- Tôi không tăng giá nha!
Tiêu Thần quay đầu nhìn Elizabeth không biết đã đứng lên từ lúc nào, đang có chút kích động nhìn chằm chằm tảng đá trên màn hình kia, ách, hóa ra là người phụ nữ này hô giá. - Lần thứ nhất! - Lần thứ hai! - Lần thứ ba, đã bán! Chùy nhỏ trong tay Lý Hân Nhi được đập xuống, vật phẩm thứ nhất của hội đấu giá rốt cục đã được bán, cô đã hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc, thở phào một cái, khẽ cười nói - Chúc mừng người bạn phòng tám mươi tám, vật phẩm thứ nhất của hội đấu giá lần này là một khối đá san hô màu đỏ đặc biệt lớn đã được vị bằng hữu kia mua được, tiếp theo là vật phẩm thứ hai của cuộc đấu giá….. - Em thấy hứng thú đối với loại đồ chơi như vậy ư? Tiêu Thần rốt cục cũng lên tiếng nói chuyện với Elizabeth, người thành công mua được tảng đá kia, Elizabeth cũng thật vui vẻ ngồi ở trên cầm một ly rượu, rót cho mình một ly rượu vang cao cấp. - Ai cần anh lo đâu chứ? Elizabeth nghiêng đầu lại, liếc về phía Tiêu Thần, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang. Tư thế uống rượu này thật cao nhã. Mẹ kiếp, thật là đẹp! Nếu cùng đánh sóng với cái miệng nhỏ kia của nàng? Ách, Tiêu Thần không dám tự sướng nghĩ thêm nữa, nếu tiếp tục nghĩ thêm phỏng chừng đũng quần sẽ cao lên mất! - Ha ha, tôi chẳng qua là cảm thấy có một số người rất ngu thôi. Tiêu Thần nhếch miệng cười cười, vừa rồi điếu thuốc kia đã hút xong rồi, hắn lại từ trong hộp thuốc lá móc ra thêm một điếu, dùng lưỡi liếm mặt ngoài của điếu thuốc, rất thản nhiên nhìn Elizabeth. - Anh nói là tôi rất ngu? Elizabeth ánh mắt lạnh xuống, bưng rượu vang, đi tới trước mặt Tiêu Thần, trừng mắt nhìn Tiêu Thần, cô đã chuẩn bị tư thế tạt rượu lên người Tiêu Thần bất cứ lúc nào. - Ha ha. Tiêu Thần nhìn cô, nhếch miệng cười cười, kéo kéo góc áo của cô nói - Không nên gấp nha, ngồi xuống trước đã nào, từ từ rồi tôi sẽ nói cho em hay. - Hừ! Elizabeth hừ một tiếng, đối diện với khuôn mặt tươi cười của Tiêu Thần, cô cũng không tiện xệ mặt xuống, hầm hừ ngồi ở bên cạnh Tiêu Thần. Tiêu Thần chậm rãi đốt thuốc, hướng Elizabeth trên mặt thổi một ngụm, Elizabeth khá hưởng thụ nhắm hai mắt lại, Tiêu Thần nói: - Không phải tôi nói em, em suy nghĩ một chút nhé, người ta đã ra giá hai triệu tám, cũng đã hô hai lần rồi, lập tức sẽ bán ra, em thêm đến ba triệu là được rồi, tại sao phải lập tức thêm đến ba triệu rưỡi chứ, đây không phải lãng phí tiền ư. - Anh không hiểu rồi, nếu tôi thêm đến ba triệu, người ra giá hai triệu tám có khả năng theo đến cùng, tôi lập tức thêm tới ba triệu rưỡi, chứng tỏ tôi tình thế bắt buộc, đối phương khẳng định cũng sẽ không dây dưa cùng tôi, trực tiếp để cho tôi mua nó. Elizabeth mở mắt, nhìn Tiêu Thần, cũng đã bớt giận một ít, Tiêu Thần lời nói cũng có một chút đạo lý, tuy nhiên chính cô ta cũng có ý nghĩ của chính mình, tảng đá kia đối với cô ta có tác dụng rất lớn, cô tình thế bắt buộc, nhiều hơn mấy trăm ngàn cũng không sao cả. Tiêu Thần gật gật đầu, lại hít một ngụm khói, Elizabeth này nói cũng khá có đạo lý, hơn nữa nàng này cũng một thân toàn hàng hiệu quốc tế, lái một chiếc xe thể thao Ferrari với số lượng có hạn trên toàn cầu, nhiều thêm mấy trăm ngàn cũng không ảnh hưởng gì hết.. - Lại phun khói lên trên mặt tôi nữa đi. Elizabeth thấy Tiêu Thần lại hít một hơi khói, vội vàng bu lại, khuôn mặt xinh đẹp vươn tới trước mặt Tiêu Thần, nhắm hai mắt lại, cô còn muốn hưởng thụ một chút loại cảm giác này. Tiêu Thần miệng ngậm một điếu thuốc, nhìn nữ hoàng con lai tuyệt mỹ trước mắt này, lông mi còn nhẹ nhàng rung động, môi đỏ mọng kiều diễm nhẹ nhàng mấp máy, mang theo nụ cười kỳ vọng, Tiêu Thần cũng không muốn phật ý nàng, từ từ nhả khói vào mặt nàng. - Ách, thật là thoải mái. Elizabeth thoải