Mây dông

Đó là một buổi chiều mát mẻ và ồn ào. Nắng gió chan hoà vào nhau, chim chóc này nọ lượn vèo vèo trên trời. Dưới đường thì xe cộ chạy ngược xuôi, bấm kèn inh ỏi. Ở Quận 7 thì cái đường này cả người lẫn xe nhiều vô kể, thêm cái giờ này là giờ cao điểm nữa! Nhưng mà có đang ở giờ nào thì cũng chả nhằm nhò gì với Giang. Sau một hồi luồn lách giữa dòng người đông đúc, anh cũng chở nó đến được cái bãi đất trống mà hai đứa hay lui tới.

Giang gạt chống xe rồi cả hai leo lên ngồi, anh huyên thuyên đủ thứ, còn nó thì vẫn lặng thinh …

- Giang!

Choàng tay qua vai nó, anh nhìn kỹ hơn vào đôi mắt của nó lúc này:

- Sao Khoa?

Khoa đứng xuống, nó nhìn anh quả quyết một cách đau khổ:

- Anh đừng gặp em nữa. Mình cắt đứt liên lạc với nhau đi. Mình … chia tay đi!

Giang cười, lấy tay vò vò đầu nó:

- Hơ? Có yêu nhau đâu mà chia tay hả em?

Khoa bặm môi, cố gắng dứt khoát trong ánh mắt và câu nói:

- Đừng có giỡn nữa. Em nói thật đó, em không muốn gặp anh nữa đâu.

- Lý do?

- Vì em giống anh!

Giang khoanh tay, cười vu vơ:

- Em sợ là hai đứa mình sẽ yêu nhau hả?

Nó gật.

- Em sợ làm gì nữa? Anh cũng đã yêu em rồi nè?

Nó lại quả quyết:

- Vậy thì mình chia tay!

Giang vẫn khoanh tay, quay mặt nhìn đâu đó ra ngoài đường:

- Nhãm nhí.

- Anh đừng có nghĩ như vậy. Bao nhiêu đó là đủ cho hai đứa mình rồi. Em chỉ muốn tốt cho anh thôi. Nghe lời em đi, đừng gặp em nữa.

Giang đặt hai tay lên đùi, cười khẩy:

- Em sợ anh sẽ thành gay giống em à?

Khoa đưa tay nhéo mạnh cái mũi Giang, nó bực bội chống chế:

- Em không phải là gay!

- Vậy em là gì?

- Em … cũng không biết nữa?! Nhưng em không muốn anh cứ nói cái câu “yêu em, yêu em” mãi như vậy đâu. Anh dứt khoát với em đi, rồi dành tình cảm đó cho người con gái nào đó mà anh yêu đi, rồi hai người sẽ đám cưới, rồi có con. Như vậy hạnh phúc hơn là anh cứ nói yêu em mãi như vậy, mà cuối cùng cũng chẳng có tương lai nào cho hai đứa cả!

Mặc cho nó đang huyên thuyên, Giang nhắm mắt, nhịp nhịp cái đầu chọc quê nó. Khi cảm thấy không nhịn được cười nữa, anh mới mở mắt ra. Khoa vẫn đứng đó, đôi mắt buồn cùng cái tóc mái và cái tướng người của nó, vẫn vậy. Vẫn cái hình ảnh hấp dẫn anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đưa tay lên nhéo má nó:

- Xong chưa? Còn gì muốn nói nữa không?

- Nhớ kỹ lời em đó. Chào anh!

- Thôi đừng có nhãm nữa, tối nay anh qua nhà em ngủ đó, lúc đó coi em có sức nhãm được nữa không nha?

Giang vừa dứt lời là nó quay đi, Giang khoanh tay lại, gằng giọng:

- Khoa!!! Quay lại đây!!!

Nó quay mặt lại, Giang thấy mắt nó long lanh, đôi mắt buồn đó nhìn Giang cứ như là cái nhìn cuối cùng. Giang vẫn gằng giọng:

- Đi lại đây ngay. Em giỡn mặt với anh hả?

- Khoa … KHOA!!!

- ĐI LẠI ĐÂY!!! CÓ NGHE KHÔNG!!!

Cái tướng cao cao, ốm ốm. Cái áo thun xanh dương. Cái cách nó bước đi. Cái cách nó vuốt tóc. Giang vẫn khoanh tay, chau mày nhìn theo. Nó bước xuống đường, cái áo thun xanh cứ mập mờ mập mờ, rồi lẫn theo và mất hút trong dòng người đông đúc của buổi chiều tà.

Nó không xài điện thoại nên anh không gọi được. Giang vẫn không vội, cứ bình thản ngồi chờ nó về đến nhà, rồi anh đến gặp nó sau cũng được.

Ánh mắt và cái mím môi của nó khi nãy làm Giang khẽ cười.

Nhưng anh cũng đâu có ngờ, hình ảnh làm anh chợt cười đó là hình ảnh cuối cùng mà anh thấy từ nó.

Giang đi lên nhà nó. Không đứa nào biết nó đi đâu.

Giang lại chỗ nó làm. Vừa mở cửa bước vào là cái con quản lý của nó mắng anh xối xả. Anh chưa kịp nói gì thì đã bị bảo vệ mời ra ngoài.

Tức mình.

Anh đi khắp nơi tìm nó. Rồi anh lại lên tới nhà nó, gặng hỏi tất cả, nhưng đáp lại chỉ là những cái lắc tay và cái câu “không biết” gỏn lọn.

Ngày sau … và cả những ngày sau … Bực tức và hoang mang, anh rong ruổi khắp nơi mà chẳng biết phải tìm nó ở đâu.

Tức lắm … nhưng rồi cũng nguôi ngoai. Hy vọng nhiều lắm … nhưng rồi cũng thất vọng thật đầy đủ. Giang cứ ngồi chờ từng ngày từng ngày trôi qua. Cái suy nghĩ thôi không tìm kiếm và chấp nhận sự thật đã mất nó cứ chập chờn, đan xen cùng với cái suy nghĩ nó sẽ đổi ý và quay lại.

Và từng ngày … từng ngày vẫn cứ trôi … trong lặng lẽ và đau đớn.

Nói là mấy người nhớ tui đi! – Giang kều cái môi đỏ đỏ của nó.

Hông! Mấy người tự biết đi! – Tựa đầu vào ngực, Triều vòng tay ôm chặt cái lưng mà nó thích.

Cơn đau đầu tiên mà nó gây ra cho anh, tự dưng đến trong phút chốc rồi lại biến mất. Giang cứ ôm chặt nó hơn, khi anh nhớ đến cái buổi chiều chia tay đó. Mặc dù đã lâu, lâu lắm rồi, nhưng anh vẫn còn cảm thấy sợ và, buồn mỗi khi nhớ đến.

- Nhưng mà tui muốn mấy người nói. Có nhớ tui không?

Triều ngẩn đầu, nhìn thật gần gương mặt của Giang, hai cái mũi khẽ chạm vào nhau:

- Nhớ lắm chứ! Nhưng lại giả bộ là không nhớ. Hì …

Giang nhéo nhéo cái má của nó:

- Cứng đầu thật!

Giang ôm nó lại, ngã người ra giường. Áp má xuống cái vùng cơ săn chắc, Triều nói khẽ:

- Mấy người hông sợ hả …

- Tui lớn hơn mấy người, không có suy nghĩ kiểu con nít như mấy người đâu.

- Nhưng mà …

- Nhưng gì nữa! Mấy người quên cái câu mà tui nói rồi đó. Ráng nhớ lại rồi từ từ hiểu đi, đừng có sợ những điều vô lý xung quanh nữa.

- …

Giang gãi nhè nhẹ vào cái ót của nó:

- Gần mấy người là đủ rồi, tui không thích quan tâm tới những điều không làm cho cả hai hạnh phúc đâu!

Triều ngồi dậy, chống tay lên cái bụng cứng cứng đó, nó cứ bóp... vuốt … nắn một cách khoái chí. Giang gối hai tay dưới đầu, thích thú để cho nó cứ khám phá những điều mà nó thích.

- Hồi lúc tui đi công tác, mấy người ở đây có tập hít xà đều không?

- Từ khi tui thấy mấy người ra đó hít, tui mới đi ra hít theo thôi.

- Vậy trước đó mấy người tập tạ hả?

- Ừ, chiều nào cũng nâng cái tạ 15kg ở bên phòng tập thể lực. Với lại cũng tập bụng với tập những cái khác nữa.

- Hèn chi. Lúc mới về đây, nhìn mấy người …ngon lành quá trời …

Vậy bây giờ mấy người thích chỗ nào? – Giang cười mỉm, có chút ham muốn trong ánh mắt.

- … thôi mà!

Giang đưa tay, vuốt nhẹ khắp đùi nó. Nó chụp cái tay lại, rồi leo xuống mặc quần, mặc áo vào:

- Đi ra căntin kiếm gì ăn nè. Đói quá à!

- Ghét mấy người rồi, làm mất hứng quá!

Giang cũng ngồi dậy mặc đồ, nó hôn cái “chóc” lên má Giang:

- Bữa nào tui bù cho …

Hai đứa nó khoát tay nhau, vừa đi vừa chọc ghẹo, hôn hít giữa con đường tối mờ. Chốc chốc Giang bế thốc nó lên, xoay vòng vòng, rồi đặt nó xuống, Giang hôn nó hồi lâu, rồi cả hai mới đi chầm chậm ra căntin … Ăn đại vài cái bánh với ly sữa đậu nành. Hai đứa nó ngồi lại coi tivi một chút rồi mới đứng lên đi về.

Vẫn chỗ cũ là cái ghế đá phía sau của ban Hậu cần. Triều ngồi cạnh, vòng tay ôm chặt cái eo cứng cứng nó thích:

- Mấy người phải nói thiệt với tui chuyện này!

Giang khoát tay qua vai, nhéo nhéo cái má của nó:

- Có chuyện gì mà tui giấu mấy người đâu? Hỏi đi.

- Cái thằng Ly … bé Thanh của mấy người đó …

Giang bỏ tay xuống, bế nó ngồi vào lòng mình. Giang hôn nó một cái nhẹ nhàng nhưng cũng không quá nhanh. Áp mặt vào má nó, Giang nói khẽ:

- Mấy người ghen hả …?

Triều đưa tay rờ rờ sợi dây chuyền Giang đeo, giọng hơi dỗi:

- Chứ sao! Ngày đầu tiên về đây, thấy mấy người cứ kè kè theo nó, là tui tức muốn điên luôn. Còn nữa! Lúc tui đi chắc ở đây mấy người quậy lắm đúng không? Những gì tui dặn mấy người quên hết rồi chứ gì!

Một tay Giang ôm, tay kia Giang vò vò tóc phía sau đầu nó:

- Chỉ có chuyện mấy người muốn bỏ tui đi là tui không làm thôi!

- Hông tin! Vậy tại sao mấy người lên được Quân lực vậy? Mấy người có quen biết ai trong này đâu. Dám ra ngoài rút tiền rồi …

Giang siết chặt nó, hôn nó thêm cái nữa. Cũng nhẹ nhàng và không quá lâu:

- Không có! Từ ngày mấy người đi, tui chưa bao giờ lấy cái thẻ đó ra xài lần nào nữa.

- Chứ sao mấy người lên được Quân lực?

Giang cười:

- Lúc đó là mấy người đi được vài ngày rồi. Anh Vinh ra căntin mua đồ thì thấy tui ngồi, ảnh mới nói tui là lính mà bày đặt ngồi thở dài. Lúc đó tui đang buồn lắm, chỉ cười trừ thôi. Ai ngờ chiều hôm đó ảnh xuống đại đội 7 xin cho tui lên làm Quân lực trong thời gian ảnh đi phép năm. Lúc lên ảnh còn chửi ngược lại tui nữa mà! Ảnh nói lính tụi tui chỉ có ăn với ngủ, có làm gì mệt tới đầu óc mà bày đặt ngồi suy tư với thở dài, ảnh thấy vậy nên bắt tui lên Quân lực làm cho bỏ ghét.

Giang đưa tay kều cái môi của nó, anh nói tiếp:

- Mấy người không tin thì hỏi ảnh đi. Còn thằng kia lúc tui lên là tui đã thấy nó rồi, nó ở phòng Quân lực của BCHQS, nó nhỏ tuổi hơn tui, với lại ở nhà nó tên Thanh, nên tui mới kêu nó là bé Thanh. Biết chưa? Giống như tui kêu mấy người là bé Khoa thôi.

Nó cười khì. Giang thì lòn tay vào trong, hơi ấm từ cơ thể Giang cuốn lấy nó. Thích thú, nó vòng tay ôm cổ Giang, và hôn Giang một cái rõ dài …

- Rồi mấy người với nó có cái gì với nhau hông?

- À … nó có nói là thích tui, nhưng tui nói là tui yêu mấy người rồi, nên tui từ chối nó. Hèhè!

Lanh quá ha – Nó nhéo nhéo cái tai của Giang – Mà mấy người nói vậy, nó buồn thì sao …?

Giang cười mỉm:

- Nếu tui đồng ý thì mấy người buồn hơn sao!

Triều cười thích thú, Giang hôn nó cái nữa nhưng nó còn mắc cười, nên cái hôn đó đã dở dang đôi chút. Giang bỏ tay ra, để nó ngồi sang bên cạnh, rồi anh ngồi xuống:

- Lên đi tui cõng vào phòng nè!

Dứt lời là nó leo lên liền, hai tay nó lùa vào từ cổ áo, phần da thịt cứng chắc làm cho đôi tay của nó không ngừng lại được! Giang cõng nó vào phòng, rồi đặt nó ngồi trên bàn, Giang khoá cửa, rồi trở lại đứng trước mặt nó. Giang ôm nó tiếp, anh nhìn nó thật lâu. Rồi anh lại hôn nó.

Một cách dịu nhẹ từ môi trên, rồi đến môi dưới … rồi một chút ươn ướt từ hai cái lưỡi mang lại. Cũng lâu … nhưng không bao giờ chán! Giang mở mắt, anh cầm tay nó, hôn bằng mũi lên những ngón tay:

- Em có chấp nhận anh là món quà sinh nhật của em không?

Triều cười, Giang nói tiếp:

- Em còn nhớ không? Em nói là vào ngày sinh nhật của anh, em sẽ làm bánh cho anh ăn. Còn vào ngày sinh nhật của em, anh sẽ làm cho em hạnh phúc hơn những ngày anh bên em trước đó! Nhớ không?

Nó gật. Giang nghiêng đầu hôn nó cái nữa, rồi anh nhéo má nó:

- Anh xin lỗi vì hôm nay anh chưa sẵn sàng để thực hiện điều mà anh hứa! Nhưng anh bảo đãm với em là anh không nuốt lời đâu! Bởi vì …

Triều nhướng mắt chờ. Rồi Giang dang hai tay ra, cười tươi:

- Bởi vì ANH YÊU EM! Hahaha …

Triều cũng cười rất vui, nó đưa tay nhéo cái mũi Giang:

- Không có được …!

Triều đứng xuống, mở tủ lấy cái dây phone, rồi cầm cái điện thoại ra, có vài tin nhắn của mấy đứa kia. Nó kéo tay Giang đi ra ngoài:

- Theo em ra đây nè.

8h10.

Triều dẫn Giang ra ngồi trước cái lối đi vào ban Hậu cần. Duỗi hai chân ra mặt đường nhựa, nó tựa vào vai Giang.

- Cái điện thoại này em mua hả?

- … Có người tặng!

- Ai?

Triều quay qua, Giang giả bộ nhăn nhó nhìn lại, nó huých người vào Giang:

- Bữa nào em kể cho!

- Mà bắt anh ra đây ngồi chi vậy?

Khoát tay lên vai Giang, giọng nó vẫn nhỏ nhẹ không đổi:

- Thì ngồi đi! Lát e nói cho nghe cái này.

Gió lạnh lùa qua. Hai đứa nó khoát tay lên vai nhau. Triều đung đưa hai bàn chân:

- Giang! Sao anh quyết định đi nghĩa vụ vậy?

- Hè… Em nói trước đi.

- Hả…? Ừa! Lúc quyết định không gặp anh nữa đó. Trước đó là em có giấy gọi đi khám sức khoẻ rồi, với lại ông cậu của em cũng biết thằng phường đội trưởng của phường em, ổng mới hỏi em là có muốn đi hay không? Nếu đi thì ổng lên đó làm xong mọi thủ tục rồi đem đồ về cho em luôn, khỏi cần đi khám sức khoẻ, chờ tới ngày đó đi lên chỗ tập trung quân thôi.

- Vậy hả?

- Ừa! Lúc đó em biết chắc anh sẽ tìm em cho bằng được. Cho nên em quyết định đi, cứ nghĩ là 18 tháng đó sẽ làm em quên hẳn được anh, đồng thời làm cho anh nản lòng, và sẽ không tìm em nữa …

Giang nhéo cái má, cụng đầu vào đầu nó:

- Anh nói thật! Đến bây giờ anh vẫn không tin được, là lại gặp em ở đây đó. Em biết không?

Triều cười. Giọng cười vừa thẹn vừa buồn.

Mình có duyên với nhau thật đó em! Cái lúc em mất tích, anh nản lắm. Chẳng biết tìm em ở đâu cả, cứ sáng thì chạy đôn chạy đáo, tối khuya thì đi nhậu với mấy thằng em cho đỡ buồn. Mà càng xỉn, thì trong đầu anh lúc đó chỉ có hình ảnh của em không thôi! – Giang thở dài – Lúc nhậu anh nghe loáng thoáng tụi nó nói với nhau đi nghĩa vụ gì đó. Haha! Em biết anh nghĩ sao không? Anh nghĩ rồi em cũng sẽ lại đi tìm anh, nên anh đi nghĩa vụ cho bỏ ghét, với lại đang bực mình vì em bỏ đi với cái lý do quá nhãm, anh quyết định cũng đi nghĩa vụ luôn.

Dụi đầu vào Giang, nó hỏi bằng giọng an ủi:

- Sao nữa.

- Mấy thằng chơi chung với anh cũng làm bên phường đội, tụi nó chỉ anh cái chỗ này, vừa gần nhà, vừa dễ sống hơn mấy chỗ khác. Rồi qua vài nguyên tắc xã giao thông thường, anh được thằng phường đội trưởng nó đưa vào đây, vậy thôi!

- Hừ … lại tiền bạc nữa chứ gì?!

- Thì xã giao mà em! Hèhè …

- Còn em, cái lúc mà em quyết định đi, em chỉ nghĩ trong đầu đi là đi thôi, chứ em cũng chẳng biết mình sắp được đưa đi đâu nữa! … Mà thiệt là, em cũng không ngờ mình lại gặp nhau ở trong này đó!!!

- Đã vậy, em còn bỏ anh thêm lần nữa. Chán!

Triều cười ha hả. Sẵn cái tay trên vai, Giang kéo nó xuống, nhéo nhéo cái má của nó.

- Ba tháng tân binh em ở đại đội 5 hả? Nghe thằng Bảo kể em quậy lắm đúng không?

- Có đâu …

- Giấu anh làm gì nữa, anh biết hết rồi. Coi cái mặt tưởng hiền lắm, ai dè ba gai hơn anh nữa.

Vậy anh ở đại đội 7 thì sao? - Triều vỗ cái “bốp” vào ngực Giang – Dám tối ngày cũng đánh lộn đánh lạo với tụi nó lắm.

- Haha. Sai lầm rồi nha, anh nghĩ ở đây cũng giống như ngoài đời thôi, mà hơn thua nhau làm gì mấy chuyện vặt, cái nào được thì tới, không được thì thôi, còn chơi bẩn là anh xử liền tại chỗ, nói chi nhiều. Một phần tụi nó nể anh cũng vì chuyện đó, một phần là tụi nó khoái nhậu với anh lắm.

Lần này nó đánh mạnh hơn:

- Tụ tập vào mấy cái chỗ tối om rồi làm ba cái chuyện gớm giếc. Tụi nó khoái vì anh giỏi nhất là bày đầu ba cái trò đó thôi chứ cái gì.

- Tại trong này buồn quá, lâu lâu leo rào thư giản chút. Nhưng anh có làm gì quá lố đâu? Anh đâu có quan hệ bậy bạ đâu mà em lo!

- Mà em không thích. Em … không thích anh cho đứa nào khác đụng chạm vô anh!

Bỏ cái tay trên vai xuống, Giang lòn tay vào trong áo, ôm cái eo của nó:

- Okê. Không chia sẻ thân thể này với ai ngoài em cả, chịu chưa?

Triều lại cười ha hả.

- Anh hỏi nè, bây giờ em muốn là bé Khoa của anh, hay là bạn Triều của anh. Hả?

- Khôn quá vậy, cái nào cũng của anh hết.

- Bé Khoa thì là của anh cả đêm lẫn ngày, còn bạn Triều thì chỉ là của anh mỗi đêm thôi. Hèhè!

Không dừng lại ở cái eo, cử động của cái tay đang chứng minh cho “chủ ý” của mình. Nó huých cùi chỏ vào ngực Giang:

- Thôi mà! Vậy em là bé Khoa của anh đó. Chịu chưa?

- Biết chịu hay chưa thì lát vô ngủ thì biết thôi.

Lần này Giang gì chặt tay, chủ yếu chạm vào được “cái nơi” Giang muốn. Nó thì giãy giụa mà miệng lại cười không ngớt.

- Bày đặt hít xà này nọ làm gì vậy? Ráng hít cho được 23 cái rồi quay qua đặt điều kiện với anh hả!

- Em hít được hơn 23 cái luôn đó. Mà bữa giờ bỏ không tập, chắc hít yếu lại rồi.

- Ngày nào cũng ra hít tới cái thứ 22 rồi bỏ xuống, nhìn mà thấy ghét! Sao lúc đó không hít cho xong 23 cái đi, hít chi 22 cái? Khiêu khích anh hả?

Giang lòn hai tay vào trong áo, ôm chặt người nó, nó thì cứ gắng sức gỡ cái tay đó ra, nhưng không nổi.

- Hồi đó hứa với em, em hít được 23 cái, em nói gì anh cũng chịu. Vậy lúc đó em hít xong 23 cái, em kêu anh đừng gặp em nữa, anh chịu không?

- Nếu lúc đó em mà nói vậy, anh sẽ nói là trước đó anh không hứa gì với em cả! Hahaha.

- Biết ngay. Anh ba gai quá mà!

Không ba gai vậy sao làm lại em – Giang hôn một cái nhẹ nhàng vào cổ nó – Bây giờ vào ngủ được chưa? Ngồi ngoài này lạnh quá.

- Khoang! Chờ chút xíu nữa thôi.

- Uhm, mà anh nói nè, em đừng có hít xà nữa, anh không thích.

- Ủa? Sao vậy???

- Biết vậy hồi đó đừng hứa với em cái vụ hít xà này. Em hít riết tay chân giờ cứng ngắc, ôm thấy chán gì đâu! Muốn tập thì lâu lâu hít đất vài chục cái cũng được, đừng có hít xà nữa nha!

- Háhá. Vậy thôi em không hít nữa. Tại bữa giờ đeo cái nhẫn này, mỗi lần hít nó cấn ngón tay đau quá … Ủa mà?! Phải cái nhẫn này anh tặng cho em không?

Giang cầm tay nó lên xem, rồi lắc đầu:

- Anh không biết!

- Thiệt hông đó! Mà sao anh không hỏi em … tại sao em lại bỏ anh đi lần nữa?

Giang cười, hơi thở chạm khẽ vào tóc gáy làm nó thích thú một chút:

- Từ từ rồi anh hỏi!

- Vậy … cái lúc mà trước khi anh đi diễn tập đó, anh có vào phòng em … tìm em không?

Xoay người nó qua, Giang hôn một nụ hôn có đầy đủ từ cảm xúc cho đến mùi vị.

- Không có!

- … Thôiiiii! Em biết hết rồi đó! Anh vào phòng tìm em, rồi tìm được luôn cuốn nhật ký của em phải không? Em biết hết rồi … Anh thừa nhận đi.

- Anh không biết! Em lộn anh với vụ nào rồi đó. Thôi, vào ngủ đi, ngoài này lạnh quá rồi!

Dứt lời, Giang bế nó lên, nó thì giãy giụa liên hồi:

- Khoang! Khoang! Ngồi lại một chút nữa đi!!!

Đặt nó xuống, Giang nhéo má nó tiếp:

- Có mục đích gì thì nói liền đi, bắt tui ngồi ngoài này chi vậy?

Thì mấy người chờ chút đi - Nó lè lưỡi, nhõng nhẽo. Một hành động mà Giang cực thích từ nó.

