Lục Tần Phàm bị bệnh mất mấy ngày nên anh đã cho thư ký của mình chuyển hết tài liệu về nhà để anh giải quyết, trong những ngày này anh cũng trò chuyện với Vương Bảo Châu, anh cũng không biết ở đó quay cảnh gì lại lâu đến vậy, chỉ biết Vương Bảo Châu nói sẽ ở lại hết tuần mới về.

Diệp Vân Ánh và anh mấy ngày nay cũng cũng không nói chuyện, hay ngồi ăn cùng nhau.

Diệp Vân Ánh nấu nướng sẽ để ở dưới phòng ăn, đến giờ anh sẽ xuống nếu không xuống cô sẽ bưng lên để trước cửa và gõ cửa cho anh ra lấy.

/Reng reng!/

Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, Lục Tần Phàm ngừng tay lại nghe máy.

“Bố con nghe!"

Là bố của anh gọi, anh và Lục lão gia tức bố anh trước giờ cũng không mấy hoà thuận nhất là trong công việc, nhưng anh cũng không phải người tệ bạc với bố mẹ, đặc biệt người ủng hộ cho anh và Vương Bảo Châu đến với nhau.

“Hôm nay thằng bé A Chính về, nên ông nội có tổ chức tiệc nhỏ nên con với con bé kia về nhà chính một chuyến!"

“Con biết rồi, còn chuyện gì nữa không?"

“Nếu được con có thể dẫn theo tiểu Châu đến được không?"

Lục lão gia rất thích một người con dâu như Vương Bảo Châu, một người con dâu phù hợp với gia thế và địa vị nhà họ Lục, lại có được một chỗ dựa vững chắc còn là một diễn viên nổi tiếng xinh đẹp, ai lại không muốn người như vậy làm con dâu mình.

“ Cô ấy đang ở ngoại thành không thể về được!"

“Vậy sao, vậy ta cúp máy đây!"

Lục lão gia thất vọng mà cúp máy.

Đâu phải có một mình ông là trông ngóng, đến anh cũng rất nhớ Vương Bảo Châu.

Lục Tần Phàm không muốn về nhà chính chút nào, cứ nghĩ đến việc phải giả tạo thân mật như cặp vợ chồng yêu thương nhau anh lại thấy ghê tởm, ghê tởm đến mức muốn chạy thật xa.

Nhưng mà lần này không về cũng không được, hôm nay em trai của anh đi du học quay về không thể không đến.

Cho dù có giả tạo cũng phải làm, bởi em trai khác với anh lại rất quý người chị dâu vô danh này.

Lục Tần Phàm bước xuống cầu nhà muốn thông báo bảo cô chuẩn bị, Diệp Vân Ánh đang cặm cụi lau dọn bàn ghế, nghe thấy tiếng chân cô liền nhìn lên thấy anh thì vội quay người rời đi.

Không thể để anh ấy giận!

Cô không muốn giận chuyện trước kia cũng không anh giận, cũng không muốn vì chuyện nhỏ mà làm lớn ra.

“Cô tránh cái gì?

Bộ tôi đáng ghét đến vậy sao?"

Anh thấy cô vừa thấy mình đã vội né đi liền khó chịu, trước giờ người muốn đến làm quen với anh rất nhiều, nhiều đến mức phải xếp hàng, vậy mà một người có phước như cô lại muốn né không muốn nhìn thấy mặt anh.

“Không có, em có chút việc!" Cô vội quay lại giải thích nhưng đầu vẫn cúi xuống

“Rõ ràng là tôi thấy cô cố tình tránh né tôi!" Anh ngồi xuống sofa

“Em không có!"

“Thôi khỏi nơi, nghe giọng cô tôi thấy khó chịu quá!

Chuẩn bị đi cùng tôi đến nhà chính!"

Anh lạnh lùng mà nói, những lời nói của anh phát ra dành cho cô đều là những lời vô vị nếu không lạnh lùng thì là đang tức giận, không giống với Vương Bảo Châu nhẹ nhàng, dịu dàng.

