Trầm sâu trong mộng mị chỉ toàn thấy tuấn nhan của người đàn ông, con mắt xanh sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cậu, muốn trốn nhưng không tìm được đường ra, Tô Thần vô lực thở dốc, tự đáy lòng lại nổi lên vài phần vui thích. Tựa hồ như như sâu thẳm trong đáy mắt ấy có một loại trầm mê, phảng phấp như cái nhìn của tình nhân khóa chăt linh hồn cậu lại!

Mạnh mẽ mở mắt ra, lập tức truyền đến đôi mắt quen thuộc ấy, cậu nhất thời không biết mình là đang mơ hay tỉnh, chỉ chăm chăm nhìn vào người đàn ông phía trước.

“Em ngất đi.” Người đàn ông đang vuốt ve thấy cậu tỉnh dậy liền buông tay ngồi dậy, cho dù trong phòng mở cửa sổ, gió lùa vào mát mẻ, nhưng hắn vẫn rời đi khiến trong lòng cậu đầy lãnh ý.

Tiếu Nam khẽ lắc cánh tay tê mỏi, nghe được tiếng Tô Thần do dự: “Quần áo của tôi..”

Hắn không trả lời, quần áo trên người đã chỉnh tề đi đến bên bàn làm việc rộng lớn, ánh mắt sâu thẳm lần nữa nhìn chằm chằm vào cậu.

Tô Thần nhăn mặt, xem ra người đàn ông không có ý định giúp cậu, nỗ lực khởi động thân thể bủn rủn vô lực chậm rãi mặc mấy thứ quần áo bị vứt linh tinh dưới sàn, nhưng cúc áo mất gần hết nên cũng không thể che chắn được bao nhiêu. Mặc xong chiếc áo cậu cúi người mặc quần dài, bởi khoảng cách hơi xa không nghĩ được lại suýt chút nữa ngã xuống ghế sô pha!

Hai cánh tay hữu lực đúng lúc lao đến ôm lấy Tô Thần, cũng tiện thể giúp cậu mặc quần dài. Lặng yên tiếp nhận hành động của hắn, hậu huyệt cậu có chút đau nhức, mặc dù không chảy máu nhưng cũng không hề dễ chịu, bất quá cậu chú ý không có cái gì chảy ra, có lẽ người đàn ông trong lúc cậu ngất đi đã rửa sạch.

Trên vai bỗng hạ xuống một chiếc áo khoác rộng lớn bao cậu lại, mùi nước hoa nhàn nhạt hòa quyện cùng mùi thuốc lá đắt tiền, là mùi vị của hắn.

“Tôi đưa em về.”

“Tôi có thể lái xe được…” Cậu theo bản năng từ chối hắn, vừa nhìn đến ánh mắt của đối phương thì lập tức nuốt lại mấy lời phía sau.

Tiếu Nam hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn xoay người đi đến thang máy chuyên dụng.

Tô Thần dừng lại một chút liền mặc áo khoác vào rồi theo hắn đi ra,  áo khoác ấm áp bao trùm lên thân thể, cậu đứng cúi đầu phía sau người đàn ông, trong thân thể liền truyền đến khí tức bình tĩnh.

Xe rất nhanh dừng lại trước phòng ở mới của Tô Thần, đêm đã khuya, ánh sáng yếu ớt của đèn cao áp chỉ có thể soi rọi một khoảng không nho nhỏ, đây là một khu nhà kiểu cũ nhìn không rõ bề ngoài lắm, bốn phía cũng an tĩnh đến đáng sợ.

Tiếu Nam nhíu chặt vùng lông mày đảo mắt nhìn cậu: “Ở đây?”

Tô Thần gật đầu, chưa phát giác mà kéo áo khoác ra.

Trong mắt hắn xẹt đến một tia mềm mại, Tô Thần vội xuống xe:  “Tôi đi đây.”

Không ngờ Tiếu Nam chỉ nhìn chòng chọc cậu rồi hỏi: “Nhà số mấy?”

“Tầng 2, nhà 202….”Tô Thần cũng không còn sức lực để giãy giụa nữa, sớm muộn gì người đàn ông cũng biết thôi.

Nghe xong đáp án Tiếu Nam dẫn đầu đi vào trong màn đêm, Tô Thần bước chân theo sau, đến phòng cậu lập tức móc trong túi ra chìa khóa mở cửa, vừa muốn quay đầu từ biệt đối phương, hắn đã đẩy cửa bước vào.

Đứng trong phòng mở đèn, Tiếu Nam nhìn phòng đến vài lần, lông mày cũng nhíu lại thật chặt: “Tiền lương tôi trả cho em chỉ thuê được phòng này?”

Tô Thần nhất thời ngừng thở, ngẩng đầu lên nói: “Đã muộn, phòng ốc sơ sài không thể tiếp đón quý khách.”

“A” Ánh mắt Tiếu Nam ngạo nghễ, vô vị bật cười: “Tự tôn không nên dùng ở chỗ này.”

Ánh mắt Tô thần hơi ảm đạm, cới ảo khoác trên người đưa lại cho hắn: “Tôi rất mệt mỏi.”

