Yển Nguyệt quay đầu ngạc nhiên nhìn lại, mắt nhìn thấy người đang gấp gáp chạy đến.

Mục Thiếu Khiêm ngẩn nhìn vali trong tay cô rồi quay sang nhìn hướng cô vừa đi ra: “Em ở nơi này à?”.

Lưu Yển Nguyệt gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Anh thấy vậy nhíu mày hỏi ngược lại: “Vậy là thế nào?”.

“Trước nay là ở đây nhưng bây giờ không còn nữa”.

Mục Thiếu Khiêm ngẩn người: “Tại sao? Xảy ra chuyện gì à?”.

Lưu Yển Nguyệt bật cười: “Anh không đọc báo à? Không thấy công ty phá sản sao?”.

“Công ty em bị phá sản?”, anh khó khăn lên tiếng: “Chẳng phải em còn Phùng Dịch à?”.

“Đây là công việc của em, không thể nhờ cậy người khác được, càng không thể nhờ cậy anh ấy được”.

“Vậy bây giờ em muốn đi đâu?”.

Nghe câu hỏi của Mục Thiếu Khiêm, cô ngây người.

Cô sẽ đi đâu đây, điều này cô còn chưa nghĩ ra mà.

Lưu Yển Nguyệt khẽ cười tự giễu, rốt cuộc ngoài công ty và gia đình ra cô chẳng biết đi đâu nữa.

Bây giờ công ty phá sản, hôn nhân cũng tan, cô sẽ tiếp tục làm gì đây?

“Em không biết nữa”.

Chân mày Mục Thiếu Khiêm chau lại: “Trước kia em đâu phải học kinh tế đâu nhỉ? Sao lại chuyển nghành đột ngột như vậy?”.

“Bỏ đi, chuyện qua rồi”.

[…]

“Phùng Dịch, rốt cuộc cậu không hiểu lời tôi nói à? Cô gái kia là cấp trên gửi xuống, muốn đuổi về cũng phải có lệnh của cấp trên”.

Phùng Dịch nghe vậy nhăn mặt lên tiếng: “Ở đây là ai quản lý các người?”.

“Là cậu”.

“Vậy lời của tôi nói thì phải nghe theo.

Nếu cô ta không về thì chúng ta về, nhiệm vụ không phải trò đùa.

Đưa một cô gái không phận sự đến đây chẳng phải làm ảnh hưởng đến người khác sao? Đây là việc cơ bản nhất bọn họ cũng không hiểu à?”.

Lâm Bá An thở dài: “Ông tổ của tôi ơi, cậu làm như vậy chẳng khác nào trái lệnh cấp trên.

Sẽ phải bị phạt đó”.

Phùng Dịch cười khẩy: “ Phạt tôi? Được thôi, tôi chịu tất cả.

Bây giờ đuổi cô ta về đi”.

“Cục trưởng, anh không thể đuổi tôi như vậy được.

Lệnh của cấp trên không phải để anh cãi là cãi được đâu”, Diệp Lam nhăn mặt kháng cự đáp lại.

Anh lạnh lùng nhướng mày: “Được thôi, các người ở lại đi.

Tôi trở về báo cáo”.

Nói xong không đợi ai ngăn cản, xe việt dã của Phùng Dịch đã xông vào trong làn khói rồi mất tâm.

Lâm Bá An nhìn cô gái trước mặt không kiềm được tức giận quát: “Tất cả đều tại cô.

Bây giờ anh ấy trở về rồi, mọi người có thể đồng tâm cộng sức như trước sao?".

Diệp Lam uất ức: “Sao không thể chứ?”.

“Có hay không, cô tự xem là biết.

Hôm nay cô chọc giận Phùng Dịch, khỏi nói là người ở đây, các cô gái trong thành phố mà nghe được, chỉ e là không kiềm được muốn xé xác cô ra”.

Diệp Lam: “…”

[…]

Phùng Dịch đứng nghiêm mặt đối diện với Bộ trưởng cảnh sát thành phố, người kia nhìn cậu tức muốn điên lên.

“Cậu muốn làm tôi tức chết có đúng không? Đang thăm dò những tên phạm tội đó tự nhiên lại trở về đây làm gì? Vì một cô gái được điều đến thôi sao?”.

Phùng Dịch lạnh nhạt lên tiếng: “Chẳng phải lúc trước ngài đồng ý với tôi là người sẽ được tôi chỉ định dẫn theo à? Bây giờ thêm người lại chẳng nói với tôi tiếng nào, lại thêm cô ta chẳng giúp được việc gì.

Bộ trưởng ông đây là đang thêm gánh nặng cho chúng tôi đó”.

