“Các cậu, đây là em gái mình, lúc nữa không được bắt nạt em ấy nha.”

Khi Đường Vãn Nguyên nói chuyện còn không quên ném cho những người đàn ông đó một ánh mắt.

Những người đàn ông đó hiểu ý, nhanh chóng đứng dậy, một người trong số đó, kéo Trì Tảo Tảo ngồi xuống giữa bọn họ.

“Em gái, em đủ tuổi chưa?”

“Em gái, năm nay em bao nhiêu tuổi.”

“Em gái, em thật xinh đẹp, em có bạn trai chưa?”

“….”

Trì Tảo Tảo nín thở, hai tay nắm chặt, đối mặt với những người đàn ông này, cô thật muốn phun nước miếng chết bọn họ.

Cô ngẩng đầu nhìn Đường Vãn Nguyên, chị ta cũng đã xoay người, đi nói chuyện cùng những người khác.

Cô muốn đứng dậy nhưng lại bị mấy người đàn ông giữ chặt: “Em gái, đừng đi, ngồi xuống, chúng ta cùng nhau tâm sư!”

“Em xem, trong số bọn anh, em thích ai, người đó sẽ bồi em cả đêm, em thấy sao?”

Trì Tảo Tảo dùng sức bỏ tay những người đàn ông đó ra, kiêu ngạo nói: “Xin lỗi, tôi kết hôn rồi, hơn nữa, người đàn ông của tôi có thực lực hơn anh.”

Lời này vừa được nói ra, mấy người đàn ông liếc nhìn nhau.

Trì Tảo Tảo đứng dậy đi đến bên cạnh Đường Vãn Nguyên, cười nhạo: “Chị Vãn Nguyên, hôm nay là sinh nhật chị, sao có thể thiếu anh cả của chị và Diệp Khuyết? Nếu không để tôi gọi điện cho bọn họ đến.”

Nghe thấy thế, sắc mặt Đường Vãn Nguyên trở nên khó coi, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Trì Tảo Tảo. 

“Chị không muốn bọn họ tới nên mới đơn độc hẹn em, Trì Tảo Tảo, những năm trước, sinh nhật chị, em đều ở bên chị, nhưng nếu như năm nay em không muốn thì em đi đi!”

Trì Tảo Tảo thật muốn phủi tay rời đi.

Hành vi hôm nay của Đường Vãn Nguyên đến kẻ ngốc cũng biết chị ta cố ý để cô lại chỗ mấy người đàn ông đó.

Cô cắn chặt răng: “Không phải tôi không muốn ở bên cạnh chị, mà là tôi đã quên mất sinh nhật chị, nên chưa chuẩn bị quà, hiện tại tôi sẽ ra ngoài mua.”

“Không cần.”

Đường Vãn Nguyên giống như ý thức được Trì Tảo Tảo muốn đi, khom lưng rót rượu cho Trì Tảo Tảo: “Nếu như em uống hết ly rươu này, thì coi như em đã bồi chị quà sinh nhật, sao nào?”

Ánh mắt Trì Tảo Tảo dừng lại chén rượu trên tay Đường Vãn Nguyên.

Bỗng nhiên trong đầu cô lóe lên những hình ảnh.

Trì Tảo Tảo thường xuyên xem phim truyền hình cũng thường đọc những bộ tổng tài cẩu huyết, trong đó có rất nhiều lần nữ phụ ác độc hạ thuốc vào rượu để nữ chính uống.

Cho nên, ly rượu trước mắt này, cô không thể uống.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Cô đón nhận ánh mắt Đường Vãn Nguyên, bỗng nhiên cười nói: “Thực xin lỗi, hôm nay dì cả đến, cho nên tôi không thể uống rượu.”

“…” Đường Vãn Nguyên bị từ chối, trong lòng càng không thoải mái: “Trì Tảo Tảo, em thật sự không cho chị mặt mũi?”

“Nhưng mà tôi không thể chỉ vì bận tâm mặt mũi của chị, mà bỏ qua sức khỏe của mình.”

“Em…….”

Đường Vãn Nguyên nói không ra lời, đôi mắt đẹp trừng về phía những người còn lại.

Bọn họ giống như đã diễn tập qua, nhìn thấy sắc mặt Đường Vãn Nguyên không tốt, một người rót rượu đi đến cho Trì Tảo Tảo.

“Em gái, hôm nay là sinh nhật của chị em, em đừng để cô ấy tức giận, uống một ly thôi, cũng không nhiều, dì cả của em sẽ không sao.”

“Đúng đó, uống một chén đi.”

Thấy những người đó muốn rót rượu, Trì Tảo Tảo nổi giận, vung tay lên cầm chén rượu, trừng mắt nhìn về phía Đường Vãn Nguyên: “Tôi có thể uống, nhưng chị đừng hối hận.”