Lúc Tiêu Thần vào phòng, “ trận chiến “ bên trong cũng đã đến hồi kết. Năm cô gái tóc vàng lũ lượt kéo nhau ra khỏi phòng gã.

- Ngươi giết Ngọc Tử Long rồi sao?

Tiêu Thần vừa mới vào, Sấu Hầu đã ngửi thấy trên người hắn mùi máu tươi.

Tiêu Thần gật đầu đáp:

- Giết một người đối với ta đây không phải chuyện gì khó. Hơn nữa chắc ngươi cũng biết gần đây thực lực của ta tăng lên nhanh chóng. Ngọc Tử Long cùng lắm chỉ như một con kiến hôi, giẫm chết lúc nào cũng được. Rất không may cho hắn là sáng nay ta đột nhiên có ý định đó.

- Ha ha, ta tin tưởng ngươi có thực lực này.

Sấu Hầu cũng không hỏi nhiều, gã rót cho Tiêu Thần một chén trà. Hai người để trần, cùng ngồi trên ghế sa lông nói chuyện.

- Gần đây thực lực của ngươi cũng tăng lên không ít thì phải? Vừa rồi ta thấy năm người đẹp ánh mắt nhìn ngươi đầy mê say, có vẻ Mê Tâm thuật ngươi đã luyện tới cảnh giới tối cao “ Loạn thần mê tâm “ phải không?

Tiêu Thần nhận chén trà, mở nắp trực tiếp uống cạn trong một hơi.

- Ực, ngươi đến giờ vẫn cứ như vậy, không tuân thủ quá trình gì cả? Uống gấp như vậy sao được, phải chậm rãi thưởng thức từng chút mới phẩm được trà ngon.

Sấu Hầu bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó cúi xuống tiếp tục chậm rãi thổi cho chén trà bớt nóng.

- Chỉ đối với phụ nữ ta mới chậm rãi thưởng thức thôi, còn những thứ khác không có cái nhã hứng đó.

Tiêu Thần thành thật nói ra cảm nhận của mình, sát thủ đỉnh cao chỉ chú ý đến hiệu suất. Kết quả trọng yếu nhất là giết được người, về phần quá trình diễn ra thế nào hắn không quan tâm, cũng chỉ là vận dụng thủ đoạn mà thôi.

- Có lẽ chính vì vậy mà ngươi được tôn là Thần giữ cửa Hoa Hạ.

Sấu Hầu thở dài nói.

- Tạm thời chuyện Thần giữ cửa gì gì đó không nên nhắc đến, ta không muốn hình ảnh của mình được in lên giấy rồi dán lên cửa mỗi gia đình đâu. Tiêu Thần ta tình nguyện thống khoái mười năm, cũng không muốn được cái hư danh được ghi vào sử sách, càng không nghĩ tới chuyện trở thành anh hùng.

Tiêu Thân khoát tay áo nói.

- Chuyện kia làm đến đâu rồi? Người đã tìm đủ chưa?

- Đi theo ta.

Thấy Tiêu Thần nhắc đến chuyện chính, Sấu Hầu đứng dậy, dẫn hắn rời khỏi phòng. Hai người chỉ mặc một cái quần nhỏ đủ che chỗ “ trọng yếu “ , có điều dường như cái thứ “ trọng yếu “ của Sấu Hầu kích thước có vẻ tương đối nhỏ so với Tiêu Thần.

....

Từ hai năm trước, khi hộp đêm Hương Hải bắt đầu khởi công, toàn bộ lòng đất bên dưới tòa nhà đã được bí mật thiết kế thành mật thất sâu tới mấy trăm mét.

Tiêu Thần đi theo Sấu Hầu tiến vào thang máy xuống phía dưới. Cửa thang máy vừa mở ra, hắn đã cảm nhận được một luồng dương khí ngút trời đang tràn tới.

- A.

- Ha ha.

- Tiếp tục!

... Trên một sân rộng dưới lòng đất này có gần trăm gã thanh niên thân thể cường tráng đang tiến hành đủ loại hạng mục huấn luyện. Người đánh nhau, người cử tạ, người thì phi đao, múa kiếm, thậm chí còn có cả leo tường. Thấy Sấu Hầu và Tiêu Thần tiến vào, một gã trung niên mặc thường phục tiến đến trước mặt Sấu Hầu.

- Đại ca, anh đã tới.

Người trung niên cao khoảng chừng một mét bảy lăm, tóc húi cua, trên trán có một nốt ruồi rất lớn, gã cung kính chào Sấu Hầu.

- Uh, ta dẫn bằng hữu tới xem một chút, gọi tất mọi người tập hợp lại đây.

Sấu Hầu gật đầu hạ lệnh.

- Rõ.

Người trung niên nhận lệnh, lập tức lui xuống.

- Ở đây ta có một trăm tên thủ hạ được đưa từ các nơi đến, tất cả bọn chúng đều có chút bản lĩnh không tầm thường. Hơn nữa tất cả đều tuyệt đối trung thành. Tên vừa rồi là Thiết Quân, hiện đang quản lý nơi này. Sau này ngươi có thể yên tâm dùng bọn chúng, ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình! Haiz, ngươi không biết huấn luyện đám người này cực khổ tới mức nào đâu?

Sấu Hầu thở dài, cười nhìn Tiêu Thần.

- Ta khinh! Đồ khốn ngươi cầm của ông đây một nghìn vạn rồi còn ở đó giả bộ khổ cực!