Tiếu Nam nhận lấy áo khoác chỉ ném vào trên ghế, cới cúc áo duy nhất hắn liền tiến vào phòng ngủ: “Ít nhất tôi và em đều giống nhau điểm này.”

Trong mắt Tô Thần hiện lên tia hoảng loạn, bước nhanh theo sau mà nói:”Tôi thực sự đang rất mệt mỏi.”

Tiếu Nam nằm trên chiếc giường duy nhất trong phòng ngủ,mắt màu lam nheo lại hiện lên vài tia bỡn cợt: “Yên tâm, tôi lúc trước đã bị em vắt khô.”

“A!” Tô Thần sửng sốt, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến làm cậu bất giác tự động hồi tưởng lại vài chuyện xảy ra trong Phong Thượng cách đây ít phút, mặt cũng bắt đầu phát nhiệt.

Vỗ vỗ một bên giường trống không, Tiếu Nam nhắm mắt lại nói: “Em không phải mệt mỏi sao?”

Tô Thần chần chừ trong chốc lát, bất đắc dĩ đi vào nhà tắm đổi áo ngủ, lúc nằm xuống đã nghe được âm thanh hô hấp đều đều của hắn, đưa mắt nhìn trần nhà một chút, cậu cũng chậm rãi nhắm mắt lại, tiến sâu vào giấc ngủ..

Sáng sớm mùa đông một ít nhiều ánh sáng lọt vào khe cửa sổ, mơn trớn trên khuôn mặt ngủ say, lông mi thật dài rung động vài cái rồi nhấp hẳn lên, sương mù trong con mắt lộ vẻ buồn ngủ, một lúc lâu sau mới bắt đầu thanh tỉnh.

Đường nhìn rơi vào bên giường còn lại, trong đáy mắt không tự chủ được hiện lên chút cô đơn, Tô Thần ngẩn người liền lập tức xốc chăn lên, ánh mắt nhất thời rơi vào hộp nhỏ phía bên tủ đầu giường.

Hộp tròn nhỏ màu trắng tinh xảo đặt ở phía trên, không có nhãn hiệu cũng không có tên gọi, trên hộp chỉ ghi một hàng chữ, kiểu chữ mạnh mẽ hữu lực mà không mất đi vẻ phi dương hào hiệp: “Thuốc tiêu viêm, bôi lên hậu huyệt.”

Người đàn ông biết cậu không khỏe?

Mặt nóng lên, hậu huyệt bất giác cảm thấy tê ngứa, Tô Thần nhanh chóng chạy thẳng vào nhà tắm, khi đi ra không tự chủ được mà nhìn vào tờ giấy kia, do dự một chút cậu cầm lấy mở hộp ra, cời quần nằm sấp xuống giường dùng thuốc mỡ mát lạnh chậm rãi bôi vào hậu huyệt sưng đỏ.

Thuốc rất hữu hiệu, cảm giác đau đớn nhanh chóng biến mất, có thể mấy giờ sau sẽ quay lại bình thương như ban đầu, giống như tình tự của Tiếu Nam lần nào đều thụ thương? Nhớ lại cự vật thô to hung hãn rong ruổi trong huyệt khẩu căng chặt nhỏ hẹp của mình, tim cậu bất giác đập nhanh hơn một chút!

Cậu cuống quýt đẩy tờ giấy cùng hộp thuốc vào trong ngăn tủ, chờ nhiệt trên mặt giảm xuống mới đứng dậy lấy âu phục treo trong tủ đồ xuống.

Bởi vì xe để ở công ty cho nên cậu sáng sớm đành phải đi xe buýt, vội vã chạy ra khỏi khu nhà, vừa ngẩng đầu liền đứng bất động tại chỗ, ngón tay thon dài tựa như phát sáng của người đàn ông đặt trên bánh lái, cả người mệt mỏi tựa vào ghế xe, làm cho tim cậu bỗng nhiên ngừng đập!

“Lên xe” Tiếu Nam xoay người lại mở cửa xe.

Tô Thần lúc này mới lấy lại tinh thần bèn đi vào ngồi ở vị trí phó lái, trái tim đập thùng thùng mãnh liệt, cậu quay đầu nhìn cảnh vật chạy ngược với chiều xe chạy, phảng phất như hiểu được ý nghĩa hành động của người đàn ông, rồi lại theo bản năng ngăn cản nguyên nhân sâu xa mà mình đang nghĩ đến.

Đi làm lúc này chưa phải là giờ bắt đầu làm việc, cho nên hai người rất nhanh đến được buiding của Phong Thượng, đứng ở dưới ga ra để xe, lúc Tô Thần muốn đẩy cửa bước ra ngoài, bên cạnh bống vang lên âm thanh trầm thấp của Tiếu Nam: “Dùng thuốc?”

Tô Thần phải mất đến nửa ngày mới phản ứng lại được với lời hắn nói, khuôn mặt đỏ đến thiêu cháy, cậu cuống quýt gật đầu nhanh chóng chạy khỏi xe hơi. Không khí lạnh bên ngoài tựa như băng làm dịu đi cháy bỏng trên mặt Tô Thần, cưỡng chế trái tim đập quá nhanh của mình, cậu không khỏi cảm thấy may mắn khi người đàn ông không phát hiện được điểm dị thường này.