Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 130: Tiêu thúc thúc đánh bại hắn.

Trái ngược với Trầm Tiểu Đông đang kiêu ngạo hô to gọi nhỏ, Hinh Nhi lại rất khẩn trương nắm chặt lấy bàn tay Tiểu Hà. Bàn tay cô bé ướt đẫm mồ hôi. Mặc dù không hiểu cái gì chiêu thức lực đạo nhưng rõ ràng Hinh Nhi nhìn thấy Tiêu ca ca chỉ một mực né tránh. Hơn nữa Trầm Đại Sơn cao lớn như vậy, cho dù Tiêu Thần cao một mét tám đứng trước hắn cũng giống như thuyền giấy so với xe tăng, căn bản là không cùng một cấp bậc.

- Tiêu ca ca ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì đó.

Hinh Nhi thầm cầu khẩn tyeg trong lòng.

- Chú Tiêu, đánh mạnh lên, đánh cho hắn tứ chi giống một con heo rừng.

Tiểu Hà tiếp tục hét lớn, huơ nắm tay to béo trợ uy cho hắn.

- Chu Tiểu Hà, con tiện nhân ngươi. Nếu còn dám há mồm thì xem ông đây vả nát miệng thối của ngươi.

Trầm Tiểu Đông lớn tiếng dọa nạt Chu Tiểu Hà.

- Ngươi có khí phách thì mau tới đây! Đồ tôm tép! Tên cặn bã!

Chu Tiểu Hà không chút yếu thế, bà đây lại sợ tên ranh con như ngươi sao?

Mấy người đứng xem bên ngoài đều vô cùng khẩn trương thế nhưng trong cuộc, Tiêu Thần cùng Trầm Đại Sơn ngược lại không có sự khẩn trương tyeg cùng hưng phấn như vậy.

Trầm Đại Sơn dựa theo đường lối tu luyện trước đây để xuất chiêu còn Tiêu Thần toàn bộ chỉ là đón đỡ. Bởi vì quyền cước Trầm Đại Sơn còn cao minh hơn so với lão Hổ trong mật thất lúc trước. Tất lão hổ chỉ là hai tay trợ lực cho nhau thế nhưng Trầm Đại Sơn ngoài hai tay là trụ cột còn thêm cước pháp và bộ pháp vô cùng linh hoạt, cảnh giới so với Tất lão hổ cao hơn hẳn một tầng. Có điều tất nhiên không phải Tiêu Thần không phá được trận thế thiên la địa võng mà đối phương bày ra, chỉ là hắn muốn có thêm thời gian nghiên cứu chút nữa mà thôi.

Cứ thêm một giây trôi qua, số lần giao thủ của hai người lại tăng hơn lúc trước, Tiêu Thần cũng dần bắt đầu nhìn ra quy luật của loại quyền cước này. Công kích bắt nguồn từ đùi phải truyền lực cho chân phải công kích đối phương. Sau khi thu hồi chân liền xuất quyền tay trái. Quyền trái triệt tiêu sẽ tới lượt quyền phải, cuối cùng cùng dụng lực xuất nốt chân trái công kích. Tay và chân gia tăng lực đạo rất có quy luật. Có điều muốn sử dụng được bộ quyền cước này, người dùng phải có thể lực cường hãn tới mức bất thường. Rõ ràng với thân hình gần hai mét và nặng tới hai trăm cân, khối cơ thể đó cung cấp cho hắn đủ lực lượng cường bạo để phát huy bộ quyền cước này. Hơn nữa tay chân hắn đều dài hơn so với người bình thường, thế nên đôi lúc đối mặt với những địch thủ chiều cao hạn chế thì chỉ cần dùng quyền cũng có thể hạ gục đối phương.

Ở trong trạng thái bị động gần hai mươi phút, Tiêu Thần rút cuộc cũng ra tay. Hắn chọn đúng thời điểm Trầm Đại Sơn xuất chân trái liền nhanh chóng tiến một bước nhỏ sau đó ngồi cả người xuống, đoạn dùng vai trái kê lên chân Trầm Đại Sơn đẩy thật mạnh y ra xa.

- Ầm!

Trầm Đại Sơn lập tức ngã xuống đất. Tiêu Thần không tranh thủ công kích mà đợi Trầm Đại Sơn đứng dậy. Hai người đối chiến, hắn không muốn đánh bại đối phương nhanh như vậy. Đối với hai phụ tử “ tốt “ bọn chúng nhất định phải giáo huấn thật kỹ!

- Ha ha ha, nhìn bộ dạng ngu ngốc của lão kìa!

Sau khi Trầm Đại Sơn đứng lên, trên mông lão còn dính chút cây cỏ, phía dưới mặc quần trắng nên dính bụi đất nhìn rất bẩn. Chu Tiểu Hà thấy Trầm Đại Sơn bị Tiêu Thần đẩy ngã liền rất nhanh đã phối hợp cất giọng chế nhạo hai cha con chúng:

- Ha ha, chỉ có vậy mà cũng xứng là đối thủ của chú Tiêu sao? Các ngươi nên về luyện thêm mười năm nữa đi.

- Ngươi nói cái gì hả con ranh béo ú kia?