Tiêu Thần cười mắng. Sau khi đánh cuộc với Hà Phương Nhã, hắn liền đi tìm Sấu Hầu, yêu cầu hắn huấn luyện cho mình một thế lực ngầm để sau này có thể gây dựng giang sơn riêng cho bản thân ở Lĩnh Hải. Có điều tên Sấu Hầu xảo trá này lấy lý do cần kinh phí cũng đã tiêu của hắn cả nghìn vạn.

- Hắc hắc, ta nghèo sao? Ngươi không thấy năm cô xử nữ trong phòng ta hôm nay sao? Một đêm ta phải mất hơn sáu trăm vạn cho các nàng, một ngàn vạn của ngươi chẳng đủ nhét kẽ răng mấy lần đâu!

Sấu Hầu ủy khuất, oán giận nói.

Thật ra Sấu Hầu không hề nói láo, tư chất thích hợp cho tu luyện Mê Tâm Thuật thật sự quá ít. Như năm nàng xử nữ cực phẩm hôm nay, là hắn phải trả một món tiền lớn mới tìm được, hơn nữa cũng không dùng được bao lâu, sau vài lần hắn lại phải tìm các cô gái khác để tu luyện. Trước lúc Mê Tâm Thuật đại thành, tiểu tử này đã phải đầu tư một số tiền không nhỏ.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, một trăm tên tráng hán đã xếp thành mười hàng, mỗi hàng mười tên, hiên ngang, ưỡn ngực đứng trước mặt hai người.

- Đại ca! Mọi người đã tập hợp đầy đủ. Thêm cả em là tất cả một trăm lẻ một người.

Thiết Quân đi tới trước mặt Sấu Hầu, cung kính nói.

Vừa nghe Thiết Quân cung kính gọi người đàn ông đang mặc mỗi một chiếc khố này là Đại ca, một trăm tên tráng hán đều đem ánh mắt tập trung trên người đang đứng trước mặt này. Trước đây khi Thiết Quân đến mời chào bọn họ, không ít người đến giờ vẫn tưởng rằng đại ca cầm đầu ở đây là Thiết Quân, không nghĩ đến hóa ra lại là một người khác.

- Tốt! Vào hàng đi.

Sấu Hầu tinh phần vô cùng hưng phấn. Thiết Quân nhận lệnh, đứng vào giữa hàng thứ nhất.

- Khụ khụ!

Sấu Hầu đầu tiên nhìn đánh giá một trăm tráng hán trong chốc lát. Mặc dù trong số họ có kẻ hơi lùn, nhưng mỗi người đều rất cơ bắp, nhất là cái tên lùn đằng kia, cơ bụng có tới tám múi. Những kẻ này sức mạnh chắc chắn không hề nhỏ. Hắn ho nhẹ hai tiếng, giọng khàn khàn, lớn tiếng nói:

- Ta rất vừa lòng với các ngươi! Tương lai chỉ cần không phản bội, ta đảm bảo các ngươi sẽ được hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý.

- Tuân lệnh.

Trăm tên tráng hán đồng thanh hô lớn trả lời.

- Uh, tốt lắm!

Sấu Hầu gật đầu hài lòng, đoạn nói tiếp:

- Sau này một trăm người các sẽ chia làm mười tổ, mỗi tổ mười người. Hôm nay các tổ tiến hành tuyển tổ trưởng tại đây.

Nhắc tới sẽ được đề bạt thăng chức, trong mắt đám thủ hạ hiện lên màu sắc cuồng nhiệt, mỗi người đều hưng phấn nắm chặt bàn tay.

- Tiếp theo, người nào muốn làm tổ trưởng thì tự đứng ra, khiêu chiến với người bên cạnh ta.

Sấu Hầu nhìn về phía Tiêu Thần, trực tiếp đem nhiệm vụ chọn tổ trưởng ném qua cho hắn.

Cả trăm tên tráng hán đều dán chặt ánh mắt lên người Tiêu Thần. Hắn cao khoảng một mét tám, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi nhỏ, đường nét cơ thể có thể nhìn thấy rõ ràng, thân hình cũng có chút cơ bắp, chỉ có điều không được khoa trương như bọn họ. Hơn nữa lúc này hắn đang mỉm cười, khiến người ta có cảm giác dường như vô hại.

- Hừ! Tên nhãi này đúng là chán sống rồi!

- Ông đây chỉ cần một nắm tay cũng có thể bóp chết hắn.

- Tí nữa đánh cho hắn dập “ cà “ .

Phải đối mặt với đám người lớn tuổi hơn mình không ít nhưng Tiêu Thần vẫn rất bình tĩnh. Hắn lùi về phía sau mấy bước, thản nhiên nói:

- Các ngươi có bản lĩnh gì cứ thể hiện hết đi, chỉ cần ta xét thấy thân thủ cùng với ý chí chiến đấu có thể chấp nhận được thì sẽ thăng làm tổ trưởng.

- Sau lần tỷ thí này, mỗi tổ trưởng thưởng mười vạn, thành viên năm vạn, ai cũng đều có phần.

Sấu Hầu lớn tiếng tuyên bố, rồi lùi lùi lại phía sau Tiêu Thần, huých hắn vài cái, thiếu chút nữa làm hắn ngã sấp xuống đất.

Ực, tên khốn kiếp! Lần này lão tử mất toi năm trăm năm mươi vạn rồi.

- Ha ha.

Một đám thủ hạ mặc dù còn chưa biết đi tên đại ca gầy này làm gì, có điều vừa nhắc đến được thưởng tiền, ánh mắt liền sáng lên, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Vừa mở miệng đã thưởng năm vạn, mười vạn, đại ca như thế thực đáng để đi theo!