“Báo cáo, đã xác định được vị trí của Cục trưởng”, giọng nói của Phương Tuyết vang lên qua loa.

Những người kia đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào người chỉ huy hiện tại là bộ trưởng Châu.

“Nói đi”

“Báo cáo, vị trí được xác định ở phía gần vách núi, cách hồ nước 30 m về phía tây nam”

“Nghe rõ rồi chứ? Mau hành động đi”, bộ trưởng Châu quay đầu lên tiếng.

“Rõ”

[…]

Tại thị trấn nhỏ sâu trong núi.

“Mau lên, mau lên, những người đi tìm củi trong rừng đưa về một cô gái rất xinh đẹp”

Nghe lời nói của đám người vừa chạy qua, sắc mặt Phùng Dịch hơi lạnh xuống.

Tim anh khẽ run lên, người kia chắc không phải là Yển Nguyệt chứ?

Không nghĩ nhiều, chân anh đã chạy đến ngay cổng làng.

Nhìn cô gái nằm trên ván gỗ, sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu, trang phục trên người vừa ướt lại vừa dơ bẩn.

Không nghĩ nhiều anh đã đẩy mọi người ra mà lao vào.

Một vài người trong đó ngạc nhiên hỏi anh: “Chàng trai, cậu quen cô gái này sao?”

Phùng Dịch mím môi gật đầu: “Đây là vợ cháu.

Cô ấy…”

“Mau, mau đem vào nhà sơ cứu đi.

Theo bà thấy bị thành như này là không nhẹ đâu, chắc là bị đợt tuyết lở hôm qua cuốn đi đó”

Mọi người cùng anh đưa Lưu Yển Nguyệt đi vào trong nhà.

Nhờ người lớn trong thôn cứu chữa cuối cùng sắc mặt cô đã có màu sắc trở lại.

Qua mấy tiếng, mọi người đã rời đi gần hết, trong phòng chỉ còn lại Phùng Dịch.

Anh cầm bàn tay lạnh lẽo của người phụ nữ trước mắt không ngừng xoa xoa tạo ra hơi ấm.

Sao tay chân của người này lại lạnh lẽo như vậy chứ? Không biết ngoài cô ra thì đàn bà, con gái ngoài kia có như vậy hay không?

Nếu thật sự không có thì anh vô cùng lo lắng, sợ cô có bị bệnh gì trong người không?

Ánh nắng trong làng cũng tắt ngẩm, trời đã sập tối, người phụ nữ trên giường đã có dấu hiệu tỉnh lại.

Đầu tiên là mí mắt run rẩy rồi từ từ mở ra, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy chính là gương mặt phóng to của Phùng Dịch.

Bàn tay còn hơi nặng nhưng Yển Nguyệt cố gắng giơ lên chạm vào gương mặt trước mắt.

Nước mắt bắt đầu tuông ra, dọa cho Phùng Dịch hết hồn mà luốn cuống.

Anh ôm lấy tay cô dỗ dành: “Yển Nguyệt, em làm sao vậy? Đừng khóc đừng khóc, là ai dám chọc ghẹo em, anh liền đánh người đó?”

“Phùng Dịch..”

Là anh sao? Em muốn anh tự đánh mình à.

Phùng Dịch mím môi: “Được rồi, là anh ghẹo em.

Anh tự đánh mình giúp em trút giận có chịu không? Đừng khóc nữa, em vừa khoe lại mà”

Lưu Yển Nguyệt nhìn tay anh đang đánh vào mặt mình liền hoảng hốt ngăn lại, thút thít lên tiếng: “Anh làm cái gì vậy? Tự nhiên lại đánh mình”

Người đàn ông kia nghe thấy lời nói của cô, ủy khuất xụ mặt: “Anh hỏi em là ai ghẹo chọc em, em liền nói ra tên anh…”

“Không phải…”, nước mắt Lưu Yển Nguyệt lại bắt đầu tuông ra, đầu cô đặt trên vai anh, tiếng thút thít vang lên không ngừng.

Phùng Dịch rũ mắt nhìn xuống, bàn tay vuốt lưng cô dỗ dành rất lâu.

Một lúc sau, anh nhẹ nhàng cất giọng hỏi: “Em làm sao lại bị thương như vậy?”

Giọng nói oán trách của cô vang lên có chút uất ức: “Còn không phải đến tìm chồng mình sao? Đang yên đang lành đi cứu anh ta làm gì mà khiến bản thân thành như vậy”

“Còn không phải anh vì em sao? Anh sợ nếu em biết anh không chịu cứu anh ta, em sẽ trách anh à?”, anh bĩu môi, thở dài lên tiếng: “Chẳng phải ai đó trước kia bám theo người ta rất điên cuồng sao?”