9h30. Giờ cúp điện như thường lệ. Toàn bộ khung cảnh trở về như lúc trước nó vừa ngồi đây. Cũng mọi thứ mang một màu đen đặc, cũng cái nền trời với vài đám mây đỏ tím, chỉ khác một chút là hôm nay những đám mây đó không giăng kín trời, mà nó trôi lác đác, có cụm thì lớn, có cụm thì nhỏ tí. Tất nhiên không thiếu một yếu tố nữa là những cơn gió lạnh cứ thổi qua không ngừng.

Chỉ chờ vậy thôi, Khoa lấy trong túi cái điện thoại, rồi sợi dây phone. Đọc nhanh cả đống tin nhắn mà tụi kia gửi, nó xoá rồi chỉnh qua list nhạc, cắm cái phone vào, đưa Giang cầm một cái, nó một cái. Rồi nó bật lại những bài của UHP mà hồi đó nó với Giang đêm nào cũng nghe cùng khi lang thang ngoài đường. Giang với nó thích nghe UHP hát lắm, cả hai đều thuộc lòng những bài hát mà thời UHP còn hát chung với H.A.T!

Cũng cái giai điệu thân quen, cũng hai đứa nó ngồi tựa vào nhau, cũng vào những đêm trời lạnh run người. Ký ức như ẩn trong những cơn gió lạnh đang thổi qua, tất cả mọi cảm giác và suy nghĩ của thời gian trước, đang hiện ra rất rõ trong thâm tâm hai đứa nó.

- Giang nè! Cái hôm mấy người đi diễn tập đó, đêm nào tui cũng ra đây ngồi có một mình à!

- Uhm …

- Tui xin lỗi mấy người! Tui có lỗi với mấy người nhiều lắm. Phải chi, tui đừng có suy nghĩ nông nổi, để …

Nè – Giang xoay người nó qua, nhéo cái mũi của nó, lúc đó Giang cũng thấy mắt nó đang long lanh dần dần – Từ bây giờ trở đi, mấy người chỉ cần biết một điều là mấy người sẽ ở bên tui, vậy thôi! Đừng nghĩ tới cái quá khứ đó nữa, dù mấy người có thành công kiểu này hay thất bại kiểu kia … thì bây giờ mấy người cũng đã ở bên tui rồi. Đừng có buồn nữa, cứ vô tư bên tui như hồi đó đi. Hiểu chưa hả?

Khoa cười mỉm, Giang cúi đầu, hôn nó mấy cái:

- Mít ướt!

Giang đứng lên, kéo nó đứng dậy, dẫn nó đi vòng vòng trên cái đường nhựa. Tự nhiên trong lòng Khoa hiện lên một cái cảm xúc êm đềm khó tả! Phía trước là những dãy nhà đen khịt, trên trời thì những đám mây đỏ tím cứ như đang đuổi nhau. Cảnh vật có tĩnh mịch, u ám, lạnh lẽo đến chừng nào, thì trước mặt nó vẫn có Giang, một người cho nó cảm giác an toàn và hạnh phúc không bao giờ hết! Chỉ vậy thôi là nó đã cảm thấy đủ một cách rất nhiều rồi!

- Vô ngủ nha!

Ôm chặt Khoa, Giang nói sau cái hôn ngẫu hứng. Nó gật đầu, Giang kéo tay nó đi vào trong thật nhanh, có lẽ cả hai chịu hết nỗi cái lạnh thấu xương ở ngoài này rồi. Vào trong phòng, rồi khoá cửa, Giang nói nhỏ xíu:

- Vô đây rồi chết với tui!

Khoa chỉ còn biết cười, nó tháo cái dây phone, để lên bàn, bấm tay vào cái màn hình điện thoại cho nó sáng lên, Khoa thấy Giang đang đứng khoanh tay nhìn nó, Giang nhướng nhướng cái chân mày:

- Muốn làm gì đặc biệt một chút vào ngày sinh nhật không?

Do Giang đứng khoanh tay, nên cơ ngực và hai bắp tay nhìn thấy to hơn một chút. Nhưng nói chung là … ngon lành! Ánh sáng từ cái điện thoại vụt tắt, Khoa lẳng lặng đứng lên giăng mùng, rồi chui vào. Giang chui vào ngay sau nó, hai đứa nó chui tiếp vào trong chăn. Lúc đầu là chỉ ôm ấp, vuốt ve nhau, rồi dần dần những cái dư thừa trên người cả hai cũng chẳng còn làm vướn víu gì nữa. Da thịt của cả hai tiếp xúc trực tiếp với nhau mà không hề có mảnh vải nào cản trở! Được ôm chặt, được cảm nhận rõ từng hơi thở nồng nàn, ấm cúng giữa cái lạnh này, đối với nó đó là một món quà rất đặc biệt rồi, nó chẳng muốn làm gì thêm …

Chỉ có điều Giang thì không nghĩ như nó thôi. Giang nắm chặt tay nó, đưa “xuống dưới”. Khoa giựt tay ra nhưng không nổi, nó lại vùng vằn:

- Mấy người kỳ quá …

- Đụng một chút thôi mà.

Hai tay Giang nắm chặt cái tay không chịu để yên của nó, tất nhiên là Khoa không thể rút cái tay ra được.

- Đừng mà …

- Hèhè … Sao mấy người cho tui đụng … mà tui cho đụng lại thì không chịu? Kỳ vậy???

- …

- Mấy người cứ coi “nó” là quà sinh nhật bữa nay của mấy người đi.

- Thôi … Giang …

- Thôi cái gì? Bây giờ không “lấy” thì sau này cũng phải “lấy” à. Ngoan đi nào! Hèhè …

Giang hôn nó từng cái nhẹ nhàng, mỗi cái hôn chưa đầy 2 giây, anh bỏ ra, rồi lại hôn tiếp … cứ vậy cho đến khi đã miệng, nó và anh đều thở mạnh hơn.

Giang nằm qua bên cạnh, lòn tay mình vào dưới cổ nó, để cho nó gối đầu lên tay mình. Tay kia anh tiếp tục rờ nhẹ lên cái bụng của nó, tay đang để cho nó gối đầu thì gấp lại, đầu ngón tay khều nhè nhẹ vào má nó. Anh áp sát mặt vào, không phải để hôn, nhưng để cảm nhận được nhịp thở lúc mạnh lúc nhẹ theo hành động của đôi tay anh.

- Khoa à …

- …

- Đụng vào đi em …

- …

- Ngoan nào, anh có lòng tặng “quà” cho em mà. Đụng vào cái đi, cho anh vui đi! Anh thương mà … hèhè …!

- … Một … một cái thôi nha … đụng một cái thôi … nha!

Tiếng nói nhỏ khẽ phát ra, làm Giang hứng chí. Anh kéo đầu nó lại, đưa … lưỡi vào sâu trong miệng nó. Thêm cái hơi thở gấp gáp của nó càng làm anh ngấu nghiến hơn...! Một chút dè chừng ban đầu, rồi nó cũng ngoan ngoãn để cho tay anh điều khiển tay nó. Giang thì thào:

- Phải vậy chứ! Hehehe …!

- Rồi nha! Đụng một cái rồi đó! Ngủ được chưa?

- Những lúc như vầy sao em dễ tin anh quá vậy? Hàhà …!

- Giang … ghét anh quá … đi ngủ đi … Giang …!

- …

Đêm cứ trôi … Gió cứ thổi … Từng cơn gió hiu hiu lạnh cứ lùa vào … nhưng cũng chẳng bao giờ xua đi được hơi ấm nhỏ bé trong căn phòng đó.

...

Vẫn như những buổi sáng lạnh lẽo, hai đứa nó ôm nhau cứng ngắc trong chăn. Khoa thì luôn dậy sớm hơn Giang, nó ôm cái bụng của nó thích, lâu lâu nó tò mò đưa cái tay … xuống dưới xíu. Nhưng thích hơn hết, là nhìn được gương mặt hiền từ của Giang vào lúc này. Nó nhìn không chớp mắt, từ chân mày, đôi mắt, cái mũi, đôi môi, khuôn mặt. Khoa cứ nhìn hoài nhìn mãi mà không hề thấy chán. Cũng vì một phần, là bây giờ nó chẳng còn phải che giấu cái suy nghĩ và cảm xúc của nó nữa, nó thích thì nó làm, nó muốn thì nó đòi. Tất nhiên là Giang sẽ chẳng bao giờ từ chối nó.

Nhưng hiện tại là nó chưa có sẵn sàng để làm một số điều mà Giang yêu cầu …

Nhìn đã mắt, nó hôn nhẹ vào má Giang một cái. Gương mặt hiền từ vẫn còn say sưa trong giấc ngủ, nhịp thở làm cái bụng và ngực cứ phập phồng đều đặn. Nó cũng chẳng hiểu sao, nó lại rất thích nhìn cái bụng đó của Giang. Những múi cơ chỗ đó không phải nổi lên cục cục như mấy thằng trâu vật thường thấy. Nó chỉ hiện ra hơi hơi thôi, nhìn sơ qua vẫn biết là cơ bụng, nhưng mà chỉ nhiêu đó thôi là nó cũng đã chết mê chết mệt rồi. Thiệt kỳ ghê! …

Khoa đã tỉnh ngủ hẳn, nó lấy cái điện thoại trong góc. Hơn 6h30, nhưng nó làm biếng ngồi dậy quá. Cái sức ấm từ cơ thể nó đang ôm làm nó chẳng muốn rời đi chút nào.

Giang trở mình, quay mặt ra ngoài, đưa cái lưng to đùng vào cho nó. Tức mình, nó xoay người anh qua. Giang tỉnh giấc, nhưng chưa mở mắt, mà thể hiện bằng cái thở mạnh và vươn vai. Nó leo lên, ngồi trên cái bụng nó thích:

- Dậy đi ăn sáng nè!

Giang không nói gì, đưa tay xuống đụng vô … của nó. Mà nó cũng chỉ cười thôi! Con trai đứa nào mới ngủ dậy mà “không giống nhau”? Nó cũng cảm nhận được Giang cũng “y chang” nó chứ có khác gì đâu.

- Nhột mà …

- Tui thích …

Nó ngồi im … đến khi Giang mở mắt ra, cười tươi, thì nó mới đánh một cái xuống ngực Giang:

- Đã chưa hả? Đi ăn sáng nè!

Giang ngồi bật dậy, vòng tay qua ôm cổ nó. Giang tính hôn thì nó xoay mặt đi:

- Dơ …! Vào đánh răng rửa mặt đi. Ngồi đây hoài!

Nó đứng lên vào phòng tắm. Đến nỗi cái lúc đi tiểu, Giang cũng giành … cầm với nó. Nó cứ cười um sùm trong cái phòng tắm. Hai đứa nó vệ sinh cá nhân xong, ra mặc đồ, rồi quàng vai bá cổ nhau đi ra căntin ăn sáng …

Hôm nay chưa phải là ngày cuối tuần, nên tầm khoảng 7h là căntin đã vắng hoe rồi. Đỡ ồn ào chừng nào thì nó càng thích chừng đó. Ngồi nhâm nhi bữa sáng với Giang, nó cũng phải gác chân lên đùi Giang mới chịu.

- Lát ăn xong anh lên Quân lực làm việc tiếp đó.

- Ủa … À đúng rồi. Em cũng phải xuống kho nhận đồ với ông Lâm nữa.

Giang cười - Nhớ ngày 10/9 năm trước không?

- Sao hông? Vậy là mình được 1 tuổi lính rồi đó. Hehe!

Giang lấy tay xoa đầu nó - Chút trưa lên anh nha, rồi mình đi ăn cơm chung.

- Ừa!

… Xong buổi ăn sáng, Giang đi lên Quân lực, còn nó thì đi về lại Hậu cần. Lính mới sắp vào, nên có nhiều việc phải làm lắm. Mà làm nhiều nhất thì chắc chỉ có cái phòng Quân lực thôi, chứ cái phòng Quân nhu của nó, quanh đi quẩn lại thì hết phát đồ rằn ri, giày dép, nội vụ, quân hàm, cầu vai, nón, áo thun, quần đùi v.v… Mà mấy cái đồ dùng đó thì Tổng cục Hậu cần gửi hết vào kho của ban Hậu cần nó rồi, nó với ông Lâm chỉ việc coi coi đại đội nào có bao nhiêu lính mới, mỗi đứa được nhiêu cái … rồi phân ra để đó, mấy thằng liên lạc với tiểu đội trưởng của mấy đại đội đó tự động xuống lấy. Vậy thôi!

Khoa cũng muốn lên đó phụ Giang lắm, nhưng chỉ sợ làm vướn tay vướn chân Giang thêm thôi. Vì nó có biết gì về công việc của Giang đâu!

Ngồi canh cái đống đồ, chờ mấy đứa liên lạc xuống nhận mà nó cứ ngáp ngắn ngáp dài. Đang mơ mơ màng màng, chợt có nguyên một cuốn báo 2! với một cuốn HHT ở đâu hiện ra trước mặt. Khoa tỉnh hẳn, nó ngẩn mặt lên nhanh. Là Hào!!!

- Hôm bữa anh cầm báo lên mà không có em trong phòng.

- Trời … thì để trên bàn cũng được mà, làm vậy chi cho mắc công?

- Nhưng anh muốn đưa tận tay em!

Khoa chống cằm, nó lại nhìn thằng Hào bằng ánh mắt khó hiểu pha chút dè chừng:

- Tui vẫn chưa hiểu được anh đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Anh nói coi?

Hào ngồi xuống, đặt cái nón qua bên cạnh, tay lau những giọt mồ hôi trên trán:

- Thôi em cứ mặc kệ anh cũng được, miễn là đừng lánh mặt anh nữa thôi …

Nó chau mày, chả thèm nhìn tới cái mặt của thằng Hào nữa:

- Vậy thì tuỳ!

… Thằng Hào ngồi kế bên, chả nói năng gì, còn nó cứ chú tâm vào cuốn báo … đọc xong hết, nó giả bộ liếc qua, thằng Hào nhìn đâu đó phía xa, nhịp chân, nó câu giờ tiếp tục bằng cách đọc lại những mục hay trong cuốn báo …

- Triều! Anh hỏi câu này được không?

Âm thanh phát ra trong cái miệng ngậm chặt, nó cũng chẳng buồn quay mặt sang.

- Anh biết em sẽ khó chịu, nhưng anh vẫn muốn em trả lời anh câu này! Được không?

Khoa gấp cuốn báo lại, quay sang:

- Nói.

- Em với Giang là gì của nhau vậy?

Chống cằm, nó nhìn vào gương mặt ngây thơ tạo nên cái tên Hào baby ở nơi này, ánh mắt của thằng Hào không có chút gì dò xét hay so sánh, thật tình là chỉ có sự thắc mắc đang trong ánh nhìn của thằng Hào dành cho nó thôi. Nhìn hồi lâu, nó mới nheo mắt, đáp lại, giọng cũng hơi trầm xíu:

- Là bạn!

- Hả … bạn? Nhưng mà …

- Nhưng sao?

- … anh thấy hai người hôn nhau!

Ngay lập tức, tim nó giựt thót, đầu nó tua lại thật nhanh những lúc hai đứa hôn nhau, cố gắng tìm ra mọi thiếu sót trong cảnh giác … mặc dù những lúc như vậy, đến con muỗi còn không có ở đó mà quấy rầy hai đứa nó được nữa!

- Ủa Hào? … Anh nói cái gì kỳ vậy? Tui với Giang hôn cái gì mà nhau?

Nó lắp bắp đáp lại, tay chân làm những động tác thừa. Tự nhiên nó thấy nó dở hơi quá! Chưa gì đã mất bình tĩnh rồi.

- Anh thấy em và Giang hôn nhau thật. Anh không bịa chuyện đâu?

- Ở đâu?

- … cũng lâu rồi, lúc đó là ở ngoài căntin, anh thấy em … hôn lên má Giang lúc hai người tách ra đi về!

- Trời …..

Nó thở dài một cách nhẹ nhõm, toàn bộ lo lắng cuốn theo cái hơi thở đó đi ra hết, trả lại yên tĩnh cho tâm hồn và trí nhớ của nó! Đưa tay vỗ vỗ vào trán tự trấn án, còn thằng Hào thì ngập ngừng:

- Em có thể nói cho anh biết được không? Em với thằng Giang chỉ là bạn thôi hả?

- Ừa! Là bạn thôi! Mà anh để ý chuyện này chi vậy?

- Bạn! Mà bạn gì sao lại hôn nhau?

- Nhưng tui hỏi anh. Anh hỏi làm cái gì?

Nó khoanh tay, hạ giọng. Thằng Hào vẫn lúng túng hỏi nốt câu nữa:

- Em … là gay hả?

- Không! Tui là con trai. Vậy anh là gay hả?

- Không …

- Vậy mắc cái giống gì mà anh hỏi như vậy? Hả? Rồi còn cứ bám tui hoài nữa? Cứ tò tò đi theo không được nói câu nào, mỗi tuần còn phải mua báo cho nữa! Cuối cùng là anh muốn cái gì? HẢ?

- Anh … cũng không biết nữa!

Nó chưng hửng, và nó cũng chả biết nói gì tiếp nữa. Thằng Hào vẫn chăm chú nhìn nó, không rời mắt. Cái kiểu nhìn làm nó chợt nhớ lại lần gặp đầu tiên. Cái hôm ở bãi rác!

- Anh cũng không hiểu mình đang nghĩ gì trong đầu nữa, nhưng em đừng hỏi anh, cứ để anh làm những chuyện đó đi, anh sẽ không làm phiền em, hay Giang. Anh muốn mình có trách nhiệm với … việc mình làm … hay em cũng có thể nghĩ rằng anh muốn chuộc lỗi cũng được …

Dứt lời khoảng 2, 3 giây sau. Khoa túm cổ áo thằng Hào, đứng bật dậy, đẩy nó vào vách tường. Mắt nó chiếu ánh nhìn bực tức và căm phẫn xuyên qua đôi mắt chứa đầy hốt hoảng đối diện, sự tức giận còn thể hiện rõ qua âm giọng, hơi thở, và câu nói:

- Tại sao lúc đó mày không dừng lại? Tao gần như cầu xin mày, dù không nói được. Nhưng tại sao mày không chịu dừng lại???

Thằng Hào như chết đứng, hai tay của Khoa càng lúc nắm càng chặt cái cổ áo:

- MẸ MÀY … mày chỉ thoả mãn cho mày thôi, còn tao … mày có biết TAO ĐAU KHỔ NHƯ THẾ NÀO KHÔNG? THẰNG CHÓ!!!

- … anh Triều!

Giọng nói nho nhỏ quen thuộc phía sau, nhưng cơn bực tức vẫn còn đang cuồn cuộn trong lòng, nó vẫn nhìn chằm chằm thằng Hào. Và đến khi cơn giận đã bớt, một lát sau nó mới quay mặt lại. Là thằng Phát.

Nó bỏ tay ra, rồi quay mặt đi … nhưng được 1, 2 bước chân là nó quay lại, đá thật mạnh vào bụng thằng Hào. Thằng đó té ra đằng sau, người đập vào tường đau điếng, nó đi tới, cúi xuống, và một tay nó lại nắm cái cổ áo lên:

- Nếu mày thấy hối hận, thì tránh xa tao ra! Không thì đừng trách!

Nét hốt hoảng phản phất một chút, còn lại là đau đớn đang thể hiện rất rõ trên gương mặt, bộ dạng đáng thương làm nó cười mỉa, Khoa bỏ tay ra, đứng dậy, nó quay đi, nhìn thằng Phát cười rồi bước chầm chậm, tay rút cái điện thoại trong túi ra:

- Anh Lâm ra kho coi dùm em chút, em bận xíu!

Cùng lúc đó là tiếng “alô” vang lên ở bên kia, nó nói nhanh rồi cúp máy … và tắt nguồn luôn.

- Phát kiếm anh có gì không?

- Hả …? À! Em tính rủ anh đi vòng vòng chơi, tại bữa nay em trốn học ngoài thao trường được một bữa.

- Ừa, vậy thôi lên Quân y ngồi chơi đi, anh làm biếng làm việc bữa nay quá!

- … sao anh đánh anh Hào vậy?

Khoa đứng lại, nó gằng giọng:

- Đừng có nhắc tên thằng đó ở đây, mất vui!

Phát im thin thít, đúng là mất vui thiệt, suốt quãng đường đi lên Quân y, nó cứ im ru làm Khoa cũng ngại. Nhưng cũng may là vừa ngồi xuống là cả đám đã bàn đủ thứ chuyện rôm rả, cả hai chẳng ai nhắc tới chuyện hồi nãy nữa.

Giang không có xài điện thoại, nên nó không biết Giang đi chừng nào về nữa. Thay vì ngồi chờ đợi và suy đoán, nó đi thẳng lên Tham mưu, hỏi thằng liên lạc cho rõ! …

Khoa đi từ từ lên Quân y, bực bội Giang đi mà không nói trước với nó, làm nó chờ cả buổi. Anh Vinh với Giang đi bù đổi lính trước ở mấy đơn vị quân sự trong phạm vi thành phố! Trung đoàn của nó cũng có các chỉ tiêu khi nhận lính nhập ngũ, điển hình là sức khoẻ, tôn giáo, và lý lịch ở phường! Quân nhân nào không đạt thì đem đổi với các đơn vị khác. Cho nên nếu xét thấy không đạt tiêu chuẩn thì sẽ lên danh sách và đổi với các đơn vị khác. Trước khi đợt 2 của năm nhập ngũ.

Chả biết chừng nào Giang mới về, với lại mấy đứa kia rủ ra ngoài chơi, Khoa nửa đi nửa muốn ở lại, chợt nó nhớ một chuyện:

- Ê, tao nói trước là không có nhờ thằng Hào được nữa đâu nha!

Ủa sao vậy? - Cả đám lố nhố hẳn - Vậy thì ra bằng đường nào? Đâu có ai quen Vệ binh đâu???

Nó lắc tay, ra vẻ chịu thua. Cả đám ngồi im một chút thì thằng Phát nói:

- Em biết một đường ra nữa, nhưng mà chưa có đi bao giờ.

Thôi má - Hải bĩu môi – Cái đường ở bãi rác chứ gì? Thôi dẹp dẹp, tao hổng có đi cái đường đó đâu, thấy gớm!

Mấy đứa kia gật đầu đồng ý, Phát nói tiếp:

- Không có phải cái đường đó, ngay góc sân banh có cái hàng rào bị cắt kẽm gai, mấy thằng ở trong đại đội em leo bằng đường đó ra hoài à, với lại bây giờ cũng tối rồi, sân banh không có cột đèn như ở ngoài này … em nghĩ tụi mình leo đường đó ra được!

- Ủa Phát? Cái đường đó em đi lần nào chưa?

- … chưa!

- Vậy thôi khỏi luôn! Tưởng biết thì đi liền, chứ giờ ra đó mò mò, dân nó thấy, rồi Vệ binh nó đi tuần nó thấy nữa khỗ lắm!

- Thử đi!

Khoa búng tay cái “chóc”, cười thật tươi. Còn tụi nó thì vẫn lưỡng lự trong ánh mắt, nó đứng lên, kéo tay hết đứa này, rồi tới đứa kia:

- Biết cầm súng mà không biết leo rào, mấy đứa bây đi bộ đội uổng quá vậy?

- Thôi má! Hồi tân binh con hổng có bắn súng …

- Đ? này được cái bày đầu hông à, rồi lỡ bị bắt thì sao?

- Ái! Ái! Bỏ tao ra …

Mặc tụi nó nói nhăng nói cuội, ngồi trong này cũng chán muốn chết. Khoa lôi tay thằng Hải đi, rồi thằng Phát với thằng Quỳnh cũng đi theo sau, còn thằng Phi thì vừa đi vừa nhìn tới nhìn lui, xem xem có ai theo dõi tụi nó không! Riêng có thằng Danh với Tài là không đi được, vì đại đội của tụi nó đang sinh hoạt.

Bây giờ là 7h kém. Triều vừa cất cái điện thoại vào túi là thằng Phát nhéo tay nó ngay:

- Cất vô! Ở đây tối thui, bên ngoài nhìn vào thấy cái gì sáng sáng là nó nghi liền đó.

- Ừa, quên mất! Mà nói nhỏ nè, ai leo trước đi, tao không có thấy đường. Tao bị cận!!!

- Má này ngứa háng, vậy cũng rủ đi cho được nữa. Xích ra!

Nó cười um sùm, thằng Phi liếc nó rồi đi lại cái tường. Cái tường gạch cao khoảng 2m, thêm 1m của cái lưới b40 mắc kẽm gai nữa là 3m. Cái chỗ mà thằng Phát nói là cái cây thép chắn giữa những cái lưới, có một cây thép gần ngay góc tường bị ngã, lưới và kẽm gai chỗ đó được uốn lại, thành 1 cái vòm, đủ khoảng cách để 1 người chui qua và không bị kẽm gai đâm trúng. Cái vòm được nguỵ trang bằng một tấm lưới b40 che tạm, nhìn sơ thì tưởng không có gì, nhưng khi leo lên, đưa tay vén cái tấm lưới lên để chui qua, mới thấy cái vòm đó được làm rất là công phu. Chắc là của cao thủ đào ngũ nào đó thiết kế?!