mái nói, nụ cười trên mặt càng sáng lạn hơn, khuôn mặt vừa mới tức giận đối với Tiêu Thần cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. - Trong khói thuốc có rất nhiều chất có độc đấy, đối với làn da cũng có thương tổn rất lớn, mấy cái này em cũng không biết? Tiêu Thần cười hỏi, hắn đúng là không hiểu nổi, khói thuốc thổi tới trên mặt có cái gì thích chứ. Một vị tuyệt mỹ con lai như vậy, đưa mặt ở trước mặt của mình, miệng còn hơi hơi chu ra, Tiêu Thần cảm giác đũng quần mình đã sắp không kìm nổi phải trương lên. - Tôi cũng không biết nữa, chỉ là thích loại cảm giác này. Elizabeth mở mắt, ngồi ở bên cạnh Tiêu Thần, ánh mắt lại theo dõi màn ảnh trên vách tường. Vật phẩm thứ hai được mang ra đấu giá tại hội đấu đang diễn ra cạnh tranh kịch liệt, vật phẩm thứ hai được đấu giá là một viên trân châu được vớt lên từ dưới biển sâu, kích thước bằng quả bóng bàn, lóe ra ánh sáng xanh biếc, trong thời gian hai người quấn quýt nhau thì viên trân châu cũng đã bị kêu giá tới bốn triệu bốn trăm ngàn rồi! - Trân châu trôi nổi trong biển sâu, bốn triệu bốn trăm ngàn, còn có người nào trả giá cao hơn bốn triệu bốn trăm ngàn không? Trên nét mặt Lý Hân Nhi mang đầy hưng phấn, hiển nhiên cái giá này cũng đã cao hơn dự đoán. - Mua viên trân châu này về tặng vợ tặng người yêu là một món quà thật tuyệt vời đấy nhé. - Lần thứ hai, lần thứ ba, chúc mừng bạn tại phòng năm mươi sáu đã mua được viên trân châu này. . . Gần một giờ tiếp theo đó, lại bán ra bảy tám vật phẩm, phần lớn là một số thư pháp, tranh vẽ của Nước cộng hoà, còn có mấy món đồ sứ, tóm lại là không xuất hiện cái Tiêu Thần cần. - Anh có việc gấp? Elizabeth thấy Tiêu Thần giống như có chút vội vàng, lực chú ý cũng không thả ở trên người của mình, những vật phẩm đấu giá kia cũng không gợi nhiều hứng thú cho hắn, cứ cách mười phút lại lấy điện thoại cầm tay ra xem giờ. Tiêu Thần bất đắc dĩ thở dài, nói: - Cũng không phải việc gấp gì, chỉ là có chút thất vọng thôi, nơi này không xuất hiện vật tôi muốn. - Anh muốn cái gì? Elizabeth hỏi. - Có thể nói cho tôi biết không, nói không chừng tôi có thể giúp đỡ được anh. - Ha ha, cảm ơn ý tốt của nữ hoàng, vật mà tôi muốn có, em không có cách nào giúp đỡ được. Tiêu Thần cười lắc lắc đầu, từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc cuối cùng. - Khoan đừng hút vội. Thấy Tiêu Thần định đốt một điếu thuốc cuối cùng này, Elizabeth có chút không nỡ đè cái tay cầm bật lửa của Tiêu Thần xuống, nhìn chằm chằm Tiêu Thần nói - Có lẽ đây là lần cuối cùng, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, hay là đợi hội đấu giá sắp lúc kết thúc anh mới hút điếu thuốc này. Tiêu Thần ngây ra vài giây, nhìn nhìn nhìn vị nữ hoàng con lai này, kẹp điếu thuốc vào bên tai, cười nói: - Nữ hoàng bệ hạ, những lời này của người khiến tôi có suy nghĩ nha! - Anh đừng nghĩ lung tung, tôi chỉ là luyến tiếc điếu thuốc lá này, khi anh hút nó xong sẽ không còn có ai thổi khói lên trên mặt tôi nữa. Ánh mắt Elizabeth có chút ảm đạm, tuy nhiên cô lập tức liền che dấu ưu tư của mình. - Nếu luyến tiếc, kêu nhân viên phục vụ đưa một gói thuốc lá lại đây là được, chỉ cần em có thời gian, tối nay tôi sẽ thổi cho em một đêm. Tiêu Thần cười nói, thật muốn thay nữ hoàng của hắn thổi khói thuốc một đêm, phỏng chừng miệng hắn đều phải thổi sưng. - Anh rất hài hước. Elizabeth nói. - Vật phẩm đấu giá thứ mười ba hôm nay là một bộ phi châm thần bí và một quyển sách cổ đến từ một ngôi mộ cổ được khai quật gần đây nhất tại Nước cộng hoà. . . Hai người đang trò chuyện, thì Tiêu Thần đột nhiên đứng lên, đứng ở phía trước màn ảnh, trên màn hình triển lãm đặt một bộ phi châm ngắn nhỏ và một quyển sách cổ bìa bằng da vàng, trên bìa sách cũng không có tên sách.