Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 225: Quả bom hình con hạc giấy

Người dị năng từ góc tường hiện ra một cái đầu nhỏ, cái đầu nhỏ này chỉ to bằng một nửa so với người trưởng thành, đội cái mũ kỳ quái, làm cho người ta thấy không rõ mặt của gã. Cái đầu nhỏ ở góc tường chuyển động vài vòng, Tiêu Thần vừa lúc dán vào phía sau cái đèn lớn trên trần nhà, nên người dị năng không thể phát hiện ra Tiêu Thần và Tần Khác Thủ, tiếp theo thân thể của gã dần dần chui ra từ trong vách tường

“ Bụp “ một tiếng, toàn bộ thân mình nhỏ nhắn của gã từ trong vách tường chui ra, lộn vài vòng trên không trung, nhẹ nhàng và khéo léo rơi trên mặt đất.

Gian phòng thư phòng này của Tần Khác Thủ nằm trên tầng hai, ở vào góc Tây Bắc của căn biệt thự, bình thường ngoại trừ ông ra, người trong nhà đều rất ít tiến vào thư phòng này của ông, người giúp việc trong nhà cũng không cần quét dọn gian thư phòng này. Người dị năng sau khi rơi xuống đất, cảnh giác quan sát bốn phía một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra một góc, nhìn ra bên ngoài, cũng không có người, mới từ từ khóa trái cửa phòng từ bên trong, rồi trở lại trong thư phòng.

Người dị năng đứng trong thư phòng, kiểm tra những chỗ có khả năng cất giấu đồ vật trong thư phòng này, có hai giá đựng sách lớn, một bàn làm việc, còn có hai ngăn kéo nhỏ.

Gã hướng tới bàn làm việc, Tần Khác Thủ đang trốn dưới bàn làm việc, thủ pháp lục tìm đồ đạc của người dị năng rất điêu luyện, kéo ngăn kéo mà một chút tiếng vang cũng không có, rất nhanh người dị năng liền đi tới ngăn kéo mà Tần Khác Thủ cất Long Công mộ chí minh bài, gã cẩn thận trước sau như một.

Vù!

Người dị năng rút tay trở về, quỳ xuống, lăn vài vòng trên mặt đất, gã đã tránh được một cây kim châm mà Tiêu Thần từ trên trần nhà phóng ra.

- Na nê! ( tiếng Nhật nghĩa là: cái gì vậy )

Người dị năng khẩn trương nhìn chằm chằm lên trần nhà, có một người giống như một con nhện nằm úp sấp ở phía trên, miệng mang nụ cười nhìn mình.

- Đồ chó Nhật! Hoá ra vẫn là chó RB, khó trách dáng nhỏ như vậy, phỏng chừng cái cục cưng phía dưới kia còn nhỏ hơn nữa!

Tiêu Thần cười ha ha, ngón giữa phóng ra bốn năm kim châm, nhảy xuống, như một con mãnh hổ, từ trên trần nhà nhảy xuống, kim châm ở ngón giữa tung ra, đâm về tiểu cẩu RB.

Đinh đinh đinh!

Tiểu cẩu RB quay cuồng vài cái trên mặt đất, toàn bộ kim châm cắm ở trên sàn nhà, phát ra tiếng vang giòn tan.

- Baka ( khốn khiếp ).

Trên mặt đất không ngừng quay cuồng, tiểu cẩu RB đối mặt với kim châm của Tiêu Thần hết sức chật vật, thực lực của người này không mạnh lắm, Tiêu Thần cũng không muốn lập tức liền đùa chết y, kim châm ở ngón giữa không ngừng bắn ra, thực hành chiến lược bao vây chặn đánh tên tiểu cẩu RB này.

- Ha ha, không cho mày tiếp xúc vách tường!

Tiêu Thần trải qua quan sát, phát hiện người dị năng RB này, luôn muốn chạy tới chỗ vách tường, đoán chừng là người dị năng hệ thổ, nếu để gã tiếp xúc với vách tường, gã có thể thoải mái chui vào, né tránh công kích của Tiêu Thần.

Tiêu Thần cố tình không cho gã thực hiện được mục đích, kim châm trong tay, tựa như từng dây kim châm, luôn chặn đường trước khi tiểu cẩu RB muốn tiếp xúc với vách tường.

Bị Tiêu Thần trêu đùa bốn năm phút đồng hồ, tiểu cẩu RB cũng phát hiện ra Tiêu Thần đang trêu gã, nên không thèm chạy tới vách tường nữa, mà trực tiếp đứng nguyên tại chỗ đối mặt với Tiêu Thần.

- Ngươi! Hôm nay. . . chết chết. . . Thật. . . Thảm thảm đấy. . !

Tiếng Trung của tên tiểu cẩu RB này thật sự không dám khen tặng, một câu bị chia thành mấy đoạn, còn nói cà lăm đấy.

- Hừ! Lông của tên tiểu cẩu RB còn không đủ dài, dám đắc chí cùng anh Đại Pháo ư!