Thằng Phi vén cái lưới chui qua, nó nhảy xuống bên kia nghe một cái “đùng”. Nghe cứ như tiếng của mấy cái mái tôn bị giẫm lên.

- Qua lẹ đi mấy má!

Phi giục tụi nó qua mau. Hải đạp vào cục đá kê dưới tường, tay nắm cái chỗ lưới không có kẽm gai leo lên, rồi nhảy qua tường. Tới lượt nó. Nó cũng làm tương tự như mấy đứa kia, nhưng do nó cao hơn tụi kia nhiều, nên cái lúc nhảy xuống, nó đưa một chân xuống trước, rồi nhảy xuống sau, tiếp đấp nhẹ nhàng mà không ồn ào như hai đứa kia. Tới lượt thằng Phát nhảy ra, cũng y chang thằng Phi, làm một cái “đùng”. Đánh động thị giác của người dân xung quanh khá nhiều. Cuối cùng là Quỳnh! Lúc nó chuẩn bị nhảy xuống, nó còn ngồi lưỡng lự trên cái vòm, chân đưa qua đưa lại xem tiếp đất như thế nào. Nó thì cười ngặt nghẽo:

- Trời!!! Coi nó kìa. Leo rào mà làm như công chúa ngồi trên xe hoa không bằng! Hahahaha …

Cuối cùng thằng Quỳnh cũng nhảy xuống, cũng tạo ra cái âm thanh chẳng khác gì mấy đứa kia, Phi giục cả đám trong tiếng nói nhỏ:

- Đi lẹ đi, người ta nhìn quá trời kìa.

Ngoài nó ra, tụi kia chẳng có gì phải ngại ngùng. Vẫn cười giỡn, chọc ghẹo nhau um sùm. Và đích cuối cùng tụi nó tới vẫn là những cái quán net bên đường.

… Chơi chán. Cả đám đứng lên đi về. Cái lúc leo vào lại thì hơi khó. Do ở ngoài này chẳng có cục đá nào để kê chân lên. Nó chép miệng:

- Đạp lên tay tao rồi bám rào leo vào lẹ đi nè!!!

Đan những ngón tay lại với nhau, tụi kia hí hửng khen nó, rồi đạp lên, nó đưa tay nâng từng đứa từng đứa nhảy vào. Sau cùng, nó nhảy lên một cái, cùng cái tay bám nhanh vào cái lưới và cái chân đạp vào tường, nó leo lên chầm chậm rồi cũng chui lọt qua cái vòm. Vào trong rồi, tụi nó lẳng lặng chia nhau ra đi về trong màn đêm tối. Chứ làm um sùm nữa chắc Vệ binh bắt giam cả lũ luôn quá!

Đêm nay lại là một đêm không có Giang ngủ chung.

Sáng!

Nó vẫn ngồi làm việc ở cái kho Hậu cần. Nhà kho thì chả khác gì nhau ở cái chỗ to đùng và lạnh lẽo. Cái mái tôn màu đồng chỗ nhạt chỗ đậm cùng với những mảng ố trên cái tường xi măng càng làm cho cái không gian nơi đây cách biệt hơn so với những chỗ khác trong trung đoàn. Chỉ trừ khi có đơn vị nào xuống lấy đồ. Còn lại, từ không gian cho đến cảnh vật đều yên tĩnh một cách chán chường.

Loay hoay cũng xong buổi sáng, nó đi ăn cơm trưa mà cứ ngóng tới ngóng lui. Giang đi chưa về nữa. Chẳng biết làm gì hơn ngoài thở dài chờ đợi, nó đành đi về phòng ngủ. Một cách giết thời gian hiệu quả nhất lúc này.

“Chắc tối nay cũng về thôi mà!”

“Đi mà không nói trước gì hết, làm người ta chờ đợi mỏi mòn luôn. Ghét quá!”

“Hy vọng chiều nay Giang về, tối nay mình không muốn ngủ một mình nữa đâu!!!”

Nó cười mỉm rồi thiu thiu ngủ.

… Tiếng còi báo thức lại vang lên. Nó làm biếng, nằm lại đôi chút rồi cũng vào nhà tắm vệ sinh. Ngồi trên bàn chả biết làm gì ngoài xoay xoay cái cây bút. Lâu lâu nó ngó lên cái chuông gió, rồi lại thở dài.

“Ai lấy cái cuốn nhật ký của mình vậy ta?”

“Thiệt chán ghê đó. Mất cái gì không mất, mà mất cái đó. Nhưng mà chỉ có Giang lấy thôi chứ không ai lấy hết! Ai lấy cái đó làm gì?”

“Mà có khi nào mình để quên ở đâu không?”

…”Rõ ràng là mình chỉ cất ở đó thôi mà!!!”

Uể oải đứng dậy đi lại cái tủ, Triều mở cánh cửa tủ ra trong niềm hy vọng bé tẹo, nó biết chắc sẽ chẳng có gì trong đó, nhưng nó cố thử như vớt vát. Đưa tay vào tìm tòi trong các lớp áo, Triều biết chắc cuối cùng cũng chỉ là hụt hẫng mà thôi …

Nhưng! … Có một cảm giác cứng cứng từ đầu ngón tay mang lại.

Triều nhấn nhấn tay vào mấy cái. Vẫn là cái cảm giác đó. Giựt mình thật sự. Nó lôi cái áo đó ra … và cuốn nhật ký rơi “bịch” xuống đất!

Nó như nhảy cẫng lên, cầm cuốn nhật ký trên tay, nó giở ra ngay. Bức thư, ba tấm hình, và kiểu chữ của nó ở mỗi trang … đúng là cuốn nhật ký của nó rồi.

Ôm cái vật quý báu vào lòng, nó cười ha hả và nhảy tưng tưng khắp phòng với một niềm vui hết sức ngập tràn.

“Ủa sao kỳ vậy? Còn ở đây mà! Đâu có mất đâu?”

“Hay là hôm bữa mình lộn ta? Nhưng mà bữa đó mình bới tung cả cái tủ, cũng có thấy đâu? Sao giờ nó lại nằm đây?”

“Kỳ thiệt!!!”

… Triều ngồi xuống bàn, chống cằm nhìn cuốn nhật ký suy nghĩ. Rồi nó cười thích thú, nó mở nắp cây bút ra, rồi giở nhè nhẹ từng trang. Lúc này đang có nhiều cảm xúc cần phải viết ra lắm.

Háo hức cầm cây bút lên. Vừa chuẩn bị giở tiếp qua trang để ghi … thì nó giật bắn người. Chả hiểu sao lại như vậy nữa!!!

Chữ của Giang.

Từng hàng đều đặn nằm kín mỗi mặt giấy. Nét chữ rất đẹp, cái nét chữ từng làm cho nó ghen tị và cố gắng để viết được như vậy. Nó sững người vài giây, rồi đưa ngón tay lên chạm vào chầm chậm trên trang giấy.

Chữ em viết xấu quá đó nha Khoa. Càng viết thì càng phải gò chữ hơn chứ. Có nhiều chữ anh đọc ko ra luôn đó. Hehe, chắc em đang tức lắm phải ko hả? Anh biết hết rồi đó nha, anh đọc hết rồi đó. Anh thấy thương em quá. Sao em lại phải cực khổ để quên anh như vậy chứ? Cái lý do đó em vẫn còn giữ để đối phó với anh hả? Anh không giận em, anh cũng không trách em điều gì, anh chỉ chờ thôi, chờ để em hiểu được cái câu anh nói hôm chở em ở đường cao tốc thôi. Hehe, anh không có thói quen ghi lại cảm xúc từng ngày như em. Nhưng anh nhớ rất rõ cảm xúc nào đã từng trải qua trong anh, anh kể từ từ cho em biết nhé.

Đầu tiên là cái hôm gặp em ở tiệm bánh đó. Bây giờ nhớ lại anh cũng ko hiểu được cảm giác của mình khi đó sao lại như thế nữa. Em ko đẹp, nhưng em rất dễ thương, anh ấn tượng bởi cái vẻ buồn rầu trên mắt em, và cái vẻ rụt rè khi em đối mặt với anh. Đơn giản là như vậy thôi, em đã hấp dẫn anh từ cái nhìn đầu tiên rồi. Anh thì ko thích suy nghĩ nhiều, rồi lại lo lắng lung tung làm gì. Anh thích em, từ lần gặp đầu tiên đó. Vậy thôi.

Rồi cảm giác đó đã lặp lại rất rõ, khi anh nhìn thấy em trong đây. Anh cũng ko tin vào mắt mình nữa, lúc đó anh vui lắm, phấn khởi thì đúng hơn. Haha, anh ko giỏi dùng từ ngữ văn chương như em, nhưng anh thấy lúc anh nhìn em khi đó, em giống như một ngọn lửa, đốt cháy toàn bộ cô đơn và lo lắng của anh lúc trước, và ngọn lửa đó cứ cháy mãi, tối hôm đó anh ko thể ngủ được, trong đầu cứ tua đi tua lại cái khoảng khắc em đứng im, rồi đạp xe chạy đi thiệt nhanh. Nhưng anh kịp thấy cái quân hàm, và cái biển chức vụ mà em đeo, rồi cho đến buổi sáng hôm sau, anh cố tìm một cơ hội để đc lên cái phòng em ở. Anh sợ rồi em cũng sẽ bỏ chạy khi thấy anh, nên anh ko vào vội, anh đứng từ ngoài để nhìn em, chắc chắn một lần nữa đó là em rồi anh mới vào. Em biết ko, khi anh thấy đó thực sự là em, anh vui lắm, anh như sống lại hoàn toàn sau khi bị nỗi cô đơn tàn phá. Anh ko trách em, thật sự là anh ko trách gì em cả. Bởi vì em còn con nít quá, suy nghĩ chưa có chín chắn như anh, nên em nông nổi bỏ anh cũng phải. Hehe, nhưng anh phải công nhận, em với anh phải có duyên lắm mới gặp lại nhau trong này đó Khoa, đến bây giờ anh vẫn ko thể ngờ được là gặp lại em nơi đây nữa đó.

Nhưng cũng chỉ được 2 tháng sau, là em lại bỏ anh đi nữa. Với cái lý do mới, là em làm mất đi lần đầu tiên của mình? Khoa ơi, anh thú thật với em, là anh chỉ thích được hôn em thôi, nhiều khi hứng thú quá, anh mới làm trò với em. Anh đâu có cần cái lần đầu tiên đó đâu? Anh chỉ cần em thôi, em cho anh một chỗ nhỏ trong cuộc đời em cũng là quá nhiều với anh rồi. Hiểu chưa? Còn cái câu “bạn đặc biệt” mà anh nói với em hôm đầu tiên đi chơi chung, bảo đãm là em sẽ hiểu khác với ý anh. Haha. Có lúc thì anh coi em là bạn, có lúc là bạn thân, có lúc là anh em với nhau, cũng có lúc thương em nhiều quá, thì anh coi em như là người yêu của anh. Nhưng cái lúc mà anh cảm thấy yêu em, có lẽ là nó chiếm đa số. Em sợ nếu yêu nhau, thì chúng ta sẽ là gay à? Nếu hai đứa con trai mà có tình cảm với nhau, thì đều là gay à? Ko phải, anh ko nghĩ như vậy. Em cũng đừng đặt cả hai ta vào cái khuôn khổ đó nữa, anh ko cần phải xem mình là gay, anh vẫn có thể yêu em, hôn em như bình thường. Bởi vậy anh mới muốn em là bạn đặc biệt của anh, là vậy đó. Đặc biệt, vì tình cảm đó có thể điều chỉnh theo mức độ, trường hợp, và nó ko cần phải bị gò bó trong tư tưởng của ai, hay định luật lâu đời nào đó của xã hội. Đặc biệt, vì thứ tình cảm đó ko giống với ai, chỉ có hai ta hiểu và cảm nhận thôi. Nếu sau này, cả anh và em đều có vợ, có gia đình. Thì anh vẫn sẽ ôm em, và hôn em như bình thường. Anh với em, vẫn là hai đứa con trai, nhưng anh thích hôn em, và anh muốn em đón nhận anh. Vậy thôi. Đừng ép cả hai vào khuôn khổ nào cả. Ko bắt buộc phải là như thế mới được yêu nhau đâu. Hiểu chưa Khoa. Bạn đặc biệt đối với anh là như vậy thôi. Đừng suy nghĩ gì nhiều nữa. Nhé em.

Còn nữa chứ. Cái hôm mà em vừa đi công tác về. Anh dự định sẽ lại khống chế em như lần trước, rồi em cũng sẽ ngoan ngoản mà chịu thua anh thôi. Nhưng anh hụt hẫng lắm, khi trông thấy em. Em khác hoàn toàn, em cắt tóc ngắn, rồi dưỡng trắng da, rồi tập thể lực này kia... khác lắm, anh thấy đó ko phải là em nữa. Rồi em đi gây sự đánh nhau, em trở nên hung hăng, nguy hiểm trong mắt tất cả, anh hỏi ai về em, mọi người đều lắc đầu và kêu anh tránh xa. Nói thật với em, là bé Thanh nó kể cho anh nghe cái vụ em giả biên chế gì đó rồi. Em biết cảm giác của anh lúc đó ra sao ko? Anh sợ em. Lúc đó em mới là một thằng lưu manh chứ ko phải anh nữa, một thằng lưu manh đúng nghĩa. Sao vậy Khoa? Cái vẻ rụt rè của em đâu, cái nét buồn rầu trên đôi mắt của em đâu. Cái cười mỉm và sự vô tư bên trong em đâu rồi? Sao em lại tự làm mất đi vậy? Em thay đổi như vậy để làm gì? Những âm mưu của em là để chứng minh điều gì vậy? Những điều từng là của em, nó đã thay đổi con người anh hoàn toàn, em cho anh cảm giác biết lắng nghe, và quan tâm. Đó cũng là một điểm ở em mà anh thích. Nếu em muốn anh rời xa em, thì những cái thay đổi đó ở em, nó sẽ giúp em toại nguyện đó, anh ko cần em thay đổi như vậy đâu, anh ko cần em phải giống anh, anh chỉ cần em là em, là Khoa mà anh đã yêu. Vậy thôi là được rồi.

Đừng cố thay đổi bản thân làm gì nữa nhé em. Cứ vô tư ôm anh và rụt rè khi được anh hôn đi. Trở về là Khoa của ngày xưa đi. Đừng cố chứng mình em là ai đó trong mắt mọi người nữa. Nhé em.

Còn nếu em vẫn muốn tiếp tục tránh né anh, thì em cứ việc. Anh không phàn nàn gì đâu, em muốn đi đâu, muốn trốn ở nơi nào cũng được. Nhưng em nên nhớ, là dù em có chạy đi đâu, thì anh cũng sẽ chạy theo, tìm em cho bằng được. Haha, anh từng nói là “đã tìm được em rồi, và không để mất em thêm lần nào nữa”, em nhớ không? Bởi vậy em cứ chạy đi Khoa, chân trời góc biển nào anh cũng sẽ chạy theo em. Còn nếu chạy không kịp, thì anh sẽ lên nhà em, méc với mẹ em là em từng này nọ với anh, xem lúc đó em có còn chạy được nữa không nhé. Hahaha.

À, có một hôm anh về nhà, anh soạn lại đống đồ cũ, thì anh thấy cái cục sạc pin và cục pin anh đã mua từ lâu rồi. Sau đó anh chợt nhớ tới em, vì trước khi qua tiệm bánh mua ly cà phê và ngồi xem lại cái điện thoại, anh có vào cửa hàng đối diện để mua hai vật này. Em biết ko, anh vẫn chưa dùng đến, và cái biên lai tính tiền vẫn còn kẹp trong đó. Lúc soạn lại đồ, anh vô tình cầm cái biên lai đó lên, đó là ngày 26.7!

Ngay lập tức, nó ngồi thẳng người dậy. Dù tâm trí còn đang vẩn vơ trong các câu chữ của Giang, nhưng những ngón tay của nó đang cố hết sức tháo cái nhẫn kia ra.

Đau lắm! Cảm giác như cái khúc xương giữa hai đốt ngón tay đang nức dần dần. Nó bặm môi, dùng toàn bộ sức mạnh và sức chịu đựng, kéo cho bằng được cái nhẫn ra.

Mắt nó chăm chú vào chuyển động từng chút từng chút một ở ngón tay. Cảm giác đau đớn cứ nhói lên càng lúc càng dữ dội.

Mặc kệ!

Đau cũng phải kéo ra cho bằng được. Đau cũng chỉ là một lúc thôi. Cái đau nhất nó còn chịu đựng được, nói chi cái nhẫn chật chội này.

Cuối cùng nó cũng kéo ra được. Nhưng vì móng tay báu vào chặt quá nên khi cái nhẫn đã tuột ra khỏi ngón tay rồi, một chút da chỗ đeo nhẫn bị trầy. Rát và rươm rướm máu. Nó chùi đại vào áo, tay kia cầm cái nhẫn lên xem. Mắt căng ra, chăm chú từng chi tiết.

Con số 26.7 vỏn vẹn vẫn nằm bên mặt trong của cái nhẫn trắng.

Triều ngã người ra phía sau. Nắm chặt cái nhẫn trong lòng bàn tay, nó đưa tay lên trán.

“Ngày đầu tiên hai đứa gặp nhau …”

“Giang ơi. Em xin lỗi anh. Em vô tâm quá …”

Nó muốn khóc lắm. Nhưng nó khóc không nổi. Chẳng có cảm xúc nào thúc đẩy để nó khóc được lúc này. Chỉ là nó đang cảm thấy có cái gì tựa như gió, dữ dội như sóng, đang cuốn nó đi.

Triều ngồi thừ ra. Nó như đang trôi dạt về tận đâu đó xa xăm …

“Bây giờ còn đủ sức để trốn chạy nữa không?”

“Mình đã đi quá xa rồi sao?”

“Nếu mình đọc được những dòng này, trước cái hôm trời mưa trắng xoá đó. Mình có đi tìm Giang không?”

… “Có chứ! Giang là bạn đặc biệt của mình mà!!!”

“Bạn đặc biệt …”!

Mãi đến khi cảm thấy đã thực sự bình tâm trở lại, Triều mới ngồi dậy, đi lại bàn, và cầm cây bút lên. Nắn nót từng con chữ, cố ghi thật đẹp lên cuốn nhật ký của nó.

Anh từng hỏi em, có hiểu được cái câu “yêu là chết trong lòng một ít” nghĩa là gì ko? Cái lúc đó, lúc mà anh hỏi em đó, em cứ tưởng một thằng như anh giống như cục đá và đống cỏ dại em hay chỉ anh thấy, khô cằn và héo úa. Em cứ tưởng là anh hỏi cho vui. Nhưng đến bây giờ thì em mới hiểu tại sao. Giang ơi! Em xin lỗi, em đã coi thường tình cảm của anh, em đã hiểu sai suy nghĩ của anh, em đã để cả hai phải xa nhau bởi những nông nổi của em. Em đáng trách lắm, trong khi anh ngày qua ngày chờ đợi em hiểu được ý anh, thì em lại đang hiểu theo một hướng khác. Đúng là em nông nổi lắm. Anh ơi, em sẽ không cố chấp với anh thêm lần nào nữa đâu. Anh cứ ôm em, và hôn em đi, cho em biết được là em cần làm gì đi. Vì em quá khờ và quá con nít như anh nói, nên em sẽ không cãi lời anh lần nào nữa đâu. Tha thứ cho em, em sẽ không làm anh phải bận tâm thêm lần nào nữa đâu. Em hứa. Em sẽ để cho cái bản tính cố chấp và ganh đua đó trong em chết đi, em sẽ để một phần tính cách, và suy nghĩ của em chết đi, chết một ít … chết từng chút … để phù hợp với anh, để xứng đáng là bé Khoa của anh, xứng đáng với những cái hôn nhẹ nhàng trong những lúc ngẫu hứng của cảm xúc. Chết trong lòng một ít là vậy đó anh, để một phần con người mình chết đi, để cho sự hi sinh đó không bao giờ gọi là phí phạm, vì chết một ít đó mà ta …

Vừa tính ghi “đã hiểu nhau, và yêu nhau nhiều hơn. Anh hiểu chưa. Giang của em!!!” … thì cây bút hết mực?!

Với tay lấy cuốn tập, nó chấm “đùng đùng” cái ngòi bút lên cuốn tập kia, đè thiệt mạnh cái đầu bút xuống trang giấy.

Chả có miếng mực nào. Chỉ có những nét hằng của đầu bút còn sót lại trên trang giấy mà thôi.

“Mẹ bà … mất hứng quá. Hết lúc nào không hết, hết vào lúc này. Chán!!!”

Cũng đúng! Cây bút đó anh Bảo tặng nó từ thuở nào rồi, cũng đến lúc nó phải hết mực thôi. Chỉ hơi kỳ là cây bút đó hết mực không đúng lúc lắm.

Triều bực bội cho cái sự trớ trêu nó mắc phải. Sau đó nó lấy cây bút khác, ghi nốt cái dòng cuối rồi đóng cuốn nhật ký lại. Tiện tay nó tháo banh cây bút mới ghi ra, lấy cái ruột bút để qua một bên, rồi nó cầm tới cây bút của anh Bảo. Vặn mạnh cái nắp ở cuối. Muốn thay mực thì phải tháo cái nắp này ra mới lấy được ngòi bút. Nhưng nó cũng sợ nếu mạnh tay quá thì hư cây bút, nên nó dùng sức vừa đủ ở đầu các ngón tay. Chầm chậm xoay cái nắp đó ra.

Cái nắp tháo ra an toàn, nó trút ngược cây bút xuống.

Cái ruột bút hết mực rơi ra, nhưng rơi chung với cái ruột bút đó là một cuộn giấy nhỏ xíu.

Triều ngạc nhiên. Nó đặt cây bút xuống và cầm cái cuộn giấy nhỏ nhỏ đó lên. Mở ra xem.

… Và nó lại sững người thêm lần nữa.

Cũng là một nét chữ rất đẹp. Nhưng không phải của Giang. Mà là của anh Bảo!!!

Lúc em đọc được miếng giấy này thì chắc là anh đã đi rất xa rồi. Anh nhớ em lắm Khoa, em là thằng lính cứng đầu nhất mà anh từng chỉ huy đó. Anh đi rồi, bảo đãm là em cũng lại cãi lời anh, rồi lại đi quậy phá người ta. Bảo đãm luôn. Nhưng anh phải thừa nhận với em chuyện này. Quả thực là anh đã sai lầm, khi nói cho em hiểu cái câu “hoà nhập chứ đừng để hoà tan”. Đến lúc này thì đó là điều hối hận nhất của anh đối với em đó Khoa. Anh cũng không thể ngờ rằng cái câu đó đã trở thành tư tưởng của em, làm cho em trở thành một người rất khác, hoàn toàn không thể nào lẫn được vào tập thể. Anh biết, em ghét những bất công mà em thấy, em muốn công bằng cho tất cả mọi người. Nhưng cái cách em lấy lại công bằng cho tất cả, nó tàn nhẫn quá. Anh cũng như những đứa đó, những đứa lần đầu bước chân vào cái môi trường quân đội cực khổ này, cho nên anh biết cảm giác của tụi nó. Càng trở nên khó gần, thô lỗ, thì càng được ưu tiên, và kính sợ. Điển hình là những lúc lao động tập thể, hay cả trong sinh hoạt thường ngày. Nhưng anh không trách tụi nó làm vậy, đó chẳng qua cũng chỉ là bản năng tự vệ trong cái môi trường đầy đủ các thành phần từ ngoài xã hội này thôi. Nói chung là tụi nó sẽ cố gắng để không để bị những đứa khác bắt nạt, và sẽ đi bắt nạt lại những đứa khác. Em chỉ là người ngoài, đứng nhìn cái bất công đó diễn ra, em muốn can thiệp vào, muốn làm cho tất cả đều bình đẳng, anh không cấm. Nhưng anh sợ thay cho tụi nó cái cách mà em làm. Rõ ràng nhất, là có một hôm em núp sau lưng anh, chờ xem cái kế hoạch của em đang chuẩn bị thành công. Khi đó anh vô tình quay lại, và anh thấy gì em biết không? Anh thấy cái ánh mắt của em. Đáng sợ lắm. Cái cách em nhìn, cái cách em trông chờ, rồi cái cách em cười mỉm khi chuyện em làm đã thành hiện thực. Thật là anh thấy đáng sợ lắm. Nhưng không chỉ có một lần đó, nhiều lần, và nhiều lần sau nữa. Có lúc anh tự hỏi đó có phải là Khoa mà anh đã biết không? Khoa mà anh biết rất hay khóc, hay cười chọc ghẹo anh, hay lén ôm anh ngủ lúc trời mưa, hay thở dài rồi than thở với anh về nỗi nhớ nhà. Chứ không phải Khoa lúc nào cũng toan tính, thể hiện cho tất cả biết là em không hề hoà tan vào tập thể. Khoa của cái lúc mới nhập ngũ, ngồi nghe anh an ủi, với Khoa của cái lúc nép sau lưng anh, chờ đợi điều gì đó tàn nhẫn chuẩn bị xảy ra. Khác lắm. Hoàn toàn trái ngược với những gì anh cảm nhận về em lúc ban đầu. Anh hối hận lắm,khi nói cái câu đó cho em hiểu. Đó là điều mà anh cảm thấy thấy hối hận nhất khi làm tiểu đội trưởng đó.

