Sáng thứ 7, Bội Mễ hậm hực đứng ở cổng trường, thực sự không thích thú với chuyến đi này, nhất lại ở trong căn nhà tên Tử Sâm đó. Trong khi cô đang chán nản đứng đây thì Á Tuệ cùng đàn anh người yêu lại vui vẻ đi chơi, xem phim. Tất cả không vì cái miệng nhanh nhảu của Á Tuệ thì Bội Mễ đâu khổ sở như này...

Đoàn xe đưa đón tới, vào bên trong khuôn mặt ai cũng thích thú, mấy đứa sinh viên năm nhất đồng trang lức với cô có cả nét hồi hộp. Bội Mễ nhanh chóng chào mọi người rồi ngồi xuống ghế. Xe bắt đâu lăn bánh về phía Nam thành phố- nơi ngoại thành, ở đó có 1 khu rừng sinh thái tuyệt đẹp...

... 3 tiếng sau...

Xe dừng lại trước một căn nhà to, rộng, lối thiết kế thoáng đãng với ban công mở, rất nhiều cửa sổ trong nhà. Xung quanh căn nhà là các cây rừng mọc xung quanh. Mọi người lần lượt đi xuống hết, Bội Mễ cố ý chần chừ một lúc rồi đi cuối đoàn. Bước vào sân nhà là một lớp gạch lát làm lối đi, xung quanh là cỏ xanh mọc tươi tắn. Tử Sâm đứng ngay ngoài cửa, Bội Mễ thoáng nhìn qua anh ta, không biết có ảo tưởng không nhưng... ánh mắt anh ta đã săm soi cô từ lúc nào. Đoàn đi lần này có khoảng 75 người, tính ra hai người 1 phòng. Thành viên trong Câu lạc bộ đã bắt cặp hết với nhau, còn dư ra mỗi cô. Lí do là vì cô khá trầm tính, không giao du với ai quá thân thiết. Vị trưởng ban Logistic đi đến hỏi thăm:

- Bội Mễ... Em muốn ghép chung với nhóm nữ nào không?

Cô nhẹ nhàng đáp:

- Có thể... Một mình một phòng không ạ?

Cả đám người hơi bất ngờ, đã được bao đi ăn chơi thỏa thích, ở trong căn nhà rộng nghìn mét như vậy, thì cũng nên tự biết ý. Sao còn muốn một mình một phòng? Vị trưởng ban nọ lên tiếng:

- Chuyện này...

Tử Sâm đứng đó bèn lên tiếng:

- Được

Nói rồi anh đi ra lấy thêm 1 chìa khóa phòng, bước đến chỗ Bội Mễ, đặt chìa khóa vào tay cô, ánh mắt duy là nhìn không rời. Bội Mễ nhận chìa khóa phòng xong, vội rụt tay lại, lí nhí nói:

- Cảm ơn

Cả đoàn bắt đầu đi lên tìm phòng cho mình. Vị trưởng ban nọ đuổi theo kịp cô, nói nhỏ:

- Thành viên Bội Mễ... Đợi chút

Cô nán chậm lại một chút, đáp:

- Dạ.. Sao vậy tiền bối?

Anh ta nhẹ nhàng nhắc nhở:

- Lần sau em không được đòi hỏi như vậy nhé... Cậu Triệu đồng ý đáp ứng nhu cầu của em là một đặc ân lớn đấy. Trước giờ không ai dám lắm nhọt như em đấy...