Trầm Tiểu Đông sao có thể chịu được sự cười nhạo của Chu Tiểu Hà, y thở hổn hển hướng về phía Trầm Đại Sơn hét lên:

- Ta khinh! Cha, cho bọn chúng biết thực lực của người đi. Không thể để bọn chúng coi thường nam nhân Trầm gia được.

Lời này của Tiểu Đông Đông thực ra cũng có vài phần hiệp nghĩa. Chỉ có điều người động thủ lại là cha của y, thế nhưng buồn cười nhất là sau khi nghe con khiển trách, gã chợt thay đổi bộ dáng, phần thắt lưng trầm xuống giống như ngồi xổm dưới đất, hai quyền hướng về phía Tiêu Thần.

- Sao? Vừa rồi học làm heo không được giờ lại muốn học làm cóc sao?

Tiêu Thần thật ra không nghĩ như vậy, nhìn điệu bộ của Trầm Đại Sơn hắn khẳng định không phải để chuẩn bị ra thế quyền pháp gì. Bởi hai chân gã đang mở ra ngồi xổm dưới đất thế kia thì căn bản không tận dụng được trọng lực, chỉ có thể dựa vào lực lượng đơn thuần của hai tay mà thôi.

- Chú nói sai rồi, gã đang muốn học làm người chết đó! Ha ha!

Chu Tiểu Hà rất nhanh nhẹn phối hợp bổ sung một câu.

Tiêu Thần vội vàng quay đầu lại khen cô bé:

- Vì lời này, tối nay chú sẽ mời cháu ăn vịt nướng. Haha.

- Chú vạn tuế!

Chu Tiểu Hà hưng phấn hô lớn, kéo Hinh Nhi bé nhỏ bên cạnh lại gần.

- Mấy tên nhóc này thật là phiền toái!

Ngay lúc Chu Tiểu Hà cùng Tiêu Thần đang trao đổi ánh mắt, Trầm Đại Sơn đột nhiên phát động thế công, cũng không biết gã lấy lực ở đâu, cả người vẫn duy trì bộ dáng giống như con cóc đánh về phía Tiêu Thần. Hai quyền đánh tới trước mặt Tiêu Thần, tốc độ cùng lực đạo so với lúc trước còn lớn hơn vài phần. Điều này khiến Tiêu Thần rơi vào trạng tyeg thái nghi hoặc trong chốc lát, sau đó không thể làm gì khác hơn là chuyển thế đứng trung bình tấn, vươn trọng quyền lên nghênh đón.

- Uỳnh!

Bốn quyền đối nhau khiến không gian xung quanh như dao động. Tiêu Thần bị đẩy lùi ba bốn bước, lảo đảo giống như sắp ngã, phía đối diện Trầm Đại Sơn vẫn bình an vô sự, hai tay giơ lên chuẩn bị tiếp tục công tyeg kích.

- Ta ngất!

Mắt thấy hai quyền đã ở trước mắt, lúc này Tiêu Thần không dám cậy mạnh nữa. Công kích của đối phương vô cùng quỷ dị, hắn không tyeg thể chọn giải tyeg pháp nào tốt hơn là né tránh.

Hai bên lúc này liền diễn cảnh truy đuổi gắt gao, dường như trong bán kính ba thước chỉ thấy bóng người ẩn hiện. Không tới một phút đồng hồ, thể lực Trầm Đại Sơn đã tiêu hao rất lớn. Loại công kích này mặc dù lực đạo lớn, hơn nữa còn có trọng tâm vững chắc trợ giúp, có thể thừa dịp đối phương lui về phía sau tiếp tục triển khai công kích nhưng khuyết điểm chí mạng là chỉ có thể công kích theo đường thẳng. Hiện giờ gặp cảnh Tiêu Thần né tránh với bộ pháp bất định căn bản sẽ không thể đánh trúng được hắn, gần như không có khả năng đánh bại được đối phương.

- Vù vù.

Thể lực Trầm Đại Sơn cuối cùng cũng xuống tới mức giới hạn, gã đứng một chỗ thở dốc lấy hơi.

Tình cảnh của Tiêu Thần lại hoàn toàn trái ngược, mới vừa rồi mặc dù là điên cuồng né tránh nhưng tyeg né tránh trong thế chủ động, tyeg vì vậy thể lực tiêu hao không lớn. Vốn Tiêu Thần định sử dụng Súc cốt công, lúc Trầm Đại Sơn đánh tới mặt, hắn sẽ rụt đầu xuống rồi lên cước công kích hạ bàn đối thủ là xong việc. Nhưng bên cạnh hắn còn có nhiều người xem, nhất là có cả cô bé Chu Tiểu Hà và Hinh Nhi nên hắn không dám sử dụng loại công phu chỉ có tyeg trên TV này, tránh trường tyeg hợp hù dọa hai cô bé ngây người.

- Ha ha, lão cẩu nhà có tang bất động rồi sao? Giả làm chó cuối cùng lại thành chó thật, thật là một tên thất bại!

Chu Tiểu Hà rất kiêu ngạo giơ ngón tay giữa nhìn cha con Trầm Đại Sơn. Thế nhưng lúc này Tiêu Thần lại tức giận liếc mắt nhìn cô bé.

Ực, ngươi định bức gã phải nổi điên mới vừa lòng sao?