Em đừng quan tâm nữa, cứ để mặc những đứa bị bắt nạt, tự động nó sẽ có cách xoay xở và thích nghi được với tập thể. Mặc kệ nó đi em, cứ là Khoa của ngày đầu tiên vào đây đi. Đừng làm anh phải lo lắng khi em núp sau lưng anh và nhìn ai đó nữa. Anh đã đi xa rồi, dù anh vẫn còn muốn ở lại, để nhắc nhở, và ngăn cản em, nhưng không thể được nữa. Rồi sau đó anh gặp thằng Giang. Phải nói là anh rất bất ngờ, khi nghe nó kể về người nó thương đã bỏ nó đi trước đó, lại chính là em. Thoạt đầu anh tưởng nó giỡn chơi, nhưng cái cách nó kể và những điều nó biết về em, hoàn toàn trùng hợp với những gì anh biết. Lúc đó anh đã nghĩ, chỉ có nó mới làm em thay đổi được thôi. Em biết không Khoa?

Anh không bất ngờ vì nó kể là nó với em từng thương nhau. Nhưng anh chỉ ngạc nhiên là lúc đó, anh cảm thấy giống nó một phần khi nhớ lại những lần tiếp xúc với em thôi. Anh cũng không ghen tị với nó đâu, chỉ là anh trông mong ở nó, có thể thay đổi được em, để em lại là Khoa như ngày nào. Đừng giận nó nữa nha em, đừng để nó phải bận tâm thêm lần nào nữa. Hai đứa cứ là bạn đặc biệt của nhau đi. Còn anh, anh chỉ muốn là tiểu đội trưởng của em thôi, như vậy là anh thấy hãnh diện lắm rồi.

Nhớ nhé Khoa. Phải làm anh tự hào mỗi khi nhớ về em nhé. Lính của anh thì phải hiểu được những gì anh nói đó. Anh Bảo của em.

Nó gục mặt xuống bàn. Khóc ngon lành.

Một tay đặt nhẹ lên mảnh giấy đã bị lem mực khá nhiều. Một tay nắm chặt chiếc nhẫn trắng.

Đúng là có cái gì đó. Tựa như gió. Và mạnh mẽ như sóng. Đã cuốn nó đi. Nhưng lần này thì nó đã biết nó đang bị cuốn đi đâu. Và nó đã ở đâu.

Triều gấp nhè nhẹ mảnh giấy lại, nó kẹp vào cuốn nhật ký. Vẫn khóc, nhưng nó cố hết sức để đẩy cái nhẫn lại vào trong ngón tay … Vẫn là cái cảm giác ê ẩm và rướm máu. Nhưng nó không khóc vì điều đó. Nó khóc thì hai lời nhắn chân thật kia đến sao mà cùng lúc quá. Làm nó bối rối thật sự. Làm nó như bị đá đi, và rơi một cú về quá khứ thật đau. Nhưng cũng thật thấm. Nó đứng dậy, đi ra ngoài. Thật sự là nó cần một chút không gian thoáng mát. Trong phòng ngộp ngạt và buồn bã quá.

Nắng buổi chiều rộng lớn và nóng ấm. Trời xanh thăm thẳm, không một cơn gió thoảng. Triều đi chầm chậm trên cái hành lang, rồi xuống mặt đường, rồi lại đi lên hành lang. Nó chẳng biết nên đi đâu lúc này cả. Tâm trí và suy nghĩ của nó bây giờ chỉ có Giang thôi. Nó muốn gặp Giang, nói cho Giang biết là nó đã thực sự đi quá xa rồi, chứ không phải là Giang nữa. Rồi sau đó nó lại sẽ khóc, sẽ được Giang vỗ về, và ôm nó vào lòng. Chân đi loanh hoanh, mắt thì đờ đẫn nhìn khắp khung cảnh ngập trong nắm chói. Thứ duy nhất chuyển động trong khung cảnh đó là lác đác mấy ông sĩ quan đang đi về một hướng. Triều cứ đứng đó, cứ nhìn theo, từ vô ý cho đến chú ý. Chợt đầu nó ngờ ngợ một chi tiết nó từng nhớ. Rồi nó nhìn khắp một lượt, nó thấy ngay cái bàn đá của ban Hậu cần có hai ông sĩ quan đang ngồi. Nó đi lại thật nhanh và hỏi:

- Dạ hai chú cho con hỏi! Mấy ông sĩ quan kia đi đâu vậy?

- Hả? À. Báo cáo công tác huấn luyện tháng. Mày hỏi chi vậy? Hậu cần mình đâu có huấn luyện lính mới đâu? Cho nên sĩ quan ở ban mình không có ai đi hết.

“A … Đúng rồi. Lịch công tác trên phòng chủ nhiệm có ghi là tuần này sẽ giao ban báo cáo huấn luyện, nhưng không ghi ngày thôi. Đúng rồi … đúng rồi …!”

- Dạ con cám ơn hai chú.

Dứt lời, là nó chạy thật nhanh lên hội trường trung đoàn.

“Hèn chi, mình cứ ngờ ngợ. Báo cáo huấn luyện chỉ có ban Chính trị, ban Tham mưu và đại đội trưởng các đại đội tham gia thôi. Mà nếu ban Tham mưu đi, thì sẽ có phòng Quân lực. Và sẽ có Giang!”

“Giang về rồi, chắc chắn là Giang về rồi!!!”

Cái hội trường ồn ào, nhưng chỉ có một lối vào ở bên phải thôi. Còn nó thì đi cái lối chính giữa. Cái cửa đóng kín làm nó giựt ra thật mạnh mấy cái, rồi cửa cũng mở, kèm theo một âm thanh hơi to xíu. Toàn bộ sĩ quan trong hội trường quay lại nhìn nó một chút, rồi lại tiếp tục rôm rả. Triều chép miệng, rồi nó đi lại cái bán cuối của dãy giữa, ngồi đó và chờ.

Một lát sau, khi hội trường đã đông đủ, trung đoàn trưởng mới đi vào, rồi cho đến phó trung đoàn trưởng quân sự, sau cùng là chính uỷ trung đoàn. Nó cứ lóng ngóng, phòng Quân lực sao chưa thấy ai vào hết.

“A!”

Giang vào. Đi cùng với anh Vinh. Hai người ngồi ở cái bàn thứ 3. Bây giờ nó mới hiểu cảm giác mà có lửa đốt trong lòng là như thế nào. Giang cứ ngồi im đó. Còn nó thì cứ ngóng lên ngóng xuống. Nó muốn đi lên đó ngồi với Giang quá. Nó muốn được nhìn Giang, thật gần. Được đưa tay, chạm vào người Giang … nó muốn đi lên đó …!

Triều cứ nhìn chăm chú, suy nghĩ và ánh mắt của nó nôn nao không ngừng. Buổi báo cáo huấn luyện vẫn diễn ra bình thường, cho đến khi trung đoàn trưởng cất tiếng nói:

- Cho tôi hỏi. Ai phụ trách trực ở phòng Quân lực trong tháng 8?

Cả hội trường im phăng phắc, Giang đưa tay lên, rồi đứng lên. Ông kia hỏi tiếp:

- Tôi có nhận được phản ánh từ các đại đội, là thời gian này những đại đội đó thường xuyên bị báo động điểm danh ban đêm, và mỗi lần như vậy thì không có ai ở phòng Quân lực ra phụ trách. Có đúng không?

- …

Triều vẫn chăm chú nhìn Giang, rồi nhìn cái ông đó. Nó lo lắng thực sự. Cái trò báo động dằn mặt này nó lạ gì nữa, chỉ huy ở đâu, ở đơn vị nào cũng có cách “đâm chọt” để cái tập thể mà họ ghét bị điểm danh vào đêm khuya. Nhưng đặc biệt, là bất cứ điểm danh nào, Quân lực cũng phải có mặt để đếm quân số, rồi so sánh với quân số mà đại đội đó đã báo trong ngày, nếu có thiếu sót thì phải giải trình tại chỗ. Còn cái báo động điểm danh mà sĩ quan các nơi trả đũa nhau, luôn luôn và không bao giờ có Quân lực, hay chữ ký của Quân lực, mà chỉ có một sĩ quan nào đó ở ban Tham mưu đứng ra tổ chức báo động thôi. Hay nói cách khác là chỉ có những người “trong cuộc”. Nó lo lắng, vì khi mà chỉ huy trưởng hỏi tới vấn đề này, thì phòng Quân lực sẽ lãnh đủ.

- Đ/c có biết mục đích của các mức độ báo động không? Báo động là để rèn tính sẵn sàng chiến đấu và thích ứng nhanh với hiệu lệnh bất ngờ. Nếu mà luyện tập thì chẳng có nơi nào phê duyệt cho một tuần báo động đến 3, 4 lần như thế. Việc đó rất ảnh hưởng đến tinh thần và sức khoẻ của bộ đội.

- …

- Đ/c phụ trách trong tháng đó, mà tôi thì nhận được rất nhiều phản hồi không tích cực về việc báo động đêm này. Không có Quân lực thì làm sao biết chính xác quân số khi đó sẽ như thế nào? Đ/c trả lời tôi xem. Những cái văn bản trình ký để báo động đó có được Quân lực thông qua hay không?

Cả hội trường vẫn im phăng phắc. Triều thấy Giang ngập ngừng, rồi nói:

- Báo cáo đ/c, tôi không biết!

Tiếng đập bàn. Rồi sau đó là âm giọng dõng dạc và to lớn đặc trưng của các sĩ quan chỉ huy:

- VÔ KỶ LUẬT!!! Đ/C KHÔNG KIỂM SOÁT ĐƯỢC TRÁCH NHIỆM CỦA MÌNH THÌ Đ/C CÒN LÀM ĐƯỢC VIỆC GÌ NỮA. TÔI CHO Đ/C NÓI LẠI. Đ/C CÓ XÁC NHẬN VÀO BẤT CỨ BIÊN BẢN TRÌNH KÝ NÀO ĐỂ BÁO ĐỘNG HAY KHÔNG?

Triều nắm chặt hai tay lại, nó đổ mồ hôi khắp người. Sự lo lắng của nó và không khí của cả căn phòng lúc này chẳng khác gì nhau. Đều căng như dây đàn.

Giang vẫn đứng thẳng người, giọng nói không tỏ ra sợ hãi hay trốn tránh điều gì:

- Thưa đ/c. Tôi không biết gì hết.

Âm giọng to lớn đó vẫn không có gì thay đổi, nếu có thì chỉ có mức độ là càng lúc càng lớn tiếng hơn thôi:

- THẾ THÌ TẠI SAO CÁC ĐẠI ĐỘI ĐÓ VẪN BỊ BÁO ĐỘNG? KHÔNG CÓ CHỮ KÝ CỦA QUÂN LỰC THÌ AI DÁM ĐỨNG RA TỔ CHỨC NHỮNG BUỔI BÁO ĐỘNG ĐÊM NHƯ THẾ? ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ RÈN LUYỆN, MÀ LÀ GIẢI QUYẾT MÂU THUẨN VỚI NHAU, Đ/C KHÔNG NHẬN RA ĐIỀU ĐÓ SAO?

- …

- Đ/C KHÔNG CÓ TRÁCH NHIỆM VỚI CHỨC VỤ MÀ MÌNH ĐANG LÀM. Đ/C PHẢI CAN THIỆP VÀO NHỮNG TRƯỜNG HỢP PHI LÝ ĐÓ, CHỨ KHÔNG PHẢI DỬNG DƯNG ĐỂ NÓ XẢY RA. Đ/C THẬT VÔ TRÁCH NHIỆM.

- …

- NẾU Đ/C CẢM THẤY KHÔNG ĐẢM NHIỆM ĐƯỢC VIỆC MÌNH ĐƯỢC GIAO NỮA. THÌ Đ/C TỪ CHỨC ĐI, ĐỂ CHO NGƯỜI KHÁC CÓ TINH THẦN TRÁCH NHIỆM CAO HƠN THAY THẾ Đ/C. NẾU CẢM THẤY KHÔNG LÀM ĐƯỢC NỮA, THÌ ĐỪNG CỐ GẮNG.

Vẫn vậy, chẳng có gì sợ hãi, trốn tránh, hay hối tiếc trong ánh mắt đó. Giang đáp lại. Rất từ tốn:

- Tôi xin lỗi đ/c và các đại đội trưởng của những đại đội đó. Tôi đã không làm tròn trách nhiệm của mình. Tôi xin lỗi!!!

Nói xong. Giang đưa tay lên. Từ từ tháo cái cầu vai Hạ sĩ ra. Cái bên phải … Rồi đến cái bên trái … trong tất cả ánh mắt ngỡ ngàng … rồi Giang đặt nó xuống bàn … rồi Giang bước ra … đi chầm chậm về phía sau … ra khỏi hội trường.

Giang không thấy nó. Còn nó như muốn khóc khi nhìn thấy Giang bước đi. Giọng nói to lớn đó vẫn vang lên:

- AI TRONG ĐÂY CẢM THẤY KHÔNG ĐỦ TRÁCH NHIỆM VỚI CHỨC VỤ CỦA MÌNH THÌ ĐỨNG LÊN ĐI RA LUÔN ĐI. ĐỪNG LÀM PHIỀN TỔ CHỨC HAY CÁ NHÂN NÀO THÊM NỮA!

“Kịch … “

Tiếng cái ghế gỗ xê dịch trong không gian im ắng đáng sợ. Toàn bộ các cặp mắt trong hội trường đổ dồn về nó.

Bên phải là sĩ quan ban Tham mưu, gồm Tham mưu trưởng, Tham mưu phó, trợ lý các binh chủng. Bên trái là sĩ quan ban Chính trị, gồm chủ nhiệm Chính trị, phó chủ nhiệm, trợ lý các chính sách. Ở giữa là đại đội trưởng, đại đội phó của 10 đại đội bộ binh, tính luôn tiểu đoàn trưởng, tiểu đoàn phó của 2 tiểu đoàn, chính trị viên tiểu đoàn và các đại đội. Tất cả đang đổ dồn mọi ánh mắt vào nó.

Tự nhiên …

Khoa nhớ tới mấy câu chuyện kể của anh Lâm. Rồi cái nhìn bất chấp của Dũng. Rồi cái chữ “bạn” trong cách nghĩ của thằng Tài. Rồi … nhiều lắm … những suy nghĩ và mong muốn có một cuộc sống bình thường như bao đứa đi cùng đợt khác. Đúng là nó ở Hậu cần sung sướng thiệt, nhưng bạn bè … thì chẳng có ai. Tự nhiên! Nó muốn xuống bộ binh! Nó muốn giống những đứa đi cùng đợt! Nó muốn … trở thành một thằng lính bình thường.

Tự nhiên … nó nghe được tất cả những điều đó chỉ thoáng qua trong phút chốc.

“Phù du thôi!”

Rồi nó đứng lên … Tháo từ từ cái cầu vai Hạ sĩ của nó ra … đặt xuống … và nhẹ nhàng bước đi ra phía sau. Âm giọng dõng dạc vẫn vang lên:

- HỖN LÁO! DÁM COI THƯỜNG KỶ LUẬT QUÂN ĐỘI SAO? MUỐN ĐI LÀ ĐI À? Đ/C ĐÓ Ở ĐƠN VỊ NÀO? QUAY LẠI ĐÂY NGAY!!!

Triều bước chân ra khỏi căn phòng to lớn đó. Giang vẫn bước đi phía trước. Nắng buổi chiều vẫn nóng và chói sáng. Những đám mây trải một lớp mỏng kéo dài khắp nền trời xanh thẳm. Một cơn gió thoảng qua. Triều cảm nhận được nắng thật trong lành, và nhẹ hẫng. Nó vẫn bước đi chầm chậm, theo sau Giang.

Tiếng chân của cả hai nhẹ vang lên, rồi dần dần khớp với nhau. Rồi Giang quay lại. Giang nhìn nó.

Còn nó. Nó cảm thấy mình đang rụt rè trong ánh mắt thật sự. Giang vẫn nhìn nó. Chợt Giang chống nạnh, nhướng mày, cái kiểu hỏi không bao giờ nó quên đi ở Giang:

- Giờ sao Khoa?

- Háhá!!!

Nó ôm cổ Giang, nhảy cẫng lên sung sướng. Nụ cười mỉm kia và nụ cười hạnh phúc của nó hoà vào nhau.

Vậy thôi! Tìm được rồi! Nó đã tìm được nó rồi!

Nó của Giang, cũng như nó của anh Bảo, lúc mới biết nhau. Cứ vô tư nhìn nhau và cười mỉm. Chẳng phải lo sợ chuyện gì.

Nụ cười tạo nên sự vô tư hoàn toàn trong đôi mắt buồn. Nụ cười làm cho đôi mắt sâu kia cứ nhìn nó trìu mến. Gió vẫn cứ thoảng qua trong phút chốc. Gió như mang suy nghĩ và cảm giác lúc trước về lại với hai đứa nó. Gió vẫn thổi, nó cười, Giang vẫn nắm chặt tay nó. Toàn bộ những cái nhìn ở trong hội trường vẫn dõi theo. Không sót một chi tiết nào.

- Anh mệt quá Khoa ơi, dẫn anh đi đâu đó đi!

Nó vẫn cứ cười. Nụ cười làm cho nắng càng thêm trong và không gian càng thêm nhẹ hẫng. Nắm lại tay Giang, nó kéo Giang đi, trong nắng chói và gió thoảng của buổi chiều xanh thẳm.

Giang với nó nắm tay nhau, đi từ từ ra cổng chính. Nó vẫn nắm tay, kéo Giang đi phía sau. Hai thằng vệ binh đứng lên nhìn tụi nó. Không có cầu vai, không có nón, đứa mang giày, đứa mang dép. Tác phong không đầy đủ, thằng vệ binh vừa mở miệng tính làm “tròn nhiệm vụ” thì … nó trừng mắt. Rồi cứ thản nhiên dẫn Giang ra khỏi cổng.

Hai thằng vệ binh đó biết nó, vì nó ra ngoài mua báo hoài chứ đâu. Có lẽ tụi nó không biết Giang, nhưng thây kệ! Biết hay không biết gì nó vẫn dẫn ra được, thích thì chạy ra đây mà đuổi theo?!

Ra tới ngoài. Nó với Giang đi dọc theo con đường, tới cái trạm xe buýt, rồi đứng đó.

- Dẫn anh về nhà anh đi!

Giang cười, đưa tay nhéo má nó. Rồi anh với nó ngồi xuống. Vẫn nắm tay nhau.

Cái đường Tô Ký này chỉ có cái tuyến xe buýt số 18 là chạy về Bến Thành. Rồi từ đó mới bắt tuyến số 31 đi về Quận 7 sau. Cũng hên nó có mang theo tiền. Nó với Giang lên xe, ngồi ở hai cái ghế phía gần cuối. Nó ngồi trong, Giang ngồi ngoài. Hai đứa vẫn nắm tay nhau. Chợt nó nhìn Giang. Giang vẫn cười:

- Cứ im lặng vậy đi. Từ từ rồi nói anh nghe!

Nó cười khì, vòng tay ôm cổ Giang, rồi hôn nhè nhẹ lên má, lên tóc, như hôn một đứa con nít nhỏ xíu. Cái xe này buổi chiều chẳng đông người mấy, cho nên nó chẳng phải lo ngại gì thêm.

Đúng là cứ im lặng vậy đi, cho cái gì đó cứ diễn ra âm thầm đi, miễn là đừng để nó biến mất vì mình là được rồi. Nắng chói rọi qua các ô cửa xe, Giang tựa đầu vào vai nó, ngủ thiếp đi. Lâu lâu nó đưa tay vò tóc Giang, chạm vào Giang, rồi ngã người ra sau, mắt nhìn hạnh phúc đâu đó xa xăm bên ngoài.

“Khoa … Bây giờ em sẽ là Khoa của anh. Của anh như đã từng … em hứa … em sẽ không để Khoa phải chết đi lần nào nữa đâu. “

Nó còn để cái điện thoại trong tủ, nên bây giờ không biết là mấy giờ rồi. Chỉ thấy trên nền trời, ánh nắng cuối ngày đang trộn lẫn với màn đêm …

- Anh ơi anh nhường chỗ cho em được không?

- Không được đâu! Em thông cảm nha.

- Anh ơi anh nhường chỗ cho em đi.

- Đã nói không được là không được, đứng đó nói hoài.

Nhỏ con gái quay đi. Có một người xuống trạm, nó liền lại đó ngồi. Không quên liếc xuống Khoa một cái.

“Mẹ cái con vô duyên. Mày mà gần nhà tao, tao kêu chị tao chặn đường đập mày cho mày chừa.”

“Tự nhiên ai không kêu, kêu mình mới ghê. Thấy có người ngồi kế bên tựa vào khoái lắm à? Muốn thế chỗ tao à? Tán vào cái mặt mày chứ ở đó mà liếc tao!”

Nó với Giang đang ở trên xe tuyến số 31. Vừa lên cái xe này là Giang lại ngủ tiếp. Nó lại quay qua nhìn Giang, tay vuốt nhè nhẹ lên tóc.

“Đang ngồi với người tui yêu mà! Làm sao mà nhường cho ai được chứ!”

“Thương anh quá. Bữa giờ chạy ngược xuôi làm công tác, đi về còn bị người khác trù dập nữa. Thương anh quá đi. Hix hix”

Nhìn Giang đã đời, rồi nó mới quay qua nhìn cái khung cảnh bên ngoài. Rồi nó lại giựt mình, lay mạnh người Giang:

- A! Tới rồi kìa. Dậy đi anh.

Giang mở mắt, thở dài một tiếng, tay dụi dụi mắt rồi vươn vai một cái. Tới trạm kế, nó với Giang đi xuống. Hai đứa đi ngược lại cái ngã tư, rồi quẹo cái đường mà xe buýt không đi qua. Đi một chút xíu nữa, là tới nhà Giang.

Lâu … lâu lắm rồi. Khoa mới tới lại nhà Giang. Ba của Giang bán đồ dùng điện tử ở cái tiệm nhỏ trước hẻm. Ông bất ngờ khi thấy Giang, rồi ông cũng nhận ra nó, nó chào hỏi ông cùng với Giang rồi đi vào nhà ở trong hẻm. Cái con đường thân quen hiện ra, nó nhìn khắp một lượt rồi lại tự cười. Giang quay qua, đặt tay lên vai nó, hai đứa vừa đi vừa giỡn với nhau …

- Con chào cậu, mợ.

Giang tháo giày rồi đi vào nhà, cả nhà đang ăn cơm, ai cũng ngạc nhiên nhìn hai đứa nó. Nó từ tốn bước theo sau, không quên chào hỏi tất cả.

- Hai đứa ngồi xuống ăn cơm đi. Sao bữa nay được về giờ này vậy?

Giang cười, không nói gì. Nó đáp lại lời bà mợ của Giang:

- Dạ thôi con mệt lắm. Con không ăn đâu. Xin phép cả nhà.

Nó đưa tay nhấn vai Giang xuống, chủ ý như muốn Giang ngồi xuống ăn cơm. Rồi nó đi lên lầu. Cái căn nhà nhỏ quen thuộc này vẫn không có gì thay đổi, nó đi ngay lên phòng của Giang. Căn phòng có một cái tủ đồ bằng nhựa, một cái nệm gấp đặt ngay góc, một cái bàn ở cửa sổ, một cái kệ sách và … một cái toilet.

Tự nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác bình yên lạ lùng. Nó lại tự cười rồi nằm xuống nệm. Bây giờ mới là 6h10 thôi.

Có tiếng chân. Là Giang. Giang đi vào, đóng cửa phòng lại, Giang đi lại bên giường, ngồi xuống, tay vuốt nhè nhẹ lên tóc nó.

- Sao anh không ăn cơm đi.

- Thôi. Lát anh ăn sau.

Khoa chụp cái tay, kéo Giang xuống nằm trên nó:

- Muốn ăn với em chứ gì. Tưởng em không biết hả!

- Hàhà. Bây giờ ăn cái này trước ngon hơn.

