Mọi chuyện để cho trợ lý Lập Tân giải quyết, khách sạn khá bảo mật thông tin của khách nhưng trong trường hợp bắt buộc này dù muốn hay không cũng phải đành chấp nhận, người mà Lịch Bắc Dạ muốn tìm dù có ở chân trời góc bể anh cũng nhất quyết phải tìm cho ra.

Người tiếp tân run rẩy đưa toàn bộ thông tin vị khách mà Lập Tân tìm kiếm từ nãy đến giờ, sau khi nhìn thấy thông tin của người đó thì Lập Tân trợn tròn mắt, khẽ nuốt nước bọt một cái, sắc mặt có vẻ không được tốt cho lắm, bản thân cậu không biết là Lịch Bắc Dạ có sở thích và cái gu mặn mà đến như vậy.

“Cậu đang giỡn mặt với tôi đúng không?”

Giọng nói của Lịch Bắc Dạ như xuất phát từ địa ngục lạnh lẽo đến thấu xương, Lập Tân sắc mặt trắng bệch lên tiếng giải thích.

“Lịch Tổng đây thật sự là toàn bộ thông tin của vị khách đêm qua, một trăm phần trăm mà, người tiếp tân đó chắc chắn mà không thể nhầm lẫn được đâu.”

Lịch Bắc Dạ thở dài một hơi, hai mắt nhắm nghiền ngã đầu về phía sau tìm một điểm để tựa, đôi tay anh siết chặt lại tấm hình người phụ nữ béo ú tầm ngoài năm mươi tuổi, tay chân thô kệch, trông có khác gì người phụ nữ lực điền không chứ, còn thêm điểm nhấn đó là nốt ruồi lớn ở trên má.

Lịch Bắc Dạ không thể nhận nhầm được, tuy ở trong bóng tối nhưng lúc anh chạm vào thân thể và cả giọng nói đó không giống như của một người phụ nữ lớn tuổi, da dẻ cũng rất mịn màng không hề có nếp nhăn, đặc biệt là anh còn cảm nhận được khuông ngực đầy đặn căng tròn của thiếu nữ.

Nhất định là có gì đó không phải ở đây, Lịch Bắc Dạ nhíu mày một cái rồi cất giọng.

“Không cần biết là phụ nữ nào nhưng chỉ cần liên quan thì đưa đến đây, tự tôi sẽ tra hỏi.”

“Lịch Tổng, người đó rốt cuộc là người như thế nào mà khiến anh tốn công tìm kiếm như vậy?”

Lập Tân đánh liều tò mò hỏi anh một phen, thực sự rất thắc mắc rằng Lịch Bắc Dạ trước nay không có để ý đến phụ nữ, Lập Tân tuy ở bên cạnh đã lâu nhưng cậu có cảm giác như anh thích đàn ông.

Nhưng mà bây giờ lại đòi truy tìm tung tích của một cô gái, thật khó hiểu quá đi mất, cứ ngỡ là cô nàng xinh đẹp nào khiến cho Lịch Bắc Dạ rung động nào có ngờ là một bà cô ngoài năm mươi tuổi.

“Im lặng đừng nhiều chuyện mà đi mang người phụ nữ đó đến đây nhanh!”

“Vâng ạ.”

Lập Tân bị cái ánh nhìn sắc bén của Lịch Bắc Dạ ghim thẳng vào người cảm giác như ngàn mũi dao phóng vào vậy, thật đáng sợ quá đi mất, Lập Tân tức tốc đi tìm tung tích của người phụ nữ đó.

Nhìn thấy bóng dáng xa xa, Lập Tân liền ra hiệu cho người xông lên và mang người phụ nữ đó đi, người phụ nữ đó kêu la oai oái vì nghĩ là chủ nợ cho xã hội đen đến để thủ tiêu mình, bà ấy kêu la van xin vô cùng thảm thiết, bị đưa đến một nơi xa lạ, xung quanh lại có rất nhiều ánh mắt dán vào người.

Lập Tân phải công nhận một điều đó là người phụ nữ này còn hơn ở trong ảnh nữa, hai mắt cậu nheo lại rồi hướng con mắt tò mò nhìn về phía Lịch Bắc Dạ.

Căn phòng trở nên tĩnh lặng hẳn, ngay cả con ruồi bay qua cũng nghe được.

