát nhân gian.

- Con rể nhà tôi… không thể chê… mỗi người đều là… rồng trong loài người…

Đây là đoạn “Đèn đỏ ký” trong một bản kinh kịch của Hà Đan.

- Má tôi!

Hà Đan vừa đi, Tiêu Thần hoàn toàn ngất xỉu trên sô pha.

Trời ơi, cứu tôi với!