Vòng tay qua cổ Giang, nó nhắm mắt lại. Cảm giác ướt át và hơi thở nồng nàn cứ cuốn lấy nó. Như đã từng.

Hai đứa tự trao cho nhau cảm giác hạnh phúc đã đời, rồi Giang mới nằm qua kế bên. Tay vẫn ôm nó thật chặt:

- Em cũng mệt rồi đó, có buồn ngủ thì ngủ đi.

- Ừa … anh xuống ăn cơm đi. Chút em ăn sau.

Giang hôn nó chậm rãi từng cái một:

- Biết rồi mà. Thôi nhắm mắt ngủ đi. Anh ôm em nè.

Giang ôm nó thật chặt, cảm nhận cái hơi thở ấm nồng đó chưa bao giờ là đủ với nó. Khoa cứ tận hưởng cho đã đời … tay vẫn ôm Giang và đưa đi tùm lum nơi. Phút chốc, nó thiu thiu ngủ.

Tiếng con nít khóc. Tiếng nhạc xập xình. Tiếng xe chạy lũ lượt. Tiếng cười nói om sòm chốc chốc lại vang lên. Những âm thanh quen thuộc, lâu lắm rồi nó mới được nghe lại. Khoa tỉnh dậy, bây giờ là 9h kém. Ôm cái chăn vào trong lòng, nó cứ lăn qua lăn lại trên cái nệm nhỏ. Tự nhiên thấy yêu đời ghê nơi. Đâu đâu nó cũng thấy một màu hồng dịu nhẹ đang phản phất, chốc chốc, nó lại tự cười một mình.

Vui quá … chưa bao giờ thấy vui một cách thoả đáng như lúc này. Khoa cứ nằm đó, để cho suy nghĩ như những cái mảnh hồng hồng bé bé cứ vờn quanh trong nó đã đời. Rồi nó mới đứng dậy, đi xuống nhà.

Tưởng tượng ra cái cảnh Giang đang ngồi xem tivi như bình thường, rồi Giang nhìn nó, cười khẽ, rồi nó nhìn xung quanh, không có ai, rồi nó nhảy vào ngồi gần Giang, ôm Giang, hôn Giang, thiệt là nhanh. Rồi lại giả bộ như chưa có gì.

Phấn khích. Nó bước đi “đùng, đùng” trên cái cầu thang. Miệng vẫn cười thật vui khi xuống tới nơi.

Mà Khoa hông có thấy Giang.

Nó chỉ thấy bà mợ của Giang nhìn nó rất lo lắng. Rồi ông chú của Giang chép miệng, cũng nhìn nó lo lắng. Ngoài ra, còn có ba của Giang ngồi đó nữa. Nó vừa đi xuống là ba của Giang đứng dậy. Nó ngạc nhiên, nhìn ông:

- Ủa chú ơi. Giang đâu rồi chú?

Ông nhìn nó, nói trong từ tốn, cùng với câu nói của ông là cái thở dài của cậu và cái nhìn đầy lo lắng của bà mợ:

- Giang nó bị mời lên phường rồi con. Lúc nãy dân phòng có vào đây, dẫn nó đi rồi.

“Trờiiiiiiiiiiiii ….”

Những cái mảnh hồng hồng, bé bé xung quanh nó rơi xuống đất, vỡ ra tan tành, rồi chúng tự động ghép lại, thành những cái mảnh xám xịt mỏng dính, chúng bay lên, cứa sâu vào suy nghĩ và cảm giác của nó lúc này. Nó ấp úng:

- Rồi … Giang … Giang đang ở trên phường hả chú. Giang … Giang bị đưa đi lâu chưa vậy hả chú …?

- Con bình tĩnh đã. Giang mới bị đưa lên phường mới đây thôi. Tụi dân phòng nó nói là cái đơn vị thằng Giang ở báo xuống là nó đào ngũ, nên tụi nó mới xuống đây, đưa thằng Giang lên lại trên đó.

Rồi bây giờ làm sao hả con? - Giọng của bà mợ hết sức lo âu chen vào.

- Dạ thôi. Không sao, để con đi lên đó lại. Dạ không sao đâu, hai chú với dì đừng lo lắng quá. Giờ con đi lên đó lại là mọi việc ổn thôi.

- Phải không? Hay để chú chở con đi. Cái chỗ đó cũng xa lắm mà?

- Dạ thôi, con tự đi được. Mọi người cứ yên tâm đi, đừng lo quá. Thôi con đi nha!

Nó gật đầu chào tất cả rồi bước ra ngoài. Lê cái chân từ nhà Giang ra tới đầu hẻm, nó cứ đi dọc dọc đường mà chả biết đi đâu.

Tự nhiên Khoa thấy nó giống hệt mấy con dở hơi trong phim Hàn bị thất tình, rồi đi lang thang ngoài đường, miệng thì kêu “ù pa, ù pa” mà nó hay chửi mỗi khi coi tới.

“Ẩu quá!!! Tại sao không dẫn về nhà mình? Về nhà mình thì có sao đâu? Huhuhu …”

“Ủa lỡ ở nhà dân phòng nó cũng xuống kiếm mình thì sao đây? Trời ơi trờiiiii, tự nhiên dẫn anh vào chỗ chết, em hối hận quá Giang ơi! Em xin lỗi anh!!! Huhuhu …”

Nó cứ đi tới đi lui, lâu lâu băng qua đường, rồi đi tiếp, rồi lại băng qua đường, rồi đi ngược về?! Nó chả biết đi đâu lúc này nữa!!!

Chợt!

Có hai chiếc xe thắng “khít” một cái trước mặt nó. Khoa thất thần nhìn lên. Không nhớ tên, nhưng nó quen, là hai thằng bạn gần nhà Giang. Tụi nó nhìn Khoa:

- Ê huynh, nhớ tụi này không?

Nó cố gắng trả lời:

- Nhớ …

- Huynh đi lính chung với anh Giang hả? Hồi chiều tụi này thấy anh Giang đi chung với huynh đó!

- Ừa …

- Anh Giang bị bắt lên phường rồi. Huynh biết chưa?

- Biết rồi …

Có cái gì vụt qua trong đầu. Vẻ thất thần trong nó biến mất, nó búng tay, nhảy dựng lên:

- A … đúng rồi! Hai huynh biết cái phường đội của phường này không? Chở lên đó dùm cái!

- Ok, leo lên đi luôn.

Ở trung đoàn của nó, nếu quân nhân nào đào ngũ, thì chỉ huy đơn vị sẽ liên hệ với phường đội nơi người đó ở, dân phòng sẽ tới nhà và mời người đó lên phường lại, viết cam kết không đào ngũ rồi đưa lại lên trung đoàn. Nếu như lời ba của Giang nói, là Giang mới bị đưa đây thôi, có lẽ bây giờ Giang vẫn đang ở trên phường.

Cái thằng bạn của Giang, tất nhiên nó chạy xe cũng ẩu chả khác gì Giang. Nhưng nó không quan tâm, nó muốn đi lên đó, và thấy Giang ngay lúc này. Rồi sau đó ai muốn “hộ tống” nó lên lại trung đoàn cũng được, nó không quan tâm.

Cái phường đội hiện ra chình ình. Thằng chở nó thắng gấp trước cửa, Khoa bước xuống, vừa đi vào, thì bên trong có hai thằng dân quân đang ngồi xem tivi, tụi nó quay qua, một thằng trong tụi nó đứng lên, lao tới nắm cổ áo nó.

Không thấy Giang ngồi trong đó, nó đã bực bội rồi. Thêm nữa nó chẳng hiểu cái gì đang xảy ra, tự nhiên bị khống chế bất thình lình. Nó cũng hết bình tĩnh nỗi, nắm tay lại, nó dọng mạnh lên mặt thằng đang túm áo nó. Thằng đó choáng một lúc, rồi nó vớ tay lấy cái điện thoại bàn đặt trên bàn, kéo lên khá mạnh, cái dây điện thoại đứt ra, nó cầm cái điện thoại đập “bốp, bốp” từng cái xuống đầu thằng này. Nó buông tay ra, Khoa xoay người, đá mạnh một cái lên cổ nó. Thằng đó vừa ngã ra sau là thằng kia liền đi lại. Tiện tay, nó ném cái điện thoại bàn vào mặt thằng đó. Tất nhiên nó đỡ không kịp, cũng đưa tay lên che mặt, lùi lại đằng sau.

Rồi phía trong có một ông chạy ra, nhìn xung quanh rồi lớn tiếng:

- Thằng kia mày dừng lại ngay. Chỗ này không phải chỗ mày quậy đâu!

Tiếp theo cũng có một bà nữa, hớt hải chạy ra nhìn hai thằng kia đang lao đao đứng lên:

- Cái gì vậy? Ở đâu mà vào đây làm um sùm lên vậy? Muốn cái gì.

Khoa chống nạnh, hất mặt, nhìn vào cái bà đang làm ra cái vẻ vùng vằng kia:

- Làm cái gì mà um sùm, ai làm um sùm? Bà nhìn cho kỹ rồi hẳn nói.

- Mày ở đâu, tự nhiên vào đây đánh lộn đánh lạo là sao? Muốn tao bắt mày không?

Ông đứng kế bên lại quát lên, nó cũng chẳng vừa:

- Đm’ ông ngu quá vậy? Sao ông đ’ hỏi tụi kia coi đứa nào làm gì trước? Tui vừa bước vào đây là thằng đó nó nắm áo tui rồi. Vậy là sao? Cái thái độ của tụi nó hay của tui sai?

Vẫn cái giọng giận dữ, ông đó chỉ vào mặt nó:

- Mấy thằng đào ngũ tụi mày tao có quyền giam tại đây đó. Tao cảnh cáo mày.

Khoa cười mỉa, cái bà đứng kế bên lại lên tiếng:

- Đã vi phạm còn không biết hối hận, anh nói tôi nghe xem anh tên gì?

Nó móc cái chứng nhận quân nhân (thay thế cho CMND) ra, quăng lên bàn. Bà đó khó chịu cầm lên xem, rồi bả mở hộc bàn, lấy tờ giấy trắng ra nhìn. Một lúc sau, bả quay sang nói với ông kia:

- Không phải. Trên GĐ báo có 1 mình thằng tên Giang là đào ngũ thôi. Thằng này không có trong danh sách gửi xuống.

Khoa khoanh tay lại, cười nhếch môi:

- Sao? Ông thấy ông lòi cái ngu ra chưa? Cảnh cáo hả? Giam hả? Giam clm.m chứ giam.

- MẤT DẠY!

- Ê! Dạy tao có nhiều lắm, mất dạy là mất cái nào? Ủa mà cái ml" mày có dạy tao được cái gì không mà nói mất? Hả thằng chó?

Ông đó tức mà mặt đỏ lên như gấc, hai thằng dân phòng đứng nép nép phía sau, chẳng dám hó hé cái gì, còn cái bà kia thì cố tỏ ra bình tĩnh:

- Thôi chỉ là hiểu lầm thôi, đừng có gây nữa.

Nó giựt cái chứng nhận quân nhân lại. Vẫn đứng chống nạnh, và chau mày:

- Sao? Làm sai trước còn đòi nạt nộ lại à? Nếu mày ức chế thì đi kêu ai đó có đủ thẩm quyền về đây mà phạt giam tao. Tao đứng đây nè. Thằng chó kia!

- Thôi con … bỏ đi

- Nếu ngay từ đầu thằng kia đàng hoàng nói chuyện, thì cũng đ’ có chuyện gì xảy ra đâu. Đm. bày đặt bố láo với tao hả? Còn ra đây bày đặt giở giọng này nọ. Nhìn cái ml" tụi bây là tao sợ à?

Im lặng, chẳng ai dám nói lên câu nào. Nó đi lại, đứng trước mặt cái bà đó, gằng giọng:

- Trong quân đội nếu muốn đánh giá tập thể, thì phải tiếp xúc với một cá nhân. Qua cái thái độ vừa rồi, tui đánh giá thấp cái phường đội này, trong đó cũng có bà luôn đó, xem lại xem lúc nãy bà có lớn tiếng với tui không? Sẵn tiện coi lại cái mặt bà luôn đi. Xấu mà khoái làm màu.

Khoa cười nhẹ một cái rồi quay lại bước ra. Hai thằng bạn kia vẫn trố mắt nhìn nó, thêm vài người dân nghe um sùm chạy lại coi nữa. Nó đi lại, đứng trước mặt cái thằng vừa chở nó:

- Huynh rãnh không? Chở lên Q.12 dùm được không.

- Ơ … ờ cũng được. Mà anh Giang bị đưa lại lên đó rồi hả?

Trong đây không thấy là ở trên đó rồi chứ sao? – Nó chép miệng.

Thằng kế bên lấy trong túi áo ra tờ năm chục, đưa cho thằng kia:

- Nè cầm đổ xăng đi. Chạy từ từ nha mạy.

Nó cám ơn hai thằng bạn của Giang, rồi leo lên xe. Thằng kia phóng vù vù trên đường. Ngày hôm nay nó đã thấp thỏm trong lo lắng đến hai lần. Hai lần thôi cũng đủ làm nó mệt nhoài người, và nhớ Giang đến mòn mỏi. Nó cứ giục thằng kia chạy nhanh nhanh.

- Ê huynh, sao huynh gan quá vậy, xông vào đó đánh hai thằng kia, lỡ tụi nó bắt thiệt thì sao?

Nó cười:

- Bộ đội thì chỉ có kiểm soát quân sự mới có quyền bắt thôi. Còn công an với dân phòng thì không có quyền giam giữ đâu. Tụi nó hù suông vậy đó, đứa nào không biết thì mới sợ!

- Chà! Huynh cũng khó chịu quá nhỉ. Bạn anh Giang có khác.

Thằng kia vẫn chăm chú vào đoạn đường phía trước. Còn nó cứ ngồi cười khoái chí. Giang mà biết nó quậy như vậy, thế nào cũng cú đầu nó. Hic …!

Nếu như Giang bị đưa lên trung đoàn lại, thì bây giờ chỉ có đang ở trong nhà giam mà thôi. Đào ngũ về mà bị bắt lên, thì sẽ đưa về đơn vị sinh hoạt, đưa ra hình thức kỷ luật, nếu đơn vị đó muốn giam thì giam, còn tuỳ số ngày mà đại đội trưởng quyết định. Còn Giang, Giang thuộc diện cán bộ rồi, nếu có thông báo đào ngũ thì Giang sẽ bị phạt giam 24 tiếng!!!

“Không có tên mình? Chú Huấn không báo mình đào ngũ sao?”

“Vài sĩ quan trong đó cũng biết mình ở Hậu cần mà? Mà có khi không ai biết mình đi về với Giang cũng nên?”

“Ôi kệ hết đi! Gặp Giang trước đã, rồi ai muốn nói gì thì nói. Cóc sợ!!!”

Khoa sực nhớ, bây giờ đã hơn 9h30, cho nên vệ binh sẽ đóng cổng, nó không thể chạy cái vèo vào được, với lại nó chẳng mặc đầy đủ tác phong, nên nó càng không thể xin vào được.

Rối trí! Nó chau mày suy nghĩ, trong khi thằng này đã chạy qua cầu vượt QT rồi, chuẩn bị tới nơi rồi.

- Ê đúng rồi. Đừng có chạy lại cổng chính, đi theo cái hẻm này nè.

Thằng đó đi theo cái hướng nó chỉ, vào một con hẻm. Khoa cố nhìn cho kỹ, rồi nó reo lên vui mừng khi nó thấy … cái vòm được nguỵ trang mà nó với tụi kia từng leo ra. Khoa đứng xuống, tháo nón, cám ơn thằng kia rồi đạp chân lên tường, bám vào hàng rào, rồi leo vào trong. Trước sự ngỡ ngàng của thằng kia. Hahaha!!!

Nó chạy một mạch về phòng, cả ban Hậu cần tắt đèn tối thui, nó rón rén đi vào phòng, cũng chả có ai ở trong. Nó thay cái áo thun, mở tủ lấy cái điện thoại, rồi chạy thật lẹ lên trung đội Vệ binh.

Cái trung đội này không có hồ nước như dưới các đại đội. Tụi nó được xây hẳn một cái nhà tắm luôn. Trời tối, nó không thấy rõ đường cho lắm, nó chỉ đứng từ xa, thấy có bóng người vừa bước ra khỏi nhà tắm, nó đi lại ngay. Rồi lại chết lặng: thằng Hào chứ thằng nào?!

“Nữa! Sao xúi quẩy quá vậy. Thôi dẹp tự ái đi, ở đây mình biết có một mình nó, chứ có quen biết ai nữa đâu. Thôi ráng năng nỉ nó lần này nữa thôi!!!”

Hào đang lấy khăn lau lau mặt, rồi Hào nhìn thấy nó đứng kế bên, Hào cũng bất ngờ chưa kịp nói gì, thì nó đã lên tiếng trước:

- Hào cho Khoa … ủa … cho Triều hỏi. Nãy giờ có ai bị đưa vào phòng giam không vậy?

Hào không nói gì, cứ nhìn nó một hồi, rồi đi lại sào phơi đồ, mán cái khăn lên, rồi đi vào trong phòng. Nó kéo tay thằng Hào ra phía sau, hạ giọng hết sức:

- Hào … Triều biết Giang đang bị giam trong đó mà! Hào … cho Triều vào gặp Giang đi.

- Không được! Triều muốn thì ngày mai đi, bây giờ trễ rồi.

Nó kéo thằng Hào đi, càng lúc càng xa cái phòng mà tụi vệ binh ngủ. Tới nơi mà nó thấy là thích hợp, không bị người khác nhìn hay nghe thấy, nó vẫn cố gắng năng nỉ:

- Hào cho Triều vào gặp Giang đi. Triều xin Hào đó!!!

- Không được đâu. Triều đừng làm Hào khó xử.

Khoa … Khoa quỳ xuống, ôm chân Hào, gương mặt hết sức đau khổ và ánh mắt hết sức nài nỉ:

- Triều xin Hào! Cho Triều gặp Giang đi. Triều xin Hào luôn đó!!!

Kết thúc câu nói là một cái kịt mũi, nhưng nó vẫn đang tận dụng hết sức khả năng mà nó cho là “cuốn hút” ở đôi mắt của mình. Hào cứ đứng đó, rồi đưa tay chạm nhẹ lên cằm, rồi lên má. Sau cùng là nhè nhẹ lên tóc:

- Triều đứng lên đi!

Nó đứng lên, ánh nhìn vẫn không có gì thay đổi.

- Gặp một chút thôi đó.

Nó gật, rồi lẽo đẽo đi theo sau lưng thằng Hào. Nhưng mà mắt nó nhìn đang nheo lại …

”Mịa cái thằng ngu! Hahaha … tao mà vào đó rồi thì mày khỏi nói nhiều, có ngon kêu nguyên cái trung đội vệ binh dậy mà áp tải tao nè.”

“Lần này thôi nha con, lần sau là mày quỳ chứ không phải tao đâu à. Đừng có mà mừng … khữa khữa?!”

Hào đi vào phòng, lấy cái gì đó trên tay. Âm thanh phát ra từ vật đó cho nó biết đó là cái chìa khoá. Rồi Hào dẫn nó đi lại cái phòng kế bên của cái nhà tắm. Có cái cửa sắt to đùng. Thằng Hào mở khoá, rồi nó quay lại nhìn Khoa, nó cứ nhìn, nhưng không nói gì, rồi nó đặt tay lên vai Khoa, vỗ vỗ mấy cái rồi đi ra ngoài.

Vậy thôi. Khỏi nói thì Khoa khỏi phải suy nghĩ. Nó kéo cái cửa sắt ra. Phòng giam của trung đoàn có diện tích cỡ hai cái bàn bida ghép lại, ở trên có một cái lỗ thông gió nhỏ xíu, nhưng cũng có ánh sáng từ ngọn đèn bên ngoài hắt vào. Khoa đi vào trong, rồi khép cửa lại. Nó đi tới, nhè nhẹ. Chỉ có một người đang nằm bên trong. Một tay duỗi thẳng, một tay đặt trước ngực. Ánh sáng rọi vào không trực tiếp nhưng nó cũng thấy mờ mờ. Khoa đặt đầu gối xuống trước, rồi ngồi từ từ xuống sau.

Gương mặt hiền từ đang say sưa ngủ. Chưa bao giờ nó thôi không thích nhìn gương mặt đó cả. Nó cứ nhìn, đến khi chịu hết nổi?! Nó mới kéo tay Giang xuống, leo lên ngồi trên người Giang.

Giang choàng tỉnh, thì nó đã áp mặt xuống. Hôn nhẹ nhàng lên môi, mắt vẫn nhắm nghiền dù ở khoé mắt, nước đang chảy từng giọt.

Lúc đầu là giựt mình vì cảm giác lạ vừa đến. Rồi sau đó anh dễ dàng nhận ra cái mùi vị và cảm xúc quen thuộc. Giang vòng tay ôm cổ nó. Còn tay của nó vẫn đặt trên vai anh. Hơi ấm từ lòng bàn tay cảm thấy rất rõ.

Rồi nó đưa tay lên, áp vào cổ, vào má. Lòng bàn tay ấm ấm kéo nhè nhẹ khắp cánh tay anh. Bất giác, nó đưa tay kia lên, nhéo hơi mạnh vào người Giang. Rồi nó ngồi thằng dậy, đánh “đùng đùng” xuống ngực:

- Sao anh giấu em? Anh đọc nhật ký của em rồi, còn nhắn nhủ tùm lum nữa. Em ghét anh! Hừ …

Giang vịn tay vào cái eo nó, cười nhẹ:

- Để em tự biết mới hay chứ. Hèhè …

Chợt! Nó kéo tay Giang lên, lòn các ngón tay vào kẽ tay. Hai cái nhẫn đụng nhau thật nhẹ, nó vẫn đánh Giang, nhưng miệng thì cười không ngớt:

- Giấu em nè! Em ghét anh quá đi! Mà anh cũng giỏi quá ha, tới bây giờ em mới biết là của anh đó!

- Giỏi mới qua mặt được em chứ? Có biết là đánh lừa được một đứa tinh ranh như em là khó lắm không hả?

Khoa vẫn cười, hai tay nó nắm chặt bàn tay có ngón đeo nhẫn của Giang. Hôn nhẹ nhàng một cách thích thú.

- Em xin lỗi anh … em … em tệ lắm … em xin lỗi!!!

Nó lại khóc. Giang ngồi dậy, ôm cổ nó, hôn trả lại cũng thật ngọt là lâu. Rồi Giang lấy tay, lau nước mắt cho nó, nó thì vẫn nắm chặt tay Giang, lâu lâu tiếng khóc thút thít cứ khẽ vang lên.

- Anh hiểu rồi mà. Mít ướt quá đi. Anh đâu có bắt lỗi em đâu mà em khóc?

- … Em thương anh lắm … tối nào anh cũng đi xuống kiếm em … còn bị em đuổi về … rồi bị đối xử tệ nữa … em …

Giang lại hôn nó. Chậm rãi và nhẹ nhàng. Từng cái một.

- Đã nói rồi mà. Cứ biết bên anh là bên anh đi. Đừng có nghĩ tới chuyện cũ nữa. Biết chưa?

Ôm chặt cổ Giang, hai cái chóp mũi khẽ chạm vào nhau, nó vẫn khóc thút thít:

- Ngày hôm nay dài quá! Em cũng mệt mỏi quá rồi!!!

- Ừ. Anh cũng vậy!

Khoa lấy cái điện thoại ra, nó chỉnh cái bài hát của UHP mà Giang thích, rồi nó để xuống kế bên. Sau đó nó lại tiếp tục cho hơi thở của cả hai trộn lẫn vào nhau.

Giang ngã người ra sau. Khoa hôn lên cổ, lên má, từng cái hôn chan chứa yêu thương, rồi chậm rãi ở đầu môi. Còn tay thì... cứ “đưa lên đưa xuống” cho khớp với cái hôn đang diễn ra.

- Thôi được rồi. Em về ngủ đi! Sáng mai anh cũng được thả thôi!

- Hông!

- Đừng có cãi lời anh mà. Ngủ ở đây không được đâu, về phòng đi!

Nó đấm cái “đùng” vào ngực Giang, tay vẫn “đi tới đi lui”:

- Cái tật cứ nói chuyện không bỏ! Mất hứng quá!!! Anh nằm im đi!

- …

- …!

- Ây … học ở đâu cái “trò” này vậy ta!

- Tối nào anh cũng “dạy” em chứ ở đâu ra!!!

- Hèhè. Bữa nay muốn “hiếp” anh hả?

Nó lại đấm cái “đùng” vào ngực:

- Hông được nói nữa!!!

Dứt lời, Khoa đưa tay mở thiệt nhanh mấy cái nút áo của Giang ra. Còn cái áo thun của nó thì chỉ trong chớp mắt là mất tiêu rồi!