“Im miệng, cậu đang chỉ trích tôi đấy à? Phùng Dịch, nói cho cậu biết, nhiệm vụ đã giao thì phải thực hiện cho tốt.

Hôm nay cậu về đây, nể tình công lao của cậu, tôi không truy cứu.

Cậu về nhà nghỉ ngơi vài ngày đi”.

“Bộ trưởng..

ông”.

“Được rồi, cậu trở về đi”.

[…]

Tại biệt thự.

Phùng Dịch bước vào nhà liền ngồi xuống xô pha định thần, tay anh bóp bóp thái dương đang nhức nhói.

Chợt ánh mắt dừng lại ngay tờ giấy trên bàn, đập vào mắt anh là hai chữ “ly hôn”.

Yết hầu anh khẽ lay động, gương mặt anh tối sầm lại, bàn tay run run cầm tờ giấy kia lên.

“Roẹt”.

“Roẹt”.

Tờ giấy bị anh xét nát tan, giấy vụn rơi vươn vãi trên đất.

Trong mắt anh nổi đầy tia máu đỏ, bàn tay siết chặt điện thoại trong tay, tiếng đổ chuông vang lên, sau đó lại là tiếng ngắt máy.

Lòng ngực Phùng Dịch phập phồng, quai hàm siết chặt không nói lời nào.

Trong lòng dâng lên cảm xúc khó chịu không thể diễn tả thành lời.

Anh vừa ra ngoài được mấy ngày sao mọi chuyện đã đi đến mức này, rốt cuộc chuyện gì xảy ra chứ? Cô đi mà không thèm nói một lời với anh sao, muốn ly hôn cũng không thèm nói một lời đề nghị với anh?

Rốt cuộc Lưu Yển Nguyệt cô có xem anh là chồng, là người thân hay không? Ha, Phùng Dịch bật cười chế giễu, nhắm mắt đầu ra ghế.

Tại Phùng gia.

“Alo? Anh hai, có chuyện gì à?”, Phùng Kỳ ngạc nhiên lên tiếng: “Chẳng phải anh đang đi công tác à, về rồi sao?”.

Phùng Dịch cất giọng lạnh lùng: “Yển Nguyệt đang ở đâu?”.

“Không phải cậu ấy ở nhà sao?”.

“Không có”.

Cô nhíu mày lo lắng: “Không ở nhà thì có thể ở đâu chứ?”.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”, giọng nói của anh có chút gấp gáp, bồn chồn.

Bên kia nhanh chóng trả lời: “Công ty của cậu ấy phá sản rồi, vừa mới xuất viện trở về không lâu”.

“Chuyện lớn như vậy sao em không nói cho anh biết?”, Phùng Dịch hơi cao giọng.

Cô ở bên kia ủy khuất đáp: “Là Yển Nguyệt không cho em nói”.

Phùng Dịch thở hắc ra, đau lòng lên tiếng: “Cô ấy nói không thì em cũng nghe theo à? Lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”.

“Cậu ấy không có ở nhà à? Bây giờ nhân viên công ty cậu ấy đang rất bức xúc, ra ngoài e là sẽ gặp nguy hiểm đó”.

Lời nói của Phùng Kỳ càng làm cho anh lo lắng hơn, liền ngắt máy chạy ra ngoài.

Cô có thể đi đâu được chứ? Xảy ra chuyện lớn đến như vậy liền muốn ly hôn với anh, rời khỏi anh mà không nói lời nào.

Lưu Yển Nguyệt rốt cuộc em nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?

Chiếc xe của Phùng Dịch lướt lướt trên đường lớn, sau đó chạy dọc qua những con đường cô thường đi, những hàng quán cô thường ghé nhưng bóng dáng người con gái quen thuộc chẳng thấy đâu.

“Giúp tôi một việc”.

“Ây da, có việc gì mà đến Cục trưởng Phùng phải nhờ cậy tôi vậy?”.

Phùng Dịch lạnh giọng: “Cho người tìm vị trí của Yển Nguyệt cho tôi”.

“Tút tút tút”.

Hứa Giang Châu nhìn điện thoại bị ngắt máy mà chau mày.

Lưu Yển Nguyệt? Hai người này xảy ra chuyện gì à, cãi nhau sau đó bỏ nhà ra đi? Không thể nào, chẳng phải yêu nhau lắm sao, thường ngày đều khoe cơm tró cho bọn này xem mà.

Bỏ đi, muốn tìm thì tôi tìm vậy.

Bàn tay anh thanh thoát gõ gõ máy tính, thông tin gửi đi nhanh chóng đã có người nhận việc.

