Vài ngài yên bình trôi qua, cuối cùng thì cuộc thi cuối kỳ cũng đã đến.
Tám giờ sáng, Tiêu Thần mặc một bộ quần áo bình thường màu xanh, đầu đội một chiếc mũ bóng chày, thêm một cái kính râm màu đen che hết nửa khuôn mặt của mình. Tiêu Thần trở nên khiêm tốn sao? Không muốn người khác nhận ra sao? Đương nhiên là không phải. Đây hết thảy đều là do nhà trường yêu cầu, mấy ngày hôm trước, trận đại chiến hôm trước khiến nạn nhân mất cả cánh tay của Tiêu bá vương Tiêu Thần tại trung học số sáu đã sớm được tuyên truyền khắp toàn trường, khiến toàn trường chấn động. Hôm nay dù sao cũng là cuộc thi cực kỳ trọng yếu, trong trường học còn có nhiều học sinh, cho nên nhà trường sợ Tiêu Thần xuất hiện sẽ khiến cho các học sinh khủng hoảng, đành phải yêu cầu Tiêu Thần mặc như vậy để không ai nhận ra hắn. Vì thế nên Tiêu Thần cũng chỉ có thể đi xe buýt tới trường, bởi vì hắn cùng với chiếc xe máy đã sớm biến thành ‘nhân vật công chúng’ ở trong trường rồi. Không phải nói chứ, cách ăn mặc của Tiêu Thần có thể nói là mọi người khó lòng nhận ra hắn, hắn cầm số báo danh Đường Diễm Vân làm cho hắn tới trường thi, là trường thi số 42. Buổi sáng chính là môn ngữ văn, mỗi lớp có 30 học sinh chia làm năm nhóm, mỗi nhóm sáu người, vị trí của Tiêu Thần là góc phải trên cùng, bên cạnh hắn còn có vài thanh chổi cùng với thùng rác chưa rửa, cho thấy rõ trường thi này thực là không sạch sẽ. - Củ chuối! Con mẹ nó, sao lại mất vệ sinh như vậy chứ! Cũng quá mức vô trách nhiệm di? Mới vừa đi tới góc này, một loại mùi hôi thối liền xông lên mũi, Tiêu Thần liền bịt mũi lại rồi mắng. - Người anh em, cậu hãy bình tĩnh đi, cái thứ hạng như chúng ta được đi tới trường thi là tốt lắm rồi, người ta không có đặt trong ngăn kéo của cậu vài bịch rác, coi như là không tồi. Một tên học sinh mặt đen quay đầu nói với Tiêu Thần, y thấy khá là hứng thú đối với cách ăn mặc của Tiêu Thần, thật sự là quá cool. Một cái kính râm lớn che hết cả nửa khuôn mặt, đóng giả Hứa Văn thì kém chút, thật chẳng ra gì cả, nhất là hắn lại mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh, ống quần cũng nhăn tít lại, không biết bao nhiêu ngày chưa giặt rồi. - Thứ hạng? Thứ hạng gì? Tiêu Thần có chút khó hiều hỏi lại, ngồi xuống ghế bên cạnh tên học sinh mặt đen kia. - Cậu không biết à? Cậu có phải là học sinh của trung học số sáu không thế. Tên học sinh mặt đen kia đem ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Tiêu Thần, nhìn Tiêu Thần giống như nhìn một tên quái vật. - Móa, tôi vừa mới chuyển đến trường này. Tiêu Thần cười đùa, hung hăng vỗ vỗ bả vai của y mấy cái, khiến y chấn động không nhẹ. - Ô, cũng khó trách. Tên học sinh mặt đen bị Tiêu Thần vỗ mấy cái, cũng khiến y có chút sợ, vội vàng nói: - Trung học số sáu của chúng ta đều sắp xếp dựa theo kỳ thi thử trước đó, lớp 11 hệ khoa học tự nhiên chúng ta, tổng cộng có 1500 người, mà trường thi số 42, người anh em, vậy chúng ta là những người có thành tích kém nhất xếp cuối cùng rồi, vậy mà cậu còn muốn có người giúp cậu quét dọn phòng học sạch sẽ sao? - Cho dù là thành tích kém, vậy cũng không thể phân biệt như thế này chứ. Tiêu Thần nhíu mày, quay đầu lại nhìn cái góc gác vài câychổi, trên đó còn dính mấy mẩu kẹo cao su, cũng không biết là kiệt tác của tên gia súc nào. - Đây chính là thực tế, học kỳ sau chúng ta đã lên năm cuối rồi, sẽ phải trải qua kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông. Có thể thi được vào một trường cao đẳng chính là một bước ngoặc lớn. Nhất là những kẻ như chúng ta, gia cảnh bình thường không có thế lực, cũng không có tiền, nếu không học tốt thì chỉ có thể làm công cho người mà thôi. Học sinh mặt đen nói có chút hậm hực, trong tiềm thức y đã đem cái tên quần áo nhăn nhúm Tiêu Thần kia trở thành cùng một cấp bậc với y, nếu mà y biết số tiền hiện có trong