Tiêu Thần căm tức nhìn tiểu cẩu RB này, hiện tại đứng trước mặt gã, có thể thấy rõ tướng mạo của gã, cao chưa tới một mét rưỡi, cằm có một nắm râu ngắn, ánh mắt lõm vào, miệng hô ra, tựa như tinh tinh chưa tiến hóa, trời đang rất lạnh mà mặc một thân quần áo bó sát người, đội một cái mũ màu lục, tóm lại bộ dáng và cách ăn mặc vô cùng ghê tởm.

- Ngươi! Chỗ đó đó!

Tiêu Thần cười chỉ vào đũng quần của tiểu cẩu RB, hắn học cách phát âm vừa rồi của gã, nói

- Nhỏ nhỏ. . mềm nhũn . . cho vào không vừa. . . Không làm được việc. . . bà xã ngươi sẽ tức giận ngươi. . . Ngươi có biết hay không đấy. . .

- Ha ha ha. . .

Tần Khác Thủ ở dưới bàn làm việc, nghe thấy những lời này của Tiêu Thần, cũng nhịn không nổi, trốn ở dưới bàn phá lên cười ha ha.

- Ừm?

Tiểu cẩu RB nghe được thanh âm của Tần Khác Thủ, lập tức liền cảnh giác, mạnh mẽ nhấc cái mũ màu xanh nhạt trên đỉnh đầu lên, quay người xông về bàn làm việc.

Mũ được nhấc lên, từ trong mũ đột nhiên chui ra hai con hạc giấy nhỏ màu lục, bay về phía bàn làm việc.

- Không ổn!

Tiêu Thần trong lòng hoảng hốt, thân mình bắn ra như viên đạn, sức bay 200%, tốc độ của tên tiểu cẩu RB đương nhiên không bằng Tiêu Thần, bị Tiêu Thần giành chạy tới bàn làm việc trước.

Vù vù!

Tiêu Thần ngón giữa ném ra hai cây kim châm, kim châm vừa lúc xuyên trúng hai con hạc giấy nhỏ, con hạc giấy bị bắn trúng, bay về phía tiểu cẩu RB đang đứng phía đối diện.

Tiểu cẩu RB thấy hai con hạc giấy nhỏ bay về phía mình, quá sợ hãi, khẩn trương lui ra phía sau chạy trốn, kim châm mang con hạc giấy nhỏ đính trên vách tường phía sau

“ Bùng “

“ Bùng “

Hai tiếng nổ mạnh, con hạc giấy đụng một cái đến vách tường, mạnh mẽ muốn nổ tung lên, một trận sóng khí lập tức liền đánh tới chỗ Tiêu Thần, Tiêu Thần coi như nhạy bén, cúi đầu cũng lăn vào dưới bàn làm việc.

“ Bùng bùng bùng! “

Vách tường bị nổ tung tạo thành một cái lỗ hổng, gạch trong tường đều bị nổ bay, bắn vào chung quanh phòng, một trận BA~ BA~ tiếng vang, một thân ảnh nhảy lên, hướng vách tường vọt tới, đúng là tiểu cẩu RB kia.

- Ông khẩn trương rời khỏi nơi này!

Tiêu Thần dưới bàn, đá Tần Khác Thủ một cước, giống như tia chớp từ dưới bàn, chạy vội ra, nhảy xuống cái lỗ hổng lớn mà vừa rồi bị bom oanh tạc kia.

“ Bùng! “

Tiêu Thần chuẩn xác rơi vào trước sân biệt thự, một đường đất hơi nổi lên, đang khuếch tán hướng ra phía bên ngoài, đúng là đường mà tên tiểu cẩu RB kia chui vào.

- Con chuột nhỏ xem ngươi chạy trốn nơi đâu!

Tiêu Thần bám theo.

Tiếng gầm rú thật lớn, liền đánh thức bảo vệ khu biệt thự, đã có vài tên vệ sĩ chuyên nghiệp từ lầu một hướng tiến đến thư phòng ở tầng hai.

- Ai!

Tiêu Thần ở trong viện chạy trốn bị một gã vệ sĩ phát hiện, thấy Tiêu Thần cũng không dừng lại, vài tên vệ sĩ đều móc súng lục trong lòng ngực ra, hướng Tiêu Thần bóp cò súng.

Bùm bùm bùm

Viên đạn không thể đánh vào trên người Tiêu Thần, Tiêu Thần đã như một trận gió táp biến mất ở trong sân, thoải mái lấy đà nhảy một cú, bay qua tường cao năm thước, hướng tiểu cẩu RB trong đất đuổi tới.

Người kia phải chết! Bằng không người trong Sơn trang Long Đằng sẽ đem mọi nghi ngờ đổ lên trên đầu mình!

- Anh Lưu ! Mới vừa rồi là quỷ sao?

Mắt thấy Tiêu Thần một người lớn, nhảy bay qua tường cao năm thước, vài tên vệ sĩ đều trợn tròn mắt, súng trong tay cũng đều buông xuống.

- Bất kể hắn là người hay quỷ! Khẩn trương lên lầu! Bảo vệ Giáo sư Tần!

Một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi, mặc kệ hai người Tiêu Thần chạy trốn, khẩn trương dẫn người vọt vào biệt thự, hướng lên lầu hai.