Gió lạnh cứ thổi nhè nhẹ trên cái ô thông gió … Giai điệu da diết của bài hát trong điện thoại cứ vang lên nhỏ nhẹ … Còn yêu thương lúc này thì đang tuông ra ồ ạt … càng lúc càng dữ dội hơn nữa?!

Vậy thôi! Thế là hết một ngày dài với hai đứa nó.

Vì hai đứa đang ở trung đội Vệ binh, cho nên cái tiếng báo thức buổi sáng phát ra từ mấy cái loa trong trung đoàn, tụi nó nghe không sót một âm nào!!!

Cái âm thanh chua chát vừa dứt, là Khoa ngồi dậy, gãi đầu. Giang cũng ngồi dậy, nhìn tới nhìn lui. Xong hai đứa lấy áo mặc, rồi ngồi dựa vào tường. Khoa cứ lòn các ngón tay vào khẽ tay Giang, hai cái nhẫn đụng khẽ vào nhau, nó nhìn Giang cười mỉm, rồi lại tựa đầu vào vai Giang.

Không gian bên ngoài trở nên im ắng lạ thường. Chắc tụi nó đi ăn cơm sáng hết rồi. Khoa mới ngồi dậy, đẩy nhẹ cái cửa sắt ra. Hên quá! Thằng kia nó không có khoá cửa, nó quay vào nói với Giang:

- Ngồi chờ em chút nha!

Nhét cái điện thoại vào trong túi. Nó chạy nhanh về phòng, lấy cái khăn, chai sữa rữa mặt, hai cái bàn chải, rồi lại chạy nhanh xuống dưới. Thường thì mấy cái balô của tụi nó, đứa nào cũng để đồ dùng vệ sinh cá nhân ở cái túi cóc hai bên. Khoa đi vào phòng tụi vệ binh, nhìn vào cái balô gần cửa, nó mở hai cái túi cóc ra, rồi lấy cái cây kem đánh răng, bóp ra vừa đủ cho hai cái bàn chải, rồi nó cầm vào nhà tắm.

Giang với nó vệ sinh xong, rồi lại chui vào cái phòng giam đó, ngồi tựa lưng vào tường và nắm tay nhau tiếp.

- Em về dưới đi. Không có ở đây được đâu, anh nói thật đó!

- …

- Lát anh Vinh cũng xuống đây, rồi anh cũng được thả thôi. Không giam đúng 24h đâu mà em lo.

- Em ngồi với anh chút nữa thôi!

Giang vò tóc, hôn nhẹ lên má nó:

- Được rồi mà. Về đi!

- Vậy … anh ngồi chờ em chút xíu. Em xuống căntin mua cái gì cho anh ăn đỡ nha!

- Thôi khỏi …

- Mệt quá. Cái gì cũng thôi … ngồi đó chờ em đi.

Khoa hôn cái “chóc” lên môi Giang, rồi chạy ra ngoài. Giang chỉ còn biết cười, nhìn theo. Nó lại chạy về phòng, cất những đồ dùng hồi nãy, rồi nó lấy ít tiền, chạy ra căntin. Nó mua cái bánh sanwich với bịch sữa tươi rồi cầm xuống trung đội Vệ binh. Lúc này tụi nó đã đi ăn cơm về gần hết.

Cứ cầm cái bánh và bịch sữa trên tay. Khoa thản nhiên bước vào. Thằng Hào với hai, ba thằng nữa cũng đứng gần đó, nhìn nó. Một thằng trong số tụi nó lên tiếng:

- Chỗ này có nguyên tắc đó đ/c. Đừng ỷ mình được kiêm chức rồi muốn làm gì thì làm nha. Đừng để tụi này khó xử …

- Tao thích!

Chẳng chờ nó nói hết câu, Khoa chau mày đáp lại gỏn lọn. Rồi cứ bước tiếp vào bên trong. Nó kéo cái cửa sắt ra, đưa đồ ăn sáng cho Giang, an ủi Giang bằng “hành động” nhẹ nhàng. Rồi nó đi ra. Mấy đưa kia vẫn đứng đó nhìn nó. Khoa đáp lại bằng ánh mắt thách thức vốn có của mình. Rồi tung tăng đi về phòng.

… Khoa biết chắc chắn! Thế nào nó cũng sẽ bị tra hỏi về cái hành động lột quân hàm hôm qua. Cái quân hàm Hạ sĩ đó nó bỏ trên đó luôn rồi. Bây giờ nó đeo tạm cái quân hàm Binh nhất. Nhưng nó chẳng cảm thấy hối tiếc gì cả. Nếu mà được trở lại cái lúc đó, Khoa vẫn sẽ đứng lên và bước đi theo Giang, rồi nó sẽ thử ngoảnh mặt lại xem xem đằng sau lưng có tổng cộng bao nhiêu người đang nhìn nó. Nghĩ tới đó, nó lại cười hớn hở.

Ông Lâm đi vào! Không còn cốc đầu hay nạt nộ nó như thường, ổng chỉ nhìn nó, nét mặt như vừa trách móc vừa thắc mắc:

- Hôm qua mày vừa làm cái gì vậy?

Nó nhìn ổng cười tươi, chả biết nói gì thêm nữa.

- Bây giờ mày nổi tiếng lắm luôn rồi đó, mày biết chưa? Sĩ quan toàn trung đoàn này ai cũng nhắc tên mày hết, có ông còn nói ổng đeo tới quân hàm Đại uý rồi, lần đầu tiên ổng mới thấy cái cảnh đó đó.

Nó vẫn cười, nhưng lần này là cười ra tiếng.

- Sao tao hỏi mày với thằng đó phải bạn không, mày nói không. Vậy rút cuộc mày với nó là cái gì vậy? Anh em họ của nhau hay gì?

Khoa nhìn vào ánh mắt tò mò trước mặt, rồi trả lời trong hồn nhiên hết sức:

- Bạn đặc biệt của nhau!

Ổng lại cốc đầu nó:

- Qua phòng chủ nhiệm đi, có người cần gặp mày đó.

Khoa đứng lên đi theo ông Lâm. Tới phòng chủ nhiệm, ổng quay lại nhìn nó lo lắng. Nhưng nó vẫn cứ cười tươi, rồi đi vào trong. Chú Huấn ngồi trầm ngâm cùng tờ báo, rồi chú đặt tờ báo xuống, chú hỏi nó, vẫn cái giọng ôn tồn của những ông sĩ quan đã già, nhưng đây có lẽ là người duy nhất nó cảm thấy không hề áp đặt và khiến người khác lo sợ trong giọng nói:

- Thông thường trong quân đội, người mà gửi ai đó đi đâu thì phải có trách nhiệm hoàn toàn với người mình gửi. Chú mày có biết là chú mày vừa làm thằng Vinh Quân lực khó xử với cấp trên không?

- Dạ. Con biết!

Chú Huấn cười, nhìn nó, giọng vẫn không có gì là trách mắng:

- Luật lệ trong này thì không phân biệt với ai cả, chỉ khác là tư tưởng của mỗi người khi làm chuyện gì đó thôi. Huống chi chú mày còn nhỏ, tư tưởng không thể xếp chung với những cán bộ lâu năm khác. Có thể chú mày thấy là mình không sai, nhưng việc làm ngày hôm qua, theo tao nghe kể lại thì chú mày khá là liều lĩnh đó.

Khoa cười, chú cũng cười, rồi nói tiếp:

- Thôi. Tóm lại là tao không trách gì chú mày cả. Chú mày lớn rồi, tao chắc hành động hôm qua không phải là của một đứa ngông cuồng đâu nhỉ? Chú mày có gì muốn nói thì nói đi.

Chìa cốc trà mới rót ra cho nó. Khoa cầm, uống một tí rồi đặt xuống, nó nói trong bình tĩnh:

- Con cám ơn chú với anh Lâm, đã tạo điều kiện cho con ở đây công tác, và còn nhiều chuyện nữa! Nhưng con thật sự không thấy hối hận về việc mình làm, con cũng không muốn làm thêm ai phải khó xử nữa. Chú có thể không đồng ý để con tiếp tục ở đây cũng được, không sao đâu.

- À! Chú mày nhầm rồi, tao không có ý đưa ai đi đâu cả. Tao gọi lên đây cũng chỉ muốn chú mày nên gặp thằng Vinh, nói cho nó hiểu. Còn nếu chú mày muốn đi, thì cũng được thôi. Nhưng thực sự là tao muốn chú mày tiếp tục ở lại đây cho đến xuất ngũ.

Vẫn cái nụ cười khi kết thúc câu nói. Khoa cười đáp lễ, rồi nói nhẹ nhàng:

- Dạ thôi! Con ở đây cũng lâu rồi, thời gian còn lại con muốn dành cho một nơi khác …mong chú chấp nhận cho con được đi!!!

Nhấp tiếp một ngụm trà, chú Huấn nhìn nó, rồi vẫn ôn tồn trong giọng nói:

- Được thôi! Nhưng nói cho cùng, chú mày vẫn phải lên gặp thằng Vinh đi. Rồi quyết định đi đâu cũng được!

- Dạ … con chào chú, con đi. Chào anh Lâm, em đi luôn nha!

Khoa đứng lên đi ra, ông Lâm đi theo sau nó, nó quay lại, cười thật tươi rồi cứ vậy mà bước đi lên Quân lực.

Chẳng bận tâm các con mắt đang nhìn vào nó. Mà có vẻ đối với các sĩ quan nơi đây, nó nổi tiếng thật?! Đi lên ban Tham mưu, rồi vào phòng Quân lực, nó ngồi trong đó, chống cằm lên bàn, nhìn ra ngoài.

Gió đung đưa các cành cây làm nó cứ nhìn mãi. Đến khi dõi mắt theo một chiếc lá vừa rơi xuống, thì nó thấy anh Vinh đang đi vào trong ánh nhìn. Nó cười, anh Vinh ngồi xuống, cũng chẳng gấp gáp gì trong câu nói, ảnh cứ nhìn nó, rồi chau mày khó hiểu.

- Nếu hồi đó anh không đưa em xuống Hậu cần, chắc cũng có ngày anh phải gửi lệnh gọi đào ngũ xuống nhà em quá!

- Mày dại dột lắm đó nhóc.

Không – Nó lắc đầu, nhưng vẫn giữ nụ cười tươi – Em không bồng bột như anh nghĩ đâu. Em đứng lên là đã suy nghĩ kỹ rồi đó!

- Tao biết, mày có cái suy nghĩ của mày, nhưng bây giờ giữ mày ở lại Hậu cần nữa là điều không thể? Mày có hiểu chưa???

- Em … cũng không muốn ở lại Hậu cần nữa đâu. Em cám ơn anh, lúc trước đã cho em một cơ hội.

Nó thấy anh Vinh ngạc nhiên thật sự, nó nói tiếp:

- Anh có thể cho em thêm một cơ hội nữa không!!!

- Được. Nói đi.

Cho em xuống đại đội 5 đi! – Khoa nói nhanh, không hề do dự.

Nó lại thấy anh Vinh ngạc nhiên, ngã người ra sau ghế, tay gãi gãi đầu, rồi lại nhìn nó khó hiểu. Một lúc sau, ảnh mới lên tiếng:

- Ok thôi. Không có gì khó khăn, nhưng tao có thắc mắc, mày nói tao nghe được không?

- Anh hỏi đi!

- Mày với thằng Giang có thoả thuận gì với nhau không vậy? Rồi mày có biết đợt này tiểu đoàn 2 đang huấn luyện tân binh không? Mà xin xuống đó?

Khoa cười, tò mò hỏi lại:

- Em không hiểu ý anh!

- Tao vừa lãnh thằng kia từ Vệ binh về, nó được chọn một nơi để đi, rồi nó cũng chọn xuống đại đội 5 giống mày đó. Mày với nó thoả thuận xuống đó à? Với lại dưới đó đang huấn luyện tân binh, chỗ đâu cho lính cũ tụi bây nằm? Hả?

Tự nhiên nó thấy vui hết sức, nó cười cho đã đời, rồi ngồi ngay ngắn lại, nói trong hồn nhiên như vừa nãy:

- Em với Giang là bạn đặc biệt của nhau! Em cũng biết là khó cho anh lắm, nhưng mà em vẫn muốn xuống đại đội 5! Anh giúp em một lần cuối cùng đi!!!

- Hai đứa bây … tao mới thấy lần đầu! Thôi về dọn đồ đi, rồi đi xuống đại đội 5 luôn nha. Để tao làm cái biên chế cho tụi bây luôn. Tụi bây muốn khổ thì tao cho khổ!

Khoa cười, đứng lên đi về, thì trong phòng lại có tiếng vọng ra, cứ như lần đầu tiên nó vào phòng này:

- Quân hàm của tụi bây còn Hạ sĩ đó, chỉ bị giáng chức thôi!

Sao cũng được. Giờ nó chỉ quan tâm một chuyện thôi. Là tại sao Giang cũng muốn xuống đại đội 5 giống nó vậy? Sự trùng hợp đó cứ khiến nó suy nghĩ lung tung, rồi cười dài đường.

- Tao đi lính cũng gần 10 năm rồi. Lần đầu tiên tao nghe kể về cái chuyện lạ lùng như vậy đó.

Ông Lâm đứng chống nạnh, như vẫn chưa hết ngạc nhiên về những gì vừa biết đến. Nó thì loay hoay một hồi cũng thu gọn hết đồ vào cái balô. Rồi nó lại nhìn ổng cười. Bây giờ nó chỉ biết cười và cười thôi …

- Em đi nha! Chiều chiều em xuống đây đá cầu với anh! Anh đừng có buồn nha.

- Ờ …

- Bái baiiii!

Vác balô trên vai, nó lững thững đi trên cái con đường quen thuộc. Cảm giác có giống một chút lúc nó đã từng đi xuống đây. Lòng vui không thể tả khi thoát được khỏi cái đại đội Thông tin hắc ám. Nhưng bây giờ nó còn vui nhiều hơn lúc đó nữa. Vì cái nơi nó chuẩn bị đến có một người cho nó đầy đủ các cảm giác bình yên và hạnh phúc, bất chấp có khó khăn, cực khổ gì đi chăng nữa, nó cũng chẳng sợ cái gì cả.

Bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây. Khoa cứ bước đi … từ từ … từ từ … Rồi cũng đến đại đội 5, cái đại đội quen thuộc, với từng cái cửa kính, lối đi, bậc thềm, bệ súng. Á! Giang đang ngồi trên bệ súng kìa! Khoa reo lên mừng rỡ. Giang quay qua, cười tươi. Giang chạy lại phía nó. Hai đứa ôm nhau thắm thiết. Cứ như hai người đã lâu lắm rồi không gặp lại. Nó lại lòn tay vào các khẽ tay của Giang, để cho hai cái nhẫn cứ đụng nhẹ vào nhau. Rồi cứ dìu nhau đi, từng bước, từng bước.

- Hai thằng bây lên đây một chút.

Ông đại đội trưởng đi ra khi nó với Giang vừa bước vào ngưỡng cửa. Nó đi vào phòng trung đội, đặt đại cái balô lên giường, rồi mới bước qua phòng đại đội, ngồi trên bàn. Cái giọng khàn đục và dõng dạc của mấy ông sĩ quan đúng là khó nhầm lẫn và quên đi được:

- Chúng ta sẽ không nói thêm về sự việc vừa rồi nữa. Nếu hai đ/c muốn ở lại đây, thì hãy nên có trách nhiệm của mình với nơi này. Các đ/c hiểu ý tôi không?

Giang nhìn nó, còn nó thì lắc đầu. Lúc nãy nó mới nghe anh Vinh nói sơ lược qua thôi, chứ nó chưa hiểu gì ráo.

- Đại đội này thuộc tiểu đoàn 2, và lần này trung đoàn giao cho tiểu đoàn 2 đảm nhận công tác huấn luyện chiến sĩ mới. Vài ngày nữa là các quận huyện sẽ đưa quân vào đây. Đồ dùng cho mỗi cá nhân thì đã lấy ở Hậu cần đầy đủ, vật chất thì đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu con người và trách nhiệm thôi …

Hai đứa vẫn trố mắt nhìn ông đại đội trưởng. Bây giờ thì Khoa mới nhìn tới cái bản tên Đặng Tấn Trường cùng cái quân hàm Thượng uý. Ông ấy vẫn điềm nhiêm trong câu nói:

- Hai đ/c sẽ làm tiểu đội trưởng trong thời gian tới.

Không gian trong căn phòng trở nên im lặng bất thường. Ông Trường nhìn hai đứa, thắc mắc:

- Sao? Bất ngờ à? Muốn ở đây thì chỉ còn cách là làm tiểu đội trưởng thôi.

Khoa lên tiếng ngay tức thì:

- Nhưng … nhưng … tụi em có biết cái gì đâu mà huấn luyện lính mới? Rồi tiểu đội trưởng bên trường quân sự chuẩn bị về đâu?

- Sẽ có tiểu đội trưởng bên trường về, nhưng trước mắt là vẫn còn thiếu. Với lại huấn luyện lính mới thì cũng đâu có khó với 2 đ/c đâu nhỉ? Toàn những hiểu biết căn bản về môi trường quân đội, và xoay quanh việc bắn-đánh-ném (bắn súng, đánh bộc phá, ném lựu đạn) thôi. Nếu 2 đ/c quên, thì tôi sẽ nhờ những tiểu đội trưởng khác hỗ trợ.

- Không được! Không được là không được! Hai đứa tụi em không làm được đâu.

- Có gì mà không được? 2 đ/c đeo quân hàm Hạ sĩ mà lại từ chối nhiệm vụ được giao à?

- Dạ thưa anh! Em đang đeo quân hàm Binh nhất đây nè anh?!

- Trên văn bản thì đ/c là Trung sĩ.

- Hả? Cái gì? Cái gì mà Trung sĩ?

Nãy giờ chỉ có mình Khoa là nói chuyện với ông ấy. Giang vẫn bình tĩnh lắng nghe, rồi anh kéo tay Khoa, để Khoa ngồi lại xuống ghế. Ông Trường mới nói tiếp:

- Ngày 2/9 vừa rồi, đ/c đã được thăng quân hàm lên Trung sĩ. Cách đây cũng hơn 10 ngày rồi, đ/c vẫn chưa biết sao?

Nó ngớ người ra, chả biết nói gì tiếp. Bây giờ Giang mới lên tiếng:

- Vậy nếu chỉ có làm tiểu đội trưởng. Hai đứa em mới được ở đây thôi hả anh?

- Cứ nghĩ mình làm được. Thì sẽ làm được. Tôi sẽ tạo điều kiện cho 2 đ/c hoà nhập từ từ vào đại đội này.

- Không được đâu! Anh đặt lòng tin sai chỗ rồi.

Dứt lời là Khoa đứng lên đi ra, nó đi xuống phòng trung đội 10 – cũng là trung đội của nó lúc tân binh. Đi vào ngồi trên cái giường cuối – cũng là giường của anh Bảo lúc trước.

“Bực quá! Cái chuyện mình lên quân hàm thì không ngạc nhiên, vì lúc được lên Hạ sĩ là tháng 12 năm ngoái rồi.”

“Còn 4 tháng nữa xuất ngũ rồi. Cứ tưởng về đây là được yên ổn, ai dè mắc thêm cái trách nhiệm khỉ gió gì nữa!”

“Mệt quá … Bực quá …”

“Mình quá hy vọng vào cái chốn yên bình mà mình tưởng tượng, hay vì thế mà mình bỏ quên thực tại được nhắc trước?”

“Tại mình hay tại họ?” …

Mãi đổ thừa qua lại. Giang đi đến ngồi kế bên làm nó không hay.

- Anh … hứa với ổng rồi! Mình sẽ cùng làm tiểu đội trưởng!

- KHÔNG ĐƯỢC! Em không làm được đâu! Anh nghĩ sao mà lại nhận lời ổng vậy? Anh nhìn cho kỹ đi, anh muốn em đào tạo ra 9 đứa nữa giống như em hả?

Giang bật cười, anh đưa tay vò tóc nó.

- Anh lên từ chối đi! Em hối hận rồi … em không muốn ở đây nữa! Em sẽ xin về lại Hậu cần … em cũng xin cho anh …

Giang kéo đầu nó xuống. Hôn nhẹ nhàng. Khoa cứ trố mắt nhìn đôi mắt sâu đang nhắm nghiền thật gần. Mâu thuẫn trong tâm trí nó lắng xuống từ từ, rồi một cảm giác yên ả và an toàn len lỏi cùng cái ôm của Giang. Nó vòng tay ôm cổ Giang lại. Để cho tâm hồn cuốn đi đâu đó xa xôi một lúc.

- Em thấy khó khăn lắm hả?

Nắm chặt tay Giang, nó gật.

- Anh thấy việc này cũng thú vị mà?

Nó nhìn Giang, đau khổ trong ánh mắt. Giang lại cười:

- Cứ vô tư bên anh đi! Hiểu không bé Khoa?

Lần này thì nó cười thật sự, nó kéo đầu Giang lại, tận hưởng tiếp cái hạnh phúc chân thật trước mắt.

Buổi trưa đi ăn cơm, nó tức muốn điên khi thấy anh Vinh nhìn nó, cười nham hiểm! Cứ như là nó rơi vào bẫy của ảnh vậy.

Đại đội 5 có ba trung đội: 10, 11, 12. Nó với Giang ở trung đội 10. Nó là tiểu đội trưởng tiểu đội 1, Giang thì tiểu đội 2, còn thằng tiểu đội 3 ngày mai mới biên chế về. Mà xúi quẩy cái là ngày mai lính mới vào. Cho nên nó với Giang phải chuẩn bị tất tần tật mọi thứ trong phòng cùng với cái anh trung đội trưởng. Cái anh này nhìn lạ hoắc, cũng mới biên chế từ trường sĩ quan Lục Quân về đây luôn. Nói chung là toàn người mới, chỉ có hai đứa nó là lính cũ ở đây thôi.

Khoa thở dài chán chường. Một tiểu đội có 9 đứa, thêm tiểu đội trưởng là 10, còn tiểu đội nào nhiều quá thì cũng chỉ có thêm 1 đứa nữa là 11. Cầm cái danh sách tên những đứa mới ngày mai ở tiểu đội mình, Khoa ngó sơ qua một lượt, rồi chép miệng. Hai đứa nó lo cho cả thảy 32 đứa chuẩn bị vào đây ngày mai, từ cái chén, đôi đũa, cái nội vụ, cái ghế, quân hàm, quân hiệu phát cho mỗi đứa, rồi quốc huy gắn trên nón, sổ tay chiến sĩ v.v…

Đến tối, đại đội trưởng sinh hoạt khá kỹ với tất cả các tiểu đội trưởng lần cuối, rồi ổng cho giải tán. Nhưng riêng hai đứa nó thì phải lên gặp riêng ổng.

- Đúng là huấn luyện một chiến sĩ mới rất là khó. Sau này cá nhân mà mỗi đ/c phụ trách, nên hay hư là do các đ/c. Tư tưởng của lính mới giống như một cành cây vậy, nếu đ/c muốn nó thẳng, thì nó thẳng, còn nếu đ/c bẻ nó cong, thì mãi mãi nó sẽ cong như vậy. Hai đ/c hiểu không?

- Dạ hiểu …

- Tôi biết các bất công vẫn diễn ra đầy đủ trong đây. Nhưng tôi cũng không muốn hai đ/c thật tình quá đâu! Đừng để tụi nhỏ thấy nản lòng, nếu cần thiết, tôi chấp nhận để hai đ/c nói dối, chứ đừng thật tình mà kể cho tụi nó nghe những thói hư tật xấu của lính cũ, rồi cách đối phó với những điều bất bình trước mắt. Hai đ/c hiểu không?

- Dạ hiểu …!

- Vậy thôi. Tôi kỳ vọng vào hai anh đó, lính cũ duy nhất của đại đội này … À! Đ/c Giang lên Tham mưu đi. Tham mưu trưởng có nhắn gặp riêng đ/c đó.

Khoa lo lắng quay qua nhìn Giang. Giang cũng chưa biết chuyện gì. Ông Trường mới nói:

- Đừng lo, chỉ là nói chuyện thôi. Chẳng có gì đâu.

Tất nhiên, với một đứa như Khoa, dễ gì mà nó nghe lời Giang ngồi ở nhà! Giang thì không lạ gì với cái ban Tham mưu đó. Anh cứ bình tĩnh đi lên, rồi vào phòng Tham mưu trưởng.

Đứng từ xa nhìn vào, Khoa chỉ thấy hai bóng người ngồi đối diện nhau, chứ chả thấy gì rõ thêm. Chợt! Có một ý tưởng cho việc cần làm, nó đi về phòng, lấy hai cái áo k03, với một ít bột giặt, cùng cái bàn chải, rồi đi ra nhà tắm. Rắc cái bột lên bản tên, nó gắng sức chà thiệt mạnh, để cái bản tên phai nhạt đi dần dần?!