tài khoản ngân hàng của Tiêu Thần thì chắc là hộc máu mất. - Ha ha, nghe cậu nói chuyện, thì hẳn là một người khá cố gắng, thế sao mà lại có thành tích kém như vậy? Tiêu Thần cười cười nhìn tên học sinh mặt đen, người này thoạt nhìn gầy yếu, tuy nhiên lại rất có lực lượng, lúc nãy khi mình dùng tay vỗ vai y, có thể cảm giác được khung xương của y có thể dễ dàng chịu được lực của mình. - Hazz, cậu nghĩ rằng tôi giống như cậu à. Vốn thành tích của tôi rất tốt đáng tiếc lúc ấy đi theo mấy người anh em cùng lớp mỗi ngày đều ra ngoài lăn lộn, khi trước tôi còn thích ngồi trên cùng gần giáo viên để có thể nghe rõ hơn một chút, nhưng từ sau khi tôi mỗi ngày đều lêu lổng, thì vị trí của tôi ngày càng tụt lùi, giáo viên sau này cũng chẳng buồn để ý, trực tiếp đem tôi xếp đến hàng cuối cùng, từ đó tôi lại càng sa đọa, hiện tại muốn dụng tâm học tập nhưng cũng không còn nhiệt tâm nữa, đọc sách cũng không hiểu được chữ nào, tác nghiệp cũng không muốn làm, càng ngày càng đần độn, giống như cái xác không hồn vậy. Tên học sinh mặt đen rất uể oải, kể lể những chuyện buồn với Tiêu Thần. - Cậu tên là gì? Tiêu Thần vỗ vai hỏi y, người này còn là một kẻ hiếu học cầu tiến, làm quen cũng tốt - Tôi tên là Vương Khải, còn cậu thì sao? Vương Khải cười nói, y khá vui vẻ khi nói chuyện với Tiêu Thần, đặc biệt là vừa mới nói xong trải nghiệm của mình, y cảm giác được gần gũi hơn với Tiêu Thần. - Ô, tôi, tôi là Tiêu... Tiêu Thần đang định đem tên nói cho y biết, lập tức ngẫm nghĩ lại một chút, rồi cười nói: - Tôi tên là Tiêu Đại Pháo, rất hân hạnh được biết cậu. - Móa, tên cậu thực là hoành tráng. Thực là rất hoành tráng đấy. Cha của cậu thực rất giỏi nha. Vương Khải cười to, Đại Pháo, ha ha, ở Nước cộng hoà thì đây chính là từ ám chỉ thứ đồ chơi trong đũng quần của đàn ông, hơn nữa nhìn tiểu tử này vóc người cũng rất cao lớn, không chừng thật sự là có đại pháo đấy. - Tốt lắm, tất cả mọi người ngồi xuống, lập tức bắt đầu cuộc thi. Hai người đang định vui vẻ trò truyện một phen, một nam giám thị đi đến, trong tay đang cầm một túi hồ sơ màu vàng. - Mời tất cả mọi người đem những tài liệu có liên quan đến cuộc thi bỏ ra ngoài, một khi đang trong quá trình thi mà tôi phát hiện được học sinh nào còn mang theo tài liệu thì sẽ bị xử lý theo quy định. Trường học sẽ xem xét việc khiển trách trước toàn trường hay là trực tiếp đuổi học. - Tất cả di động đều phải tắt nguồn, nếu trong quá trình thi mà còn nghe được tiếng di động vang lên, thì xử phạt giống như trên. Vậy là trận đấu của Tiêu Thần với kỳ thi cuối kỳ đã bắt đầu rồi, đề ngữ văn này cũng không khó, Tiêu Thần chỉ cần dùng có mười phút đồng hồ đã hoàn thành những câu hỏi phụ, chỉ còn lại có viết văn thôi. Đề mục viết văn lần này là: “Lấy tình ý là chính tuyến, viết một bài văn không dưới 800 chữ, ngoại trừ thơ ca thì không hạn chế về thể loại văn...” Hạn chế viết văn chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng đề tài về tình ý bao gồm rất nhiều loại, Tiêu Thần rất nhanh đã nghĩ ra nên viết về cái gì, liền viết xuống vài chữ tựa đề của bài văn. “Tình ý của tôi và các chị.” … - Học sinh này, mời cậu đứng lên một chút. Khi Tiêu Thần còn đang cắm đầu viết, thì bên cạnh lại có một nữ giám thị trung niên đứng đó từ lúc nào, trên mặt mang một cặp kính thật dày khiến Tiêu Thần còn không nhìn rõ được mắt của cô. - Có chuyện gì ạ? Tiêu Thần đang tập trung sáng tác, đột nhiên bị một người bẻ gãy cảm hứng, hắn rất khó chịu, ngẩng đầu nhìn nữ trung niên này một cái, trong mắt hiện lên một tia hàn ý, nữ giáo viên bị hắn nhìn chằm chằm liền run lên một cái, tuy nhiên cô vẫn cố gắng đứng thẳng sống lưng. - Tôi hoài nghi cậu sử dụng tài liệu khi thi, mời đứng lên để tôi kiểm tra một chút. Nữ giáo viên lớn tiếng nói, toàn bộ học sinh trong trường thi đều nhìn về nơi hẻo lánh này.