Lập Tân nuốt nước bọt một cái rồi lùi về phía sau, người phụ nữ ấy nhìn thấy uy quyền của Lịch Bắc Dạ cùng với bầu không khí này thì im bặt không dám lên tiếng, nhìn chung không phải là chủ nợ mà là một cậu thanh niên điển trai khí chất tiêu soái, bà ấy chớp chớp đôi mắt vài cái rồi nhìn ra sau đám người kia cũng không nói gì dường như đang chờ đợi cậu thanh niên đó xử lý.

“Cậu...!cậu gì ơi...!có phải...!nhầm lẫn gì ở đâu đây không?”

Cuối cùng người phụ nữ đó không thể im lặng được nữa mà cất giọng, Lịch Bắc Dạ ngầm quan sát bà ấy không có gì giống với cảm nhận của anh đêm qua cả, giọng nói cũng không giống, cái không khí im lặng ấy càng khiến người khác phải rùng mình lo sợ, có gì thì cứ nói chứ im vậy nguy hiểm quá đi mất.

“Đêm qua bà thuê phòng này đúng chứ?”

Người phụ nữ không thể nói dối được khi đứng trước Lịch Bắc Dạ, tuy là cảm thấy có lỗi với cô bé kia nhưng vẫn nên giữ cái mạng của mình trước, người phụ nữ đó liền lắc đầu lia lịa rồi giọng run run nói.

“Không có...!thật ra hôm qua con bé kia thuê phòng nhưng không mang theo giấy tờ, con bé đó đeo theo tôi dai quá nên tôi đã dùng giấy tờ của mình giúp nó thuê phòng này, xin cậu hãy tin tôi, tôi...!chỉ là lao công ở đây thôi.”

Lịch Bắc Dạ cuối cùng cũng có được câu trả lời cho mình mà không cần phải dùng biện pháp mạnh, anh cong môi nở một nụ cười hài lòng sau đó đứng dậy quăng mạnh xuống đất cho người phụ nữ đó một xấp tiền, bà ấy thấy tiền hai mắt bắt đầu sáng như sao bò tới cầm lấy rồi liên tục dập đầu cảm tạ anh.

Do đêm qua Thẩm Nhất Đang ra ngoài vội vã nên chẳng mang theo bất kỳ giấy tờ tùy thân nào, sợ bản thân sẽ ngủ đầu đường xó chợ nên đã nhờ bà cô này dùng giấy tờ của mình để thuê khách sạn giúp cô, phải nói là cô rất là lì còn bám người nữa.

Vì thấy tội nghiệp nên bà cô này cũng hết cách mà đành giúp cô không ngờ suýt chút nữa là mất mạng vì con bé đó rồi, may thật.

“Khoan hãy đi!”

“Cậu còn gì muốn hỏi nữa sao?”

“Miêu tả đặc điểm nhận dạng của cô gái đó giúp tôi được chứ?”

Người phụ nữ đó dần hồi tưởng lại chỉ nhớ rõ cô rất xinh xắn cứ như một tiểu thư đài cát vậy, nhưng lúc đó cô đeo kính râm nên không thể nhớ rõ khuông mặt của cô như thế nào.

“Tôi thật sự không nhớ, do con bé đó đeo kính râm nên tôi không nhìn rõ mặt.”

“Được rồi, đưa bà ấy về đi vất vả cho bà rồi.”

Sau khi người phụ nữ ấy rời đi thì Lịch Bắc Dạ liền đập mạnh xuống bàn, chỉ còn một cách là xem lại camera nữa mà thôi.

“Đi kiểm tra camera đi, bằng mọi giá phải tìm được cô ta!”

“Vâng ạ.”

Lập Tân hai chân run lên bần bật liền chạy đi, để lại Lịch Bắc Dạ ở lại một mình trong căn phòng đôi tay siết chặt lại thành quyền, ký ức đêm qua bắt đầu ùa về, cái cảm giác mơn mởn đó khi chạm vào thân thể của cô thật không thể nào quên được mùi nước hoa cũng rất đặc biệt, nhẹ nhàng nữ tính, anh chưa từng ngửi qua mùi hương nào mà dễ chịu đến như vậy, cứ như được nằm ở một bĩ cỏ xanh mướt hòa mình vào không khí mùa hè ấm nóng vậy.1.