Bội Mễ cười mỉm, nhẹ nhàng gật đầu. Toàn bộ gian tầng 3 đã kín phòng, cô đi hết các lối hành lang tầng mà chưa tìm được số phòng. Bạo gan, cô tự mình leo lên tầng 4. Căn nhà này đẹp tuyệt, các lối hành lang đều thông qua một lớp cửa kính, bên ngoài là khung cảnh rừng cây bạt ngàn xanh thắm. Sàn được lát toàn bộ băng gỗ mịn, tường ốp đá in hình sang trọng. Lên đến tần 4, ở đây còn đẹp hơn nữa, có một cửa sổ lớn hướng thẳng ra bìa rừng, ánh nắng rọi vào một góc, ở tầng này lại chỉ có 2-3 phòng, còn lại là thư viện và phòng chơi nhạc. Cô nhìn lên cửa phòng, rồi mở khóa bước vào. Căn phòng rộng thênh thang, tủ quần áo trải dài, giường nằm cao, đệm dày êm ái. Phía cửa sổ đang bị che rèm, cô đi lại kéo tung ra. Một khung cảnh tráng lệ như hiện ra trước mắt, ngập tràn màu xanh thiên nhiên hiện ra, cả ánh mặt trời tròn, tỏa nắng đang ngự cao trên những đỉnh cây. Bội Mễ hớn hở thích thú, cả đời cô chưa bao giờ được thấy thiên nhiên xung quanh đẹp như vậy.

Vệ sinh cá nhân qua loa, cũng sắp giờ ăn trưa rồi. Chuyến đi sớm và cũng xa nên mọi người cũng có mệt. Dự định sẽ là ăn trưa xong, mọi người về phòng nghỉ đến 3 giờ chiều. Tất cả xuất phát vào sâu trong rừng, tại đây sẽ quay video âm nhạc của Câu lạc bộ, chiều tối về nhà sinh hoạt. Bội Mễ toan mở cửa, cô nhìn vào ống nhòm cửa thì thấy Tử Sâm, anh mở cửa căn phòng đối diện và đi vào. Một lúc sau lại quay ra, Bội Mễ thoáng giật mình. Chẳng lẽ tầng này chỉ có phòng cô và anh? Tạm gác lại chuyện này, ngay sau khi Tử Sâm rời đi, cô cũng xuống tầng 1 cùng mọi người.

Chiều chiều...

Mọi người bắt đầu ăn vận những bộ đồ basic bắt mắt, tất cả hào hứng chuẩn bị vào rừng. Bội Mễ mặc một chiếc yếm, tóc búi gọn lên, khuôn mặt có dặm chút phấn nên nhìn thật rạng rỡ. Đi vào rừng thì phương tiện là xe đạp, một người chở một người. Vậy là lẻ ra cô sẽ đi xe đạp một mình phải không. Nhìn mọi người ai cũng yên vị trên con xe đạp, Bội Mễ chu môi bối rối. Bỗng giọng Tử Sâm vang lên:

- Thành viên Bội Mễ... Lên xe

Anh cùng con xe đạp đen bóng, lốp bơm căng hơi đã đỗ ở ngoài. Mọi người nhìn nhau bàn tán, vị trưởng ban Logistic nói:

- Kìa Bội Mễ... Chính Trưởng Câu lạc bộ gọi em... Còn không mau đi

Cô bị mọi người giục, miễn cưỡng mà ngồi lên sau yên xe. Tử Sâm được đà nói tiếp:

- Bám vào vạt eo áo tôi cho chắc...

Tất cả mọi người ồ lên, cô xấu hổ rồi đưa hai tay run run, chạm vào hai bên eo Tử Sâm. Đã thấy bên khóe môi anh nhếch lên...

Tử Sâm đạp xe dẫn đầu đoàn, có những lúc anh đạp nhanh rồi cố ý phanh gấp. Cả người cô đập vào lưng anh, hai tay bên eo lại ủn lên ôm vào bụng. Bội Mễ hắng giọng, hỏi:

- Tiền bối đây là biết đi xe hay không?

Giọng cô chứa đầy sự tức giận kìm nén, chỉ nhỏ giọng gằn lên hỏi. Thay vào đó lại nhận về câu trả lời ngang ngược:

- Biết hay không... Thì đang đèo em đấy. Đường tình tôi thua, đường đua tôi chấp