Chỉ là tự nhiên nó nghĩ, nó không muốn ai gọi nó là Triều nữa!!! Bây giờ nó sẽ là Khoa thôi!

Giang biết chắc nó ở đây, nên đi vào. Anh nhìn nó cười, rồi leo lên cái bậc thềm ngồi, cái nhà tắm tối thui chỉ có mỗi ngọn đèn vàng yếu ớt, một hình ảnh thân quen trong quá khứ của cả hai.

- Ủa? Anh lên đó nói gì vậy?

- Chỉ nói chuyện bình thường thôi, ông tham mưu trưởng đó động viên anh, kêu anh cố gắng hoàn thành nốt cái huấn luyện tân binh này rồi xuất ngũ luôn.

- Vậy thôi hả?

- Uhm. Ngoài ra ổng còn nói, ổng đề cao hành động của anh hôm trước?

- Hả? Ổng nói vậy thiệt luôn hả?

- Những người mà chọn cho mình cuộc đời binh nghiệp, thường thì họ giữ quân hàm của mình kỹ lắm. Ở cấp Uý, nếu muốn thăng lên một bậc có khi phải phấn đấu tới 3 hoặc 4 năm. Còn nếu có sai phạm, đa số cũng đều chấp nhận bị phạt nặng, nhưng lại cố gắng xin cho đừng bị gì tới cái quân hàm của mình. Ổng nói dù anh chỉ mới là Hạ sĩ, dù chỉ là một thằng lính bình thường thôi, nhưng đã biết nhận lỗi và tháo quân hàm. Ổng cho rằng anh rất can đảm, và ổng đề cao anh! Hehe.

- Chài! Tưởng gì, an ủi kiểu đó, mà có khi mấy cái lệnh báo động kia cũng có ổng một phần trong đó luôn không chừng?

- Em đa nghi quá! Cứ suy nghĩ lung tung không à!

- Em nói đúng thôi …

- Ủa đang làm gì vậy? Chà cái bản tên đó chi vậy?

- Haha! Mai em sẽ nói với mấy đứa trong tiểu đội mình, em tên là Khoa. Tự nhiên thấy thích thích cái tên này. Không xài tên cũ nữa.

- Em rãnh thiệt, lên đây cho anh hun cái coi!

Khoa múc ca nước, rửa tay, rồi leo lên bật thềm, ngồi kế bên Giang. Nó thích nhất là ôm cái cơ thể đó giữa những đêm trời mát như thế này. Mà nó với Giang hôn nhau, là chẳng còn biết trời trăng mây đất gì nữa. Cứ cùng nhau trôi dạt, và tận hưởng thôi.

Bắt đầu từ tối mai, chắc nó sẽ không được ngủ chung với Giang nữa! Tại vì tiểu đội trưởng là phải nằm ở giường cuối, và nằm riêng. Chứ nó với Giang mà nằm chung, rồi … “cắn xé” nhau như lúc này?! Lính mới nó thấy … chắc chết quá!!!

Cái giường của anh Bảo ngộ lắm, không thể nằm ở giữa được, vì một bên thấp, một bên cao. Nằm có cảm giác như bị nghiêng chút xíu một nửa người về bên thấp vậy. Cho nên là nằm bên nào thì chỉ nằm được bên đó thôi. Còn nếu hai người nằm lên nhau … hay ôm nhau … thì chả hề hấn gì.

Ngay từ sáng sớm, sau khi xong hết mọi chuẩn bị, Khoa đã ra ngồi trên cái bệ súng của đại đội, từ chỗ này có thể nhìn được ra ngoài sân chào cờ trước trung đoàn, nơi mà đang tổ chức lễ đón nhận quân nhân nhập ngũ đợt 2 của năm.

Từng chiếc xe buýt chạy vào. Rồi đám người với cái màu xanh toàn tập mà nó chỉ có thể thấy mờ mờ, đang tập trung theo từng chuyến xe đang vào. Mấy cái loa phát đi phát lại ba cái bài hát cũ rích, rồi tiếng ai đó phát biểu này nọ lâu lâu cứ chen vào … Cứ vậy cho đến khi im lặng hẳn, cái màu xanh lá tập thể nó thấy đang tản ra dần dần.

Khoa thở dài, rồi nó quay qua, Giang đã ngồi xuống ngay bên cạnh.

- Em đang lo lắng hả?

- Hic …

- Nhìn anh nè!

Nó quay qua, nhìn vào đôi mắt sâu đen láy. Giang cười mỉm trước vẻ lo lắng trong ánh mắt của nó:

- Lúc này đây nhìn em cũng dễ thương thật!

Nó đánh cái “đùng” vào ngực, Giang cười khẽ, rồi kéo nó vào trong trung đội. Thấp thoáng từ xa, lính mới đang đi vào.

Khoa đi vào phòng. Nó ngồi trên giường, nhìn ra ngoài … rồi lại mắc cười khi thấy hết đứa này, tới đứa kia đang nhìn ngó lung tung vào trong, mặt đứa nào cũng thất thần, thiểu não như nhau. Tụi nó sẽ tập trung trước đại đội, nghe dặn dò chung, rồi từng trung đội trưởng ra nhận lính.

Nó chép miệng, rồi cầm tờ biên chế của tiểu đội 1 lên, chờ tụi nó vào đông đủ, rồi Khoa đọc tên từng đứa, hướng dẫn với tụi nó là dãy giường đầu tiên ngay lối đi là của tiểu đội, đứa nào muốn nằm giường nào thì tự chọn.

Sau khi tụi nó ổn định xong, Khoa mới tập trung cả thảy 11 đứa lại cái giường cuối của mình. Rồi phát chén, đũa, sổ tay chiến sĩ, cầu vai, quân hàm, quân hiệu gắn ở nón v.v… cho từng đứa.

- Anh nói nè! Theo quy định là anh phải kiểm tra balô từng đứa, xem có ai xài điện thoại hay đem theo vật nhọn gì không. Nhưng mà mắc công phiền phức, với lại anh làm biếng lắm, anh chỉ nhắn mấy đứa là đừng có xài điện thoại trong này, có xài lén cũng bị bắt được à, mà bị bắt rồi thì lại phiền phức nhiều hơn nữa. Thôi đứa nào có thì cất kỹ trong balô đi, cuối tuần người nhà có lên thì đưa cầm về, còn muốn xài thì lấy điện thoại anh xài nè, muốn nhắn muốn gọi gì cứ thoải mái.

- …

- Thêm nữa. Mấy đứa đã vào tới đây rồi, có muốn về cũng chẳng về được nữa đâu. Cũng đừng có sợ cái chỗ này quá, từ từ rồi cũng sẽ thấy thích nghi và quen được thôi.

- …

- À! Mai mốt mấy đứa cứ kêu anh là Khoa. Vậy nha! Có đứa nào muốn hỏi thêm gì nữa không?

… - Anh ơi. Trong này sĩ quan có đánh lính không anh? Sao em nghe mấy anh ở phường nói vào đây không nghe lời là bị sĩ quan đánh dữ lắm?

- Không có đâu! Ở đâu anh không biết, chứ còn ở tiểu đội anh, anh không để mấy đứa bị sĩ quan hay ai khác đánh đâu. Yên tâm đi!

… - Anh ơi. Tụi em ở đây tới 3 tháng sau mới được về hả anh?

- Ừa. Kết thúc tân binh, tụi em sẽ được biên chế đi các đơn vị khác trong trung đoàn này. Theo luật thì bất cứ chỗ nào tụi em vừa được chuyển đến, thì tụi em sẽ được giải quyết cho về nhà ngay!

… - Anh ơi. Cơm trong này dở lắm hả anh?

… - Anh ơi. Em khát nước quá!

… - Anh ơi. Muốn đi vệ sinh hay đi đâu thì cũng phải xin phép anh hả anh?

… - Anh ơi. Tắm có phải mặc quần không anh?

… - Anh ơi. Trong này cực khổ lắm hả anh?

… - Anh ơi. Tiền phụ cấp là gì vậy anh?

… - Anh ơi. Mai mốt tụi em phải ra nắng hoài luôn hả anh?

… - Anh ơi. Em nhớ nhà quá!!!

… “Anh Bảo ơi! Ước gì có anh ngồi đây với em! Tự nhiên em thấy thương anh quá! Huhuhu …”

Khoa thở từ từ, rồi trả lời hết thảy những câu hỏi. Lâu lâu nó nhìn qua tiểu đội của Giang. Anh không phức tạp hoá vấn đề như nó, cách anh nói chuyện với mấy đứa tiểu đội mình, cứ như là nói chuyện với tụi bạn ở nhà, lâu lâu nó nghe tiếng cười khẽ lại vang lên.

Một lúc sau trung đội trưởng mang quân trang trên đại đội xuống. Khoa thở phào, đỡ phải nghe hỏi nữa. Nó đi lên, lấy về các thứ như khăn mặt, áo thun, quần đùi, vớ, đồ rằn ri … cho tiểu đội.

Rồi cũng đến giờ cơm. Nó hướng dẫn cách tập hợp tiểu đội, đứa cao thì đứng đầu tiên, rồi thấp dần. Bữa cơm đầu tiên chắc cũng khó nuốt lắm, nhưng thôi, dần dần cũng sẽ quen được.

Rồi đến buổi chiều. Trung đội trưởng bắt đầu dạy tụi nó cách gấp xếp nội vụ, Khoa cũng phải ngồi coi lại cho nhớ, vì lúc ở Hậu cần, nó có thèm đụng tới cái đống mà sáng nào nó cũng dồn một cục vào tủ đâu?!

Và anh trung đội trưởng cũng đưa luôn mấy cái bản tên vừa in trên đại đội, kêu nó dán vào đầu giường mỗi người. Khoa dán từng cái, từng cái của tiểu đội. Chợt một ý tưởng vụt qua, nó cười khẽ, rồi đi lại giường cũ của nó, tháo cái lớp băng keo dán đè lên bản tên “Đoàn Thoại Đông Triều” ra, đem xuống dán kế bên cái bản tên “Trần Anh Thế Bảo” ở giường của nó. Hai cái, cái nào cũng mờ căm và tróc gần hết.

Tự nhiên điều đó làm nó thấy vui hết sức!

Còi báo lúc 4h30 vang lên. Đại đội trưởng tập hợp đại đội, ổng phát cho mỗi trung đội hai trái banh, tụi nó háo hức ra hẳn, rủ nhau chơi rồi lại cười vang cả cái sân. Còn nó thì ngồi trong phòng, chán chường nhìn ra ngoài. Lần đầu tiên ở đây, nó cũng ngồi trên giường, chả thiết tha gì mấy môn thể thao đó.

- Thằng tiểu đội trưởng ở phòng mình nó về tới rồi kìa.

Giang đi tới, ôm nó làm nó giựt mình. Nó quay qua hôn nhanh một cái rồi ôm lại.

- Nó đang nhận biên chế trên đại đội đó. Hình như nó tên Duy, nghe đâu mọi người gọi nó là “Duy gấu” đó em

- Ghê vậy? Thiệt luôn hả anh?

- Uhm, anh nghe mấy thằng tiểu đội trưởng phòng bên kêu nó là vậy đó.

- Tò mò à nha, để coi coi, nó “gấu” tới mức nào?

Hai đứa ngồi cười hết sức ma mãnh. Rồi cái thằng đó cũng bước vào tới. Khoa trông theo, rồi lại hụt hẫn. Thằng đó nhỏ xíu con, đen thui … “Gấu”? “Gấu” cái gì? Cái gì “Gấu”???

Giang chỉ cho nó cái giường của mình, rồi nó đi qua, cười thân thiện và ngồi xuống bắt chuyện:

- Hai đ/c cũng là tiểu đội trưởng luôn hả?

- Đừng có kêu cái từ đ/c. Dài dòng, nghe mà mệt!

Thằng đó chưng hửng nhìn Khoa, còn Giang thì cười ha hả.

- Chứ vậy thì kêu bằng gì? Mà hai bạn sinh năm bao nhiêu? Tui 90.

Khoa lại nhìn nó chằm chằm … “Không lẽ phải kêu nó là anh? Không có đâu à”:

- Thôi xưng tên đại đi. Vậy cho dễ.

- Ờ … mà sắp tới, tui cũng là tiểu đội trưởng của hai bạn đó.

Cái gì? – Khoa đứng lên, giả bộ căng thẳng trong ánh nhìn và giọng nói. Giang lại giựt tay cho nó ngồi xuống.

- Thôi chọc người ta hoài. Mình còn phải nhờ bạn “Duy gấu” này giúp đỡ dài dài mà …

Thằng đó cười, Giang cười, Khoa cũng … giả bộ cười, rồi nó lại nheo mắt:

- Vậy thì chỉ là giúp đỡ thôi, chứ bạn không phải là tiểu đội trưởng của tui đâu nhé. Tui chỉ có một tiểu đội trưởng thôi.

Xong, nó kéo tay Giang đi ra ngoài. Hai đứa đi xuống Hậu cần, vào phòng của nó tắm. Tự nhiên nó không muốn tắm chung ở cái hồ ngoài kia. Chả hiểu sao … nó thấy kỳ kỳ?!

- Sáng 5h báo thức, ra tập thể dục, vệ sinh cá nhân, gấp nội vụ, vệ sinh khu vực, rồi 6h đi ăn cơm, 6h30 về phòng, chỉnh đốn lại đồ đạc cho ngay ngắn, rồi chờ tới 7h bắt đầu đi học. Nếu lịch học học chiến thuật thì ra thao trường, học chính trị thì vào hội trường. Tới 11h đi ăn cơm, xong về ngủ trưa, tới 1h báo thức. Xong cũng đi học, tới 4h30 thì kết thúc, lúc đo nếu có lao động thì chỉ có chắn cỏ, trồng cỏ, với nhổ cỏ dại. Xong sớm thì được thể thao này kia. Rồi 5h30 đi ăn cơm, tới 6h thì hội ý tổ, 6h45 đọc báo, 7h xem tivi, 8h sinh hoạt trung đội hoặc đại đội. 8h45 điểm quân số cuối ngày, 9h30 đi ngủ! Vậy thôi, lịch công tác trong ngày có ở cái bản treo trong phòng, mấy đứa chưa nhớ thì xem qua nha.

Hiện tại là giờ sinh hoạt tiểu đội, Khoa cố gắng chút thời gian, giải đáp hết thắc mắc cho tụi nó. Rồi tới giờ xem tivi, nó tót xuống ngồi hàng dưới cùng, lâu lâu cũng ngước lên nhìn cái máy bay, khi có tiếng máy bay bay ngang qua đầu tụi nó.

Ôi cái tiếng máy bay quen thuộc, không bao giờ thiếu đối với bất cứ ai đi lính ở đây. Mỗi lần nghe lại, nó cứ nhớ hoài cái cảm giác đầu tiên khi bước chân vào đây. Không biết có đứa nào trong tiểu đội có cảm xúc này giống nó không nữa.

Chợt! Có người gọi điện. Khoa bồn chồn nhìn xung quanh, rồi nó ngồi thụt xuống, lấy điện thoại ra nghe. Con bé Hằng ở nhà gọi, tối nào nó với con nhỏ này cũng gọi nói ba cái chuyện trên trời dưới đất. Nhưng mà bây giờ nó vẫn phải dè chừng đôi chút, tại nó không có được thoải mái như ở Hậu cần nữa! Ráng lấy cái lý do nào hay hay, nó cúp máy rồi ngồi lại lên ghế, vài đứa quay lại nhìn nó, Khoa chép miệng rồi quay qua nói chuyện với Giang tiếp. Một lúc sau nó tin nhắn, nó lại lấy cái điện thoại ra, cố gắng trả lời cho nhanh …

- Ê! Tự tung tự tác quá vậy? Cất vô đi, lính mới nó thấy bây giờ.

Cái giọng lạ lạ, quen quen ngay sát bên. Khoa quay qua nhìn. Là cái thằng “Duy gấu” đó. Vẫn cầm cái điện thoại trên tay, nó gằng giọng lại:

- Thấy thì sao?

- Đừng giỡn! Phải làm gương cho tụi nó chứ. Cất vào đi.

- Ủa vậy bạn Duy chưa biết tui là ai à?

Nói xong, nó đứng lên đi ra, không quên khó chịu nhìn lại, mấy đứa lính mới ngồi xung quanh cũng nhìn tới nhìn lui tò mò.

Khoa đi ra nhà tắm, leo lên cái bậc thềm ngồi. Một lát sau Giang cũng đi ra theo. Giang vừa ngồi lên, là nó đã ôm Giang cứng ngắc:

- Hết bữa đầu rồi đó. Mệt quá đi!

- Còn tới 3 tháng nữa mà? Lo gì em? Hahaha …

- Nói chung là em cũng không có thấy lo lắm … chắc từ từ rồi em cũng quen à!

- Thôi, cả ngày hôm nay vì tập thể đủ rồi, bây giờ vì hai đứa mình đi! Hehe …

Khỏi cần chờ Giang chủ động, nó đã làm trước rồi. Đúng là bây giờ chỉ có những cái hôn và cái ôm như vậy, mới an ủi và tạo động lực cho cả hai tiếp tục cố gắng.

Chả hiểu sao! Cứ lén lút, vụn trộm thì lại cảm thấy cực khoái và giá trị?!

Đến giờ ngủ. Do còn “dư âm” của hồi nãy, Khoa muốn vào ngủ chung với Giang, nhưng anh không cho. Với lý do là đêm đầu tiên, cần làm gương cho tiểu đội. Chán! Nó về giường, chui vào và nằm ôm cái chăn. Chợt, Khoa cũng nhớ tới cái hôm đầu tiên ở đây, nó cười thầm, để xem lát nữa tắt đèn, có chuyện gì xảy ra không?

9h30. Cái tiếng còi buồn đến não nề vang lên, không gian trở nên im lặng sau cái tiếng còi đó. Khoa ngồi dậy, dựa vào tường, và nó cứ chờ … cứ chờ … cho đến khi nó nghe được vài tiếng thút thít đầu tiên vang lên. Khoa ôm cái chăn, cười mỉm, sao mà giống nó quá chừng.

Nhưng vài tiếng khóc thút thít không kéo dài lâu, chỉ một chút xíu thôi. Đến khi cái tiếng đó kết thúc, là những tiếng khác như … tiếng ngáy, tiếng nghiến răng, tiếng ai đó nói mớ … thay phiên nhau vọng lên từ khắp nơi trong cái phòng nhỏ.

Khoa nhăn nhó, chui vào chăn, tưởng sẽ nằm im để tập trung ngủ, thì điện thoại nó có tin nhắn. Của thằng Tài. Nó gác ca đầu ở đại đội, ngồi chán nên Tài nhắn Khoa xuống ngồi nói chuyện chơi. Với lại thấy cũng chưa tới lúc buồn ngủ. Nó vén mùng đi ra, rồi rón rén chạy ra khỏi trung đội.

- Gớm! Cái mặt mày mà cũng dám phũ hết trách nhiệm bỏ đi theo trai nữa sao? Đồ cái con nha đầu. Bây giờ mày mới chịu lò cái đuôi ra rồi hả!

- Ủa mày biết luôn rồi hả?

- Tao nghe mấy ông sĩ quan trong đại đội ngồi nói chuyện. Mấy ổng nói hồi hôm qua giao ban, có thằng nào ở Tham mưu tháo quân hàm từ chức, rồi có thằng nào ở Hậu cần cũng làm theo rồi đi ra chung với thằng đó. Thằng ở Tham mưu tao không biết, nhưng cái thằng kia thì chỉ có mày thôi chứ thằng nào? Vậy mà lúc nào cũng bô bô “tao bình thường, tao bình thường”. Ờ đúng rồi, mê trai bình thường mà? Có ai nói gì đâu?

- Mê bà nội mày, đừng có móc tao nữa. Tao nói rồi, tao không có giống như mày nghĩ đâu.

- Thôi má ơi! Má có hay không thì tự má biết, chối đây đẩy làm gì.

Nó cười hề hề, mặc cho thằng Tài cứ liếc ngang liếc dọc.

- Ủa rồi giờ mày ở đâu hả Triều? Đâu còn được ở Hậu cần nữa đâu phải không?

- Ừa! Bây giờ … tao xuống tiểu đoàn 2 rồi!

- Tiểu đoàn 2 chỗ nào?

- Hả? … Ờ … Tao … tao làm tiểu đội trưởng ở đại đội 5 đó!

- Gì má???

Biết ngay mà. Thằng tài sửng sốt nhìn nó, rớt luôn cây súng gác trên tay, nó lật đật lụm lên, rồi lại nhìn Khoa chằm chằm:

- Ê mày giỡn với tao hả? Mày tưởng tiểu đội trưởng muốn làm là được cho làm liền sao?

- Tao … nói thiệt mà!!! Tao được làm … tiểu đội trưởng đó! Bữa nay là bữa đầu tiên nè!!!

- Mày đang tính chuyện gì nữa vậy?

Khoa quơ tay đánh thằng Tài, chống chế:

- Đừng có nghĩ như vậy. Tao làm tiểu đội trưởng đàng hoàng đó, không có mưu đồ gì nữa đâu!!!

- Tao thấy nghi quá! Mày nghĩ làm tiểu đội trưởng dễ lắm hả? Vậy mày có kể cho tiểu đội của mày nghe những việc mà mày từng làm, hồi còn tân binh không? Cũng trong cái phòng đó luôn đó!

Lần này thì nó quả quyết thật sự:

- Tao … tao biết là khó lắm, nhưng tao sẽ cố gắng làm thật tốt. Tao cũng thấy mấy thằng tiểu đội trưởng hồi trước, vừa kết thúc tân binh, đứa thì bị hăm đánh, đứa thì bị nói xấu sau lưng. Tao cũng sợ lắm chứ, nhưng bây giờ từ chối cũng chẳng được nữa, tao phải cố thôi! Và tao sẽ không nói dối tụi nó, nhưng tao cũng không dạy bậy, tao sẽ chỉ cho tụi nó biết, đến khi nào nên làm gì, và làm như thế nào. Vậy thôi!!!

Tài vỗ tay “bốp bốp”, nhưng cũng gằng giọng đáp lại ngay:

- Hy vọng sẽ không có thành phần bất hảo nào như mày xuất hiện trong cái trung đội đó.

- Mày coi thường tao vừa thôi. Chờ xem, tới lúc kết thúc tân binh, tụi nó sẽ khóc khi xa tao cho mà coi.

- Con nha đầu! Mày được cái hoang tưởng là giỏi, thôi tới giờ tao đổi gác rồi, về ngủ đi má, tiểu đội trưởng mà đêm hôm đi lang thang, tụi nó bắt chước là mày mệt đó.

- Ừa! Thôi tao về nha.

Khoa đứng lên, thì thằng Tài níu tay nó lại:

- Ê Ê! Quên nữa. Tiểu đội mày có thằng nào đẹp trai hông?

Nó ký cái “cốp” lên nón thằng Tài:

- Đ? ngựa.

… Khoa thả bộ từ từ về phòng. Tự nhiên cái câu hỏi hồi nãy làm nó thấy hơi lo. Dù chỉ biết là giỡn chơi thôi, nhưng mà nó thấy lo thiệt chứ! Nhỡ như tiểu đội của Giang, có đứa nào đó còn đang “kín kín”, rồi nó thấy Giang nhiệt tình quá, rồi lại đem lòng thầm cảm phục như thằng Thanh khi trước, đến lúc đó Khoa lại tàn nhẫn thêm lần nữa cho xem!

Phải vậy thôi. Nó không muốn chia một tí xíu nào hạnh phúc của nó cho ai hết. Ai mà có ý đồ là nó dập cho người lẫn ý tắt liền?!

Mà nếu coi cái chuyện nó được làm tiểu đội trưởng là rủi, thì trong cái rủi cũng có cái may. Đại đa số những đứa trong phòng, toàn có trình độ từ lớp 12 trở lên, cao đẳng đại học gì gì đó cũng nhiều nữa, bởi vậy ý thức của tụi nó cũng tốt lắm, cũng dễ bảo và dễ uốn nắn hơn những đứa quậy phá. Số còn lại thấy ghi trình độ 12/12. Chắc là rớt tốt nghiệp!

Khoa cười. Nó cũng vào được đây bằng cái con đường rớt tốt nghiệp lớp 12 chứ đâu. Cứ nghĩ tới là nó cười âm thầm suốt đường về.

Rón rén đi vào trong phòng. Khoa lại giường Giang, vén nhẹ cái mùng lên, nó nhìn Giang thật gần, cố tìm bắt được chút hơi thở ấm, rồi nó khẽ hôn một cái thật nhẹ. Sau đó nó mới đi về giường ngủ.

Dù cố gắng hết sức với cái chức vụ tiểu đội trưởng này, nhưng nó không thể nào bỏ được cái bệnh làm biếng là xếp nội vụ với tập thể dục.