[…]

Phùng Kỳ: Nguyệt Nguyệt, cậu đi đâu vậy? Anh mình đang tìm cậu kia kìa, hai người xảy ra chuyện gì sao?

Phùng Kỳ: Làm sao vậy, không thấy tin nhắn của mình à?

Phùng Kỳ: Nguyệt Nguyệt, cậu đang ở đâu? Anh hai đang rất lo lắng cho cậu kìa.

Hai người có gì từ từ nói, đừng chơi trò mất tích như vậy.

Nhìn tin nhắn lẫn cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình điện thoại, chân mày thanh tú của Lưu Yển Nguyệt nhíu chặt lại.

Tim bên ngực trái như đang bị ai đó chặt, vừa khó thở vừa đau đớn.

Cô ngồi xuống ghế ven đường, tay sẵn tiện tắt nguồn điện thoại, ánh mắt ngẩn đầu nhìn bầu trời đen kịt.

Thật ra cô không còn ở trong nước nữa, cô ra nước ngoài rồi.

Sẽ không gặp lại bọn họ nữa, không gặp Phùng Dịch nữa, như vậy cũng tốt.

Lâu dần họ sẽ mau chóng quên đi cô, trong đầu họ sẽ chẳng tồn tại người phụ nữ tự cho mình là giỏi giang, kiêu ngạo, tự phụ như cô nữa.

Sau này, Phùng Dịch có thể gặp được một cô gái tốt hơn cô, yêu thương chăm sóc anh, còn có… Lưu Yển Nguyệt mỉm cười chua xót, còn có sinh cho anh thật nhiều con cái.

Họ sẽ là một gia đình hạnh phúc.

Tiếc là cô sẽ không thể nhìn thấy, như vậy cũng tốt, vợ anh sẽ không vì sự tồn tại của cô mà khiến hai người cãi vả.

Thật ra cô cũng muốn làm lại sự nghiệp, nhưng lần trước tốn gần mười năm.

Trên cuộc đời này có bao nhiêu lần gọi là mười năm chứ? Cộng với trước kia, cô tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, không ngại cực khổ mà lao đầu theo chúng.

Bây giờ cô đã ba mươi, mười năm nữa sẽ là bốn mươi nhưng có chắc sẽ thành công hay không? Đâu phải ai cũng khởi nghiệp thành công, huống hồ chi là người vừa rơi từ trên cao xuống giống như cô.

“Chị à, buồn cái gì chứ? Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra, có buồn cũng không làm được gì đâu”.

Nhìn vẻ mặt buồn rầu của Lưu Yển Nguyệt, Lâm Tiêu Văn từ trong nhà đi ra nhíu mày lên tiếng: “Người phụ nữ tự tin trước kia đâu mất rồi.

Chẳng phải trước kia chị nhiệt huyết lắm à, còn không ngại thời tiết gian khổ? Ít nhát bây giờ chỉ là quay lại vạch xuất phát thôi mà”.

“Được rồi, đừng nói nữa, chị muốn yên tĩnh”.

Lâm Tiêu Văn giật giật khóe môi: “Yên tĩnh cái rắm.

Em nói chị sao mà có suy nghĩ ngu ngốc như vậy chứ hả? Phá sản thôi mà, cũng đâu phải là lỗi do một mình chị..”.

“Sao không phải chứ? Nếu trước kia chị chọn người đáng tin cậy một chút, biết nghĩ trước nghĩ sau thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy”, cô ủ rũ, thở dài tự trách.

Chân mày anh càng nhíu chặt hơn.

“Bỏ qua công việc đi, vậy chị ly hôn với Phùng Dịch làm gì?”.

Lưu Yển Nguyệt siết chặt bàn tay căng thẳng: “Chị… chị…”.

“Không thể trả lời hay không trả lời được? Vô duyên vô cớ đá người ta như vậy chị không thấy bản thân vô lý à? Nếu hai người không yêu nhau còn không nói, đằng này trong lòng đều có nhau, chị làm vậy… haiz đúng là tức chết mất”.

“Em tức cái gì chứ?”.

“Chị không thấy như vậy không công bằng với Phùng Dịch sao, chị chỉ nghĩ cho bản thân nhưng không thèm suy nghĩ cho anh ấy một chút nào”.

Lưu Yển Nguyệt cúi đầu, cắn môi cất giọng lí rí: “Nhưng chị ở lại chẳng khác nào để người ta chê cười anh ấy.

Chị…cũng là bất đắc dĩ thôi mà”.

“Yển Nguyệt, em làm vậy thật sự sai rồi”.