“Em sẽ đi chuẩn bị ngay!"

Diệp Vân Ánh không lau dọn nữa mà thay vào đó là đi chuẩn bị mọi thứ để cùng anh đến nhà chính, cũng không thể đến tay không, cô cũng không biết bên nhà chính gọi cô và anh về nhà làm gì, chủ biết là anh bảo cô đi cùng.

Rất nhanh hai người đã có mặt tại nhà chính lúc sáu giờ tối, chỉ là một buổi tiệc gia đình nhưng cũng rất hoành tráng.

Cả căn biệt thự đều được bật đèn từ ngoài vào trong, đến cả những gíc câu cũng được quấn đèn.

Diệp Vân Ánh e dè bước sau anh vào nhà, ba năm qua cũng đã về nhà chính rất nhiều lần nhưng lần nào cô cũng thấy áp lực.

“Anh chị đến rồi!" Từ bên trong một giọng nói có chút quen thuộc vang ra, một hình bóng to lớn nhưng cũng có chút nhỏ bé đi tới phía của Lục Tần Phàm.

“Anh Hai lâu rồi không gặp!"

“Có vẻ lâu nay em sống vẫn tốt!" Giọng nói của anh vang lên không lạnh lùng mà rất ấm áp

“Em đâu có sống tốt, anh biết không ở bên đó em phải tự lập rất nhiều thứ!"

Lục Đình Chính là em trai của anh, là nhị thiếu gia của nhà họ Lục, người thứ hai trong gia đình họ Lục làm anh phải quan tâm nhiều nhất, khác với mọi người anh không quan tâm bố mẹ mà thay vào đó anh chỉ quan tâm đến người ông đáng quý và người em trai của mình.

Không phải vì anh quá vô tâm không biết công dưỡng dục là gì, mà bọn họ quá vô tâm với anh, lúc nhỏ có lần anh bị sốt rất cao cả hai người dường như không quá để ý, mà chỉ biết tìm niềm vui bằng tiền bạc, trong khi đó chỉ có người ông và em trai là ở bên cạnh mình.

“Đừng nói nhiều mau vào trong thôi!"

Anh bước vào trong trước, không để ý đến Lục Đình Chính đang ngóng ra phía sau.

Khi nhìn thấy một dáng người nhỏ nhắn thì liền mỉm cười nghiêng đầu.

“Chị dâu!"

Diệp Vân Ánh từ ngoài cửa đang đi vào thì nghe thấy người gọi mình, khi nhìn rõ liền thấy Đình Chính đang cười chào mình, cô cũng rất vui vẻ mà đi tới tươi cười mà chào lại.

“Em về khi nào vậy?"

“Em vừa mới về thôi, mà dạo này trông chị càng ngày càng xinh thì phải!" Đình Chính quan sát một lượt rồi đánh giá

“Con người mỗi năm sẽ già đi, em lại nói chị trẻ ra có phải là nói xạo không?" Cô thoải mái trả lời vui.

“Em nói thật mà, chị thật sự rất xinh đẹp!"

Đình Chính tỏ ra thành thật để cho cô tin.

Diệp Vân Ánh cuối cùng cũng phải chấp nhận lời ghen này.

“Xinh đẹp?"

Lục Tần Phàm ngồi xa nhưng cũng nghe rõ ràng cuộc trò chuyện của Lục Đình Chính và cô.

Anh không biết em trai mình là khen thật hay giả nhưng điều đó anh không cần biết, anh chỉ cần biết là chỉ cần nhìn thấy cô cho dù có đẹp đến mấy cũng sẽ xấu đi.

Nếu cô ta xinh đẹp thì đến ăn mày ngoài kia cũng trở thành minh tinh!

Chỉ vậy thôi!

Anh nhìn cô và Lục Đình Chính vui vẻ nói chuyện từ bên ngoài mà thầm nói.