Phạm Lộ Thu có một giây ngây ra, sau đó xấu hổ cùng khinh bỉ hiện đồng thời lên trên khuôn mặt dù cô ta vẫn nói: "Con người anh ta trước nay luôn khô khan."
"Vậy tức là chưa."Phong Chiếu lầm bầm một mình. Dáng vẻ của hắn khiến Phạm Lộ Thu khó chịu. Mà câu nói sau đó càng khiến cô ta khó chịu hơn: "Chẳng lẽ anh ta vốn không tin cô?""Sao lại không tin tôi!? Không phải anh ta đã vì tôi mà bỏ cả vợ luôn hay sao???"Phạm Lộ Thu lập tức hằn hộc phản bác lại.Điều này quả thật không sai nên mới khiến Phong Chiếu lan man. Nhưng hắn là đàn ông. Đàn ông với đàn ông hiểu nhau còn rõ hơn là phụ nữ như Phạm Lộ Thu. Người đàn ông như Dịch Minh Độ, có thể vì yêu mà bỏ vợ thì càng không thể xem là chính nhân quân tử, làm gì có chuyện gìn giữ cho Phạm Lộ Thu. Mà thời điểm tình yêu mãnh liệt... Đó là nói Dịch Minh Độ thật sự yêu Phạm Lộ Thu thì hắn không thể không có ham m.uốn với cô ta được.Phong Chiếu càng nghĩ càng thấy bất an, nên hắn không để ý Phạm Lộ Thu hằn hộc mà cau mày nói: "Không được, nếu anh ta thật sự còn yêu cô sâu đậm... Cô gọi anh ta đến đón cô xem. Nếu anh ta thật sự đến đón cô trong lúc này thì cô phải quấn lên anh ta. Nếu anh ta có bất cứ điều gì như cự tuyệt thì..." "Được thôi!"Phạm Lộ Thu không để cho hắn ta nói hết đã hất cằm kiêu căng nói: "Anh cút qua một bên mà nhìn xem đi."Cô ta quả thật bị Phong Chiếu nghi ngờ đến không chịu được. Mà khiến cô ta không chịu được nhất chính là ý nghĩ đó của Phong Chiếu.Làm sao Dịch Minh Độ có thể không thích cô ta? Chẳng lẽ bao lâu nay anh ta giả bộ? Không thể nào.Cô ta cũng không tin. Phạm Lộ Thu tự tin cho rằng cô ta đã nắm được người đàn ông kia rồi. Lời nói của Phong Chiếu chính là không tin tưởng, xúc phạm cô ta.Cho nên dưới ánh mắt của Phong Chiếu, cô ta lấy điện thoại ra, âm thanh mang theo mềm mại cùng một chút men say quyến rũ chui vào trong điện thoại, ý đồ dụ dỗ người bên kia.Dịch Minh Độ quả thật bắt máy của cô ta ngay lập tức. Sau khi biết cô ta uống say ở quán bar, không nói hai lời liền chạy tới.Phong Chiếu nhìn dáng vẻ đắc ý cô ta bày ra với mình lúc này lại không có khó chịu, ngược lại nội tâm bất an khẽ nguôi đi một chút. Nhưng mà hắn vẫn đi qua một bên ngồi đợi diễn biến tiếp theo. Phạm Lộ Thu nhìn thấy thì không khỏi khinh khỉnh hừ một tiếng.Thời điểm Dịch Minh Độ đến, Phạm Lộ Thu khéo làm sao đang bị một tên bợm rượu lôi kéo.Rầm!Dịch Minh Độ trực tiếp đấm cho tên kia một cái ngã lăn quay ra đất. Sau đó anh liền dùng vẻ mặt lạnh lùng nhưng càng dễ bộc lộ sự thâm tình thông qua hành động mà bế bổng Phạm Lộ Thu lên: "Sau này đừng đến những nơi như vậy nữa.""Là bạn em gọi em tới rồi bỏ em lại..."Phạm Lộ Thu mặt mày tái mét y như đã bị dọa sợ núp vào lòng anh yếu ớt nói."Đừng sợ."Dịch Minh Độ lập tức dỗ dành.Anh như vậy khiến cho nghi ngờ trong lòng hai kẻ kia tiêu tan, trong lúc nhất thời không có để ý khác thường trên người anh lúc này.Sáng hôm sau Phạm Lộ Thu gọi cho Phong Chiếu nói đêm qua họ đã phát sinh quan hệ, giọng điệu đắc ý đó khiến Phong Chiếu phát tởm, nhưng nhiều hơn là an tâm triệt để. Hắn chỉ nói với cô ta nhanh tay hành động rồi cúp máy như tránh ma tránh quỷ.Phạm Lộ Thu ở bên kia hừ hừ khinh bỉ, lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh liền ôm eo Dịch Minh Độ xà nẹo trong khi hắn đang nhận điện thoại.Dịch Minh Độ cũng không có tránh cô ta, nên cô ta liền nhìn thấy dáng vẻ lo âu của anh khi người bên kia báo rằng cổ phiếu anh đang bán ra bị người ép giá trầm trọng. Cô ta thầm nói một câu khinh khỉnh trong lòng xin lỗi Dịch Minh Độ trước, có trách thì trách anh ngu còn làm bộ thâm trầm."Đồng Đồng." Mộ Đồng Đồng đang loay hoay với máy cafe thì nghe thấy tiếng gọi trầm thấp lại ôn nhu quen thuộc còn mang theo hoài niệm này.Cô bất giác quay đầu, sau đó nhìn thấy Giang Minh - Anh trai nuôi đã lâu không gặp của cô.Nói là anh trai nuôi nhưng thật ra bây giờ không phải nữa. Bởi vì bảy năm trước Giang Minh đã được người nhà hắn nhận về lại, hai người cũng đã bảy năm không thấy. Thời gian đó cô biết Giang Minh đã ra nước ngoài cùng gia đình rồi, không ngờ lại được gặp hắn ở đây."Anh Minh! Anh về nước rồi?"Mộ Đồng Đồng khó được nở nụ cười mừng rỡ nhìn hắn.