Thời điểm đó bên phía Mộ Đồng Đồng.

Khi đám người kia định gọi cho ông chủ hỏi ý thì một đám cảnh sát cùng vệ sĩ đã ập vào phòng.

"Tất cả đứng im!"

"Các người bắt giữ người trái phép, nếu không muốn ngồi tù cả lũ thì đứng im cho tôi!"

Cảnh sát vừa vào liền chỉa súng vào đám người bắt cóc cô cảnh cáo. Nhưng thật ra không cần đâu, họ vừa xuất hiện những người kia đã quắn quéo hết cả rồi.

Cho nên đây là nguyên nhân người của Diêm thị không gọi được cho đám đàn em của họ. Bọn họ làm sao cũng không ngờ lại có người phản ứng nhanh như vậy đi. Đến cả Giang Minh còn chưa kịp phản ứng kia mà.

Mộ Đồng Đồng vừa thấy cảnh sát đến liền không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Toàn thân cô bất giác buông lỏng ra kể từ khi bị bắt khiến cho cơ thể nhất thời trở nên vô lực. Đừng nhìn cô tỏ ra bình tĩnh, từ đầu chí cuối nắm tay cô đều nắm đến trắng bệch rồi. Cô rất sợ bọn họ sẽ làm gì mình, làm hại đến đứa nhỏ đang lớn lên trong bụng mình. Cho dù là lúc tuyệt vọng nhất cô cũng chưa từng có ý bỏ rơi nó.

"Cô không sao chứ?"

Người cảnh sát không khỏi quan tâm hỏi.

Mộ Đồng Đồng lắc đầu, nhưng thời điểm xuống thang máy cô vẫn là ngất đi vì trọng lực bên trong. Cảm giác say sẩm mặt mày đó không phải một người đang mang thai còn chịu kí.ch thích như cô chịu nổi.

Giang Minh lúc đó vốn lui vào một góc nhận điện thoại. Hắn còn chưa kịp lùi khỏi góc nhỏ, đi tìm trợ lý của mình tìm cách cứu người thì bên tai đã loáng thoáng nghe thấy trợ lý Hà thủ thỉ với Dịch Minh Độ không biết từ lúc nào đã lui đến chỗ hắn đang đứng: "Đã cứu được phu nhân rồi thưa sếp. Nhưng mà phu nhân bị dọa hoảng sợ nên đã ngất đi, đang đưa đến bệnh viện."

Dịch Minh Độ vừa nghe cũng không khỏi thở nhẹ, nhưng sau đó mày liền cau lại, lạnh giọng nói: "Gọi cho mẹ tôi."

"Vâng thưa sếp."

Trợ lý Hà hiểu rõ, lập tức đi gọi ngay.

Nhưng một lúc sau hắn đã trở lại: "Sếp, cô Phạm đã bị bắt, bọn chúng muốn gặp sếp."

"Bọn họ đúng là muốn giở thủ đoạn này với chúng ta. Nói ra cũng là sếp phản ứng nhanh, nếu không để cho bọn họ nắm được phu nhân trong tay... Không nghĩ tới sếp đã... Cũng là chúng ta không tính tới sự xuất hiện của Giang thiếu. Dù sao thì phu nhân cũng không sao rồi."

Giang Minh từ giật mình cho tới im lặng núp một bên nghe họ nói chuyện, trong lòng lại đã hiểu hết tất cả vấn đề. Sau đó hắn lại không khỏi khâm phục người đàn ông kia làm việc quả quyết như vậy, sợ rằng ai cũng không ngờ đến đi.

Nhưng Phạm Lộ Thu cũng bị bắt, Dịch Minh Độ sẽ xử lý thế nào đây?

Nếu đây là một hồi âm mưu thì thiết nghĩ Dịch Minh Độ sẽ...

Dịch Minh Độ sao...

"Nói cho bọn họ, bọn họ tìm lộn người rồi. Bên Phong thị có lẽ sẽ quan tâm sống chết của Phạm Lộ Thu hơn chúng ta đó."

Trợ lý Hà bình thản đáp lại: "Đã biết thưa sếp."

Phong thị?

Giang Minh giật mình. Nhưng sau đó hắn nghĩ đến biểu hiện của Phong thị hôm nay, trong lòng rốt cuộc hiểu rõ.

Bảo sao mà dự án của hai bên lại có phần giống như đến vậy. Như thế ngay từ đầu người đàn ông kia đã biết hết, còn tương kế tựu kế... Vừa có thể âm thầm xử lý Phong thị chơi trò âm hiểm, còn khiến cho Diêm thị nghĩ lầm Phạm Lộ Thu, kẻ Phong thị cài vào là hồng nhan của anh mà bắt cô ta đi. Như vậy Dịch Minh Độ vừa có thể lấy được dự án mà vừa bảo vệ được Đồng Đồng...

Nghĩ đến đây hắn không khỏi lại thở dài khi biết Đồng Đồng đã không sao nữa rồi, nếu không hắn sẽ hối hận chết mết.

Làm sao hắn nghĩ được cái mạch nước ngầm S thị này lại đục như thế cơ chứ.

Đáng chết thật, lũ người không từ thủ đoạn nào này.

Bệnh viện.

Mộ Đồng Đồng tỉnh lại khi thấy mình nằm trên giường bệnh cũng không bất ngờ. Nhưng khi thấy mẹ Dịch ngồi bên giường cô không khỏi giật mình.

"Mẹ..."

"Đừng! Đừng cử động! Con cứ nằm đi."

Cô còn chưa kịp động đậy mẹ Dịch đã cứng rắn ép cô nằm trên giường. Dáng vẻ sốt sắng của bà khiến cô không khỏi nghĩ: "Mẹ... Mẹ biết rồi ạ..."

"Con đó!"

Mẹ Dịch không biết nên mắng cô hay khen cô nữa. Lúc bà nghe bác sĩ nói mà hồn muốn rớt ra khỏi người luôn.

"Dù sao thì không được ở bên ngoài nữa, sau đó theo mẹ về Dịch gia."

Bà cứng rắn nói.

Mộ Đồng Đồng không nói, chỉ im lặng ngơ ngác nhìn bà.

Khuôn mặt nhỏ của cô bởi vì trước đó từng ngất đi nên có chút trắng, thật sự là khiến người thương tiếc.

Mẹ Dịch không khỏi thở dài: "Mẹ đã biết mọi chuyện rồi. Dù sao thì con cũng đừng cạy mạnh nữa. Còn có chuyện gì để sau nói đi."

"Việc của con là an tâm dưỡng thai. Con cũng không muốn đứa nhỏ xảy ra chuyện đúng không. Có phải đã hoảng sợ rồi không?"

Mộ Đồng Đồng bị giọng điệu dịu dàng của bà trấn an, ngoan ngoãn gật đầu. Cô thật sự là sợ.