Mỗi lần báo thức sáng, là nó chui xuống gầm giường nằm ngủ tiếp. Chờ cho cả phòng đi vào, rồi cái thằng nằm giường trên kêu nó ra, thì nó mới chui ra?! Gầm giường của nó phải nói là cực sạch!!! Đa số những vật dụng như thau giặt đồ, móc, ca múc nước, ghế nhựa … thường cất dưới mấy gầm giường ở cuối, riêng chỗ giường nó thì nó không cho đứa nào để gì hết. Sáng nào nó cũng lau, tối nào nó cũng quét, chỉ để mỗi sáng chui vào nằm khoảng từ 15-20 phút rồi thôi!

Nó học được cái trò này từ anh tiểu đội trưởng yêu quý lúc trước của nó đó.

Còn nữa, cái nội vụ của nó, nó cũng giao luôn cho thằng Minh - thằng nằm ở giường trên rồi. Phải công nhận là thằng này nó học hỏi nhanh thật, mới có mấy ngày đầu là nó đã gấp được vuông vức, không sai góc cạnh nào. Bởi vậy Khoa mới giao cho nó luôn. Còn Giang thì lâu lâu có nhắc khéo, nó cười trừ rồi mọi chuyện đâu cũng vào đấy thôi.

… Hôm nay đi ăn cơm, nó đã phát hiện ra một điều thú vị. Chuyện là, nó vô tình thấy mấy cái chén để ở bàn ăn cơm của sĩ quan, trông mới lạ làm sao. Thì ra là đổi chén. Kiểu chén sứ trắng lúc trước không còn dùng nữa, thay vào là loại chén thủ công, nhìn bắt mắt lắm, một ngàn cái không có cái nào giống cái nào. Tự nhiên Khoa cũng muốn có một cái. Nhưng ngặt nỗi trong này có nhiều quy định kỳ lạ lắm! Vì chén ăn cơm đó chỉ dành cho sĩ quan thôi, nếu đứa nào có lỡ cầm, tụi bếp cơ quan nó thấy, là nó đòi lại liền.

Nhưng mà Khoa vẫn muốn có. Đơn giản là vì nó thích. Và vì nó toàn làm chuyện khác thường mà???

Chỉ khó chút xíu là không thể đường đường chính chính vào nhà ăn mà cầm cái chén lên đi về được. Chỉ còn cách chờ đến đêm khuya mới vào được thôi. Haha …

Những cái nhà ăn là nơi duy nhất trong trung đoàn này không có đèn vào buổi tối! Cái hành lang dài, đen hun hút, như những con đường ngoài kia. Ở đây không có tới một thứ ánh sáng. Bữa nào trăng sáng thì còn hoạ may, chứ những hôm tối trời như vầy, chỉ có một đứa bám cứng ngắc vào một đứa là đang đi từ từ trong đêm thôi.

Giang khó chịu khi nó cứ giục anh đi cùng. Chả hiểu cái chén đó có gì hấp dẫn nó, mà nó cứ đi theo lải nhải suốt. Anh không chịu thì nó lại làm mặt dỗi. Mà mỗi lần nó giận lẫy thì anh lại thấy “thương nó dữ dội” hơn. Giang giả bộ nhăn nhó, rồi kiếm chỗ nào “thương nó” cho đã đời, xong anh mới chịu đi cùng với nó xuống đây.

Mục đích là chôm hai cái chén ăn cơm?!

Giang đi chầm chậm, lâu lâu anh dừng lại, chỉ để cảm thấy hai tay nó bám chặt vào tay mình, và hơi thở cứ dồn dập sau lưng. Tự nhiên muốn chọc nó, nhưng sợ nó lại la làng lên, nghĩ tới mà mắc cười, anh quay lại, trấn an nó vài “cái nhẹ nhàng”, rồi chầm chậm bước đi tiếp.

- Đứng ngoài đi, anh vào rồi ra liền.

- Không!

- Chứ trong đó tối thui, hai đứa đi lỡ đụng trúng bàn hay chồng ghế thì sao?

- Không là không! Em đi theo anh vào đó luôn, em không đứng ngoài này đâu!

- Mệt em ghê, có ma cỏ gì đâu mà sợ không biết nữa? Theo anh nè.

Nó cười khẽ hết sức hí hửng, rồi tò tò đi theo Giang. Giang mở nhẹ cái cửa sắt, không gian tối om, bưng bít hiện ra trước mặt. Hơi rùng mình, nó lấy cái điện thoại ra, một chút ánh sáng soi trên nền nhà, Giang đi nhanh lại cái bàn, lấy hai cái chén rồi quay ra, nhè nhẹ đóng cái cửa sắt lại.

Khoa vui như lần đầu tiên leo rào thành công. Cái cảm giác lén lút, thấp thỏm tự nhiên làm nó khoái chí, cứ cười thầm mãi.

Nó cứ cười khẽ cho đến khi Giang đóng cửa lại, đưa cho nó cầm một cái chén trên tay.

- Đứa nào đó ……?

Âm giọng trầm đục vang lên phía sau. Nó điếng hồn cực độ, nhưng cũng còn chút bình tĩnh. Cầm chặt cái chén, nó với Giang guồng chân chạy thật lẹ trên hành lang của dãy nhà ăn. Do mắt đã nhìn lâu trong màn đêm, nên cả hai cũng định hướng được đường để chạy. Và cũng do nó bị cận, chẳng hiểu nó vướn chân vào cái gì, mà té nhào ra phía trước. Cái chén đang cầm đập mạnh xuống đất, âm thanh thật trong và vang dội đi khắp nơi trong không gian âm u, cùng cái tiếng gọi đầy bực tức phía sau!

Hoảng quá. Giang đỡ nó dậy thật nhanh, rồi kéo tay nó chạy tiếp. Ra khỏi hành lang, xuống bãi cỏ, rồi tới mặt đường, rồi từ từ lẫn vào trong mấy cái nhà tắm của các đại đội, hai đứa đi từ từ về nhà tắm của đại đội 5.

Vẫn là cái bóng đèn vàng hiu hắt, hai đứa nó ngồi trên cái bậc thềm, thở từ từ. Cái chén của Giang vẫn còn nguyên, anh đặt qua bên cạnh, rồi nhìn nó:

- Hahaha …

- Chán quá! Tự nhiên bị té nhãm thiệt.

- Nghĩ lại tự nhiên mắc cười quá! Hahahaha …

Khoa giãy nảy, khó chịu:

- Tiếc quá. Hic hic …

- Thôi cầm cái chén của anh xài đi nè.

Gương mặt vẫn chưa mất đi vẻ tiếc nuối và hụt hẫn, Giang cười khì nhìn nó, anh kéo nó vào lòng mình khi một cơn gió lạnh vừa thổi qua.

- Mai mốt em chôm lại cái khác cho anh.

- Thôi khỏi đi. Anh đi là lấy cho em thôi, chứ anh có ham gì mấy cái chén này đâu. Chén nào ăn chả được.

- Nhưng mà em muốn có đôi … như vậy mới vui.

Nó cười, rồi ngồi thẳng lên, tìm một chút cảm giác ấm áp giữa đêm lạnh hiu hắt.

Nhẹ nhàng và từ từ thôi. Giang khoát tay qua vai nó, nó ôm người Giang vào. Cảm giác cứ như là bay đi cùng cơn gió lạnh đêm khuya.

- E hèm …

Lại tiếp tục điếng hồn thêm lần nữa?! Phản xạ tự nhiên là hai đứa nó buông nhau ra ngay, rồi Khoa dáo dác nhìn xung quanh, mặc dù nó chả thấy ai. Riêng Giang thì anh biết ai đang bắt quả tang tụi nó. Anh gãi gãi đầu, rồi kéo tay nó đi vào trong phòng. Cái lúc đi ngang qua cái bóng đen đang đứng trước mặt, Khoa mới thấy rõ, đó chính là cái thằng đòi làm tiểu đội trưởng của nó!

Vào tới giường, nó với Giang tự dưng quay qua nhìn nhau, rồi lại cười mắc cỡ hết sức.

- Ủa hôm qua nó bắt quả tang hai đứa mình hả?

Đợt tân binh này nhằm vào mùa mưa, nên những hôm nắng nóng ngoài thao trường ít thấy lắm, bầu trời và không khí dễ chịu hơn hẳn mùa nắng. Khoa cứ để cho tiểu đội ngồi tập gói mấy cục bộc phá, nó đi qua bên Giang, hỏi nhỏ.

- Uhm. Sáng giờ để ý, anh thấy lâu lâu nó cứ nhìn anh.

- Vậy hả? Tự nhiên em thấy quê quê …

- Kệ nó, miễn đừng đi kể lung tung là được.

- Để em qua xem xem nó có phản ứng gì không.

Giang cười. Nó đi qua ngay bên tiểu đội của thằng Duy. Giả lả:

- Ủa ông Duy, ông biết gói bộc phá dài không? Qua chỉ tui đi, tui không nhớ cách gói.

Duy không trả lời, tự động bước qua bên tiểu đội nó, lấy cái thanh gỗ và đặt những cái miếng gỗ nhỏ tượng trưng cho từng cục thuốc nổ lên, cột chầm chậm từng viên vào, miệng hướng dẫn chi tiết cho tiểu đội của nó. Khoa đi lại, ngồi xếp bằng trước mặt, nó không nhìn cái Duy làm mà nhìn vào mắt. Duy cứ ngước lên nhìn nó trong phút chốc, rồi lại cặm cụi vào việc đang làm.

Chỉ vậy thôi, nó đứng lên, hớn hở đi lại bên Giang:

- Nó nhìn em ngộ lắm, trong mắt cứ như muốn nói là “thấy rồi, biết rồi” chứ không phải là “biết chưa” như cái kiểu đang chỉ ai đó làm gì.

- Sao tự nhiên anh thấy ngại ngại.

- Trời? Có gì đâu mà ngại anh? Nó thấy thì kệ nó, mai mốt nó còn thấy dài dài mà.

- Haha.

Tiếng cười giỡn cứ vang lên đều đều. Còn Duy, lâu lâu cứ nhìn qua bên hai đứa nó.

Thường thì nếu tắm sớm, thì nó sẽ bắt Giang xuống Hậu cần tắm chung với nó, còn tắm trễ, thì chờ lúc đi ăn cơm về, cả tiểu đội ngồi hội ý tổ, nó với Giang mới bắt đầu đi tắm. Giờ này thì chỉ có tiểu đội trưởng mới được đi lung tung như vậy thôi.

Rồi cũng lần thứ hai thằng kia lại thấy hai đứa nó hôn nhau. Bây giờ thì Khoa mới để ý là nó bất ngờ thật sự, nhưng Khoa cũng chẳng ngại gì, cả hai thì đúng hơn, hai đứa nó trơ về cái phần này mất rồi.

Ngày một rồi ngày hai, bằng tất cả sự cố gắng và nỗ lực, Khoa với Giang dần dần đưa tập thể và cả bản thân tụi nó, vào khuôn khổ của môi trường quân đội này. Và cũng từng ngày, từng ngày. Tụi nó cứ lén hôn nhau ở những nơi vắng vẻ, rồi thì cũng bị ai kia bắt quả tang.

Có hôm thì cả phòng đi lao động buổi chiều. Hai đứa nó ở trong phòng …

Có hôm thì tắm trễ …

Có hôm thì sau giờ đi ngủ buổi tối …

Rõ ràng nhất. Cũng là một buổi chiều trời mát. Khoa ngồi trên cái thành hồ nước, đung đưa hai chân qua lại. Rồi Giang đến, nó ôm anh thật chặt, tay anh đặt lên đùi nó, kê đầu. Giang nhướng mày khi đầu môi cả hai gần chạm vào nhau. Khoa khẽ mỉm môi rồi nhắm mắt lại … Rồi cái tiếng dép quen quen kéo nhè nhẹ phía sau. Hai đứa vẫn cứ trơ như thường.

Chả hiểu sao nó chẳng thấy ngại hay mắc cỡ. Lâu lâu nó cứ nhìn vào mắt thằng Duy, cười tươi nham hiểm. Thằng đó không biểu hiện gì trên mặt, cứ ngó lơ chỗ khác mỗi khi nó nhìn tới. Giống như là chọc quê thằng Duy vậy, mà chả biết là ai quê trong chuyện này nữa. Nhưng mà nói chung là nó vẫn khoái làm vậy?!

Giờ cơm buổi chiều, tất cả ăn cơm xong đang xếp hàng phía trước chuẩn bị đi về. Nó cũng ráng đi song song lên với thằng Duy, cố tình làm trò mặc dù thằng này cứ ngó lơ chỗ khác. Mà được cái là Khoa giỡn dai lắm, y chang Giang vậy đó.

Cả hàng vẫn đang đi. Duy chịu hết nỗi, nó mới xô Khoa qua một bên. Công nhận cái tướng nhỏ con vậy mà cũng khoẻ thật. Khoa loạng choạng mấy bước, nó lỡ đụng vào thằng nào đó, Khoa quay qua xin lỗi, rồi cứ cười tươi mà xáp xáp vào thằng Duy tiếp.

- Mẹ. Đi đứng kiểu gì vậy?

Khựng lại đôi chút, nó thấy thằng Duy với cả trung đội quay qua nhìn nó, xong nó quay lại, nhìn vào cái thằng đang nói sau lưng:

- Nói chuyện kiểu cc gì vậy?

- Sao mày đụng tao?

- Thì tao xin lỗi rồi, có vậy cũng làu bàu.

- Đập cm mày giờ, tưởng lính cũ ngon hả?

Ngon hay không, thì Khoa cũng đạp cho nó một cái, té ngửa ra sau. Nó đánh lộn với ai, cũng hay dùng lực của chân lắm, đó cũng là lợi thế của nó mà. Cái thằng vừa ngã ra, là nó đi lại, đạp mạnh vào đùi, rồi cúi nhanh xuống, chấn chỏ thêm một cái vào mặt. Đám đông bắt đầu nháo nhào lên, có vài đứa kéo nó ra.

Khoa đứng dậy, chống nạnh, nói lớn:

- Kêu thằng tiểu đội trưởng của mày ra đây!

Thằng đó lật đật chạy vào trong trung đội của nó, nãy giờ Khoa mới nhìn kỹ. Đây là đại đội 6, nó vừa nhận ra là thằng Duy đã lại ngay trước mặt:

- Đi về đi, dẫn trung đội về phòng đi.

- Mày cút!

Nó gằng giọng, không còn nét đùa vui nào còn lại trong ánh mắt nữa. Cứ để cho thằng Duy nhìn nó, nó quay lại sau lưng.

- Mấy đứa tự đi về phòng đi.

Khoa quay qua lại, thì nó thấy một thằng nữa đang sấn sấn tới, kèm theo cái thằng bị đánh đang đứng sau lưng:

- Ê thằng kia, mày có biết điều không vậy? Lính cũ mà đi đánh lính mới à?

- Mày là tiểu đội trưởng của nó hả?

- Thì sao.

Thằng đó hất mặt đáp, nó cũng đáp lại bằng một cái dọng mạnh vào mặt, rồi mấy thằng khác ở đại đội 6 bắt đầu bu lại. Duy kéo tay nó ra, nó hất cái tay, quay lại lớn tiếng:

- Tao nói mày cút. Đừng để tới lượt mày đó.

Rồi nó cứ vậy mà đi tới, đứng trước mặt thằng kia:

- Lính mới mà nói chuyện bố láo, mày là tiểu đội trưởng của nó mà không dạy được nó à? Có cần tao dạy dùm không?

- Đm mày ở đâu lại đây gây chuyện, còn giở giọng đàn anh nữa. Mày cũng coi lại mày đi.

- Thôi mấy đ/c ơi, bỏ đi, chuyện có đáng gì đâu.

- Anh Khoa, về đi anh …

Giọng của một đứa trong tiểu đội kêu sau lưng, nó chau mày nhìn lại, vẫn nguyên cái trung đội đang đứng cùng thằng Duy. Bực bội, nó chả thèm để ý nữa, quay qua nhìn thằng kia tiếp:

- Sao? Thích thì tao đứng đây chờ, mày cảm thấy kêu được thằng nào lại đây đập được tao thì kêu đi, tao chờ nè, đừng có lầm lầm lì lì như vậy, mày tự ức chế chứ đ’ giải quyết được gì đâu.

- Mày ngon đứng đó đi …

Thẳng tiểu đội trưởng kia cau có quay mặt đi, phía sau lưng thì tiếng kêu nó đi về, phía trước thì tiếng người này người kia kêu bỏ qua. Nhưng Khoa vẫn đứng đó. Nó tức lắm, không phải nó muốn dằn mặt ai, hay chứng tỏ để mọi người biết là nó không dễ ăn hiếp, nó tức vì cái mặt láo cá của thằng bị nó ngã vào, cùng cái thằng tiểu đội trưởng ngu si kia, cứ bênh chầm chập mặc dù chả biết đúng sai đằng nào. Nếu không giải quyết được thì đập nhau một trận cho hả dạ đi, khỏi phải nói gì nữa mắc công.

Khoa cứ đứng đó, khoanh tay nhìn, mấy thằng khác ở đại đội 6 cứ thay phiên nhau mà nhìn mặt nó từng chút từng chút. Chả sợ, chỗ này lạ thì lạ, nhưng đối với nó thì chẳng có gì làm nó phải chùn bước. Cả đám bắt đầu nhốn nháo, khi thằng tiểu đội trưởng hồi nãy đang hầm hầm bước tới, theo sau lưng là cái thằng nào đó. Đến khi cả hai lại gần, nó mới bất ngờ thật sự, nhưng cũng giữ được nét bực tức vốn có trên mặt.

- Sao? Kêu thằng này đập tao à? Nè đập đi, chấp hai đứa bây luôn đó.

- Mày làm gì nữa vậy Triều?

- Đm. Mày cũng có ưa gì tao đâu? Đừng có nói cái câu đ’ liên quan đó ở đây, thích thì nhào vô liền đi.

- …

“Hài thật, tưởng kêu thằng nào, ai dè lại là cái thằng ở chung trung đội lúc tân binh với mình mới ghê. Kệ mẹ nó, đ’ sợ.”

- Mày đi về đi.

Thằng đó khó chịu trả lời, nó nghe tiếng hỏi nhỏ “bạn mày hả” phía sau. Hơi hụt hẫn! Nhưng nó vẫn đứng lì ở đó, chỉ cho đến khi có một tiếng huýt gió khá lớn phía sau, tất cả những đứa phía trước nhướng mắt nhìn, nó cũng quay lại, rồi giựt mình thật sự.

Phía sau nó chả có ai, thằng Duy kia nó dẫn trung đội về rồi, chỉ có Giang đang đứng từ xa, vẫy tay gọi nó về.

Chép miệng, nó quay lại vớt vác câu cuối:

- Lính của mày nói chuyện xấc láo với tao, tao đ’ có bỏ qua đâu, chờ đi.

Nói là nói vậy thôi, chứ nó đứng đó hồi lâu, Giang đi lại mắc công tùm lum chuyện xảy ra nữa.

- Cái gì nữa vậy?

- Thôi không có gì đâu, va chạm tí xíu thôi mà.

- Có cần anh lại nói chuyện cho rõ ràng không? Sao thằng Duy nó nói với anh, em bị thằng nào kiếm chuyện, rồi nó đi kêu lính cũ lại đánh em?

- Thằng Duy … đúng rồi! Em chưa xử nó nữa.

Giang đi từ từ với nó về phòng, anh vò đầu nó:

- Hung hăng quá vậy. Rồi cái đám kia giải quyết xong chưa?

- Xong rồi! Bây giờ tới thằng này nữa thôi. Để em coi nó “gấu” tới cỡ nào.

- Thôi mà …

Chỉ kịp nói, Giang không kịp níu tay nó lại, nó đi vào nhà tắm, vài đứa đứng đó, với thằng Duy cũng đang tắm. Và cái vẻ bực bội khi nãy như vẫn còn nguyên trên mặt nó:

- Tao kêu đi về thì đi về đi. Mẹ … chỉ làm vướn tay vướn chân người khác chứ đ’ làm được gì.

Duy quăng cái ca xuống đất, ngước mặt lên nhìn nó, cũng khó chịu không kém:

- Vậy mày đánh nhau với người khác thì làm được gì à?

- Sao đ’ được, cái thứ ngu như mày mới để cho người ta đánh, tao chưa đập cm thằng đó là còn hên đó.

- Mày đừng có đem cái đánh nhau ra mà làm lý do. Mày đánh nó xong thì mày được cái gì chứ? Mày đang dạy cho người đánh nhau để giải quyết hả?

- Đm’. Hở cái là làm gương, hở cái là lính mới. Vậy có ai gây sự với tụi nó thì phải im lặng chịu đựng à? Chỉ có mấy thằng như mày mới sợ liên luỵ này nọ, chứ tao mà nói chuyện đàng hoàng không xong thì đập cho cm luôn, mắc cái chó gì mà phải suy nghĩ nhiều. Rồi giờ sao? Cái cách tao chỉ huy là như vậy đó, mà có ý kiến không? Không thích thì làm tại đây luôn đi.

Hai thằng vẫn cương quyết trong ánh mắt, mấy đứa lính mới nghe um sùm cũng bu vào coi khá nhiều. Vài tiếng kêu giản hoà nhỏ bé vang lên, nhưng nó vẫn cứ nhìn chằm chằm vào thằng Duy … cho đến khi Giang bước ra, chuẩn bị tắm, giọng như nửa đùa nửa thật:

- Cãi lời Trung sĩ hả mạy.

Duy không nói gì, nó quay mặt vào tường, lấy khăn lau người. Vài tiếng cười khẽ vang lên xung quanh, tự nhiên Khoa cũng mắc cười, nó cứ nhìn thằng Duy đang đưa cái lưng nhỏ xíu lại phía nó, rồi nó bước ra, nhưng vẫn đang cười mỉm.

- Cuối tuần này bà mợ anh lên đây với cả nhà anh đó.

- Ủa vậy hả?

- Uhm, em phải ra chung với anh đó Khoa.

- Haha. Biết ngay mà. Nhưng, còn cái kia thì sao?

- Thì cứ ra đi, để anh!

Chả là hai cái nhẫn mà tụi nó đeo, Giang có hỏi ý bà mợ, rồi đi đặt làm. Cái nhẫn làm bằng vàng trắng, có ghi cái ngày đầu tiên hai đứa gặp nhau ở trong, bà mợ của Giang cứ thắc mắc đặt làm cho ai mà tới hai cái. Giang không nói gì, cứ làm thinh, còn nó thì lại cười ngặt nghẽo khi Giang kể tới. Cái nhẫn nó đeo hơi chật, vì do Giang không biết rõ kích cỡ ngón tay của nó, nên anh đặt đại theo cỡ ngón tay của anh, cuối cùng là anh đeo vừa, còn nó thì không.

Cho nên trước khi mà ra gặp người nhà, anh tháo ra và cất vào túi, lỡ mắc công bị gặng hỏi, không biết trả lời sao nữa!

Ông cậu của Giang cứ hỏi tới hỏi lui cái vụ hai đứa nó hôm bữa. Ở nhà cũng lo cho Giang với nó lắm, nó chỉ cười, rồi chăm chú vào đống trái cây mà cả nhà mang theo, mặc cho Giang đang giải thích tới lui.

Mấy tuần này căntin và bãi cỏ trong các khu vực gần gần chật kín người. Người nhà lên thăm lính mới đông lắm, kiếm được cái chỗ ngồi lúc này cũng là một kì tích.

- Thôi mai mốt nếu không về được thì thôi, đừng có trốn về rồi người ta xuống nhà làm khó dễ. Mệt lắm, hai đứa bây biết không?

- Dạ …

- Có thiếu cái gì thì nhắn, để mợ đem lên cho, đừng có trốn về nữa đó.

- Dạ. Tụi con biết rồi mà!

- Nè. Cho hai đứa bây nè. Mỗi đứa một cái.

Khoa như nhảy dựng lên tức khắc:

- AAAA … Bánh trung thu!

Giang chả ham mấy cái bánh này, còn nó thì khác. Ăn vặt là sở thích của nó mà. Hèn chi nó cứ thấy là nó quên cái gì đó mỗi khi ngước đầu lên nhìn trăng tròn. Giờ này năm ngoái nó ở đây, cũng ăn chung cái bánh trung thu với anh Bảo chứ đâu. Cái mùi bánh nhân đậu xanh quen quá, cảm giác thân thương len lỏi trong trí nhớ đôi chút. Khoa cứ tủm tỉm cười mãi.

Nhìn cảnh mấy đứa trong phòng tụm lại đòi chia một cái bánh, tự nhiên nó lại thấy mắc cười, hồi đó cũng có một cái bánh trung thu mà phải chia mười chứ đâu. Nhớ quá! Lúc đó vui gì đâu …