Chương 395: Dịu dàng cái búa ý

Khoảnh khắc Nylan ngã xuống, Trương Tấn Phong lập tức bước tới kéo Võ Hạ Uyên đến bên người rồi nghiêm nghị nói: “Em chạy lung tung làm gì?”

Cô không đáp lại anh vẻ mặt đầy vô tội.

Nylan nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng cay nghiệt, Trương Tấn Phong trực tiếp đá thắng vào mặt ông ta: “Ai cho phép ông nhìn lung tung?”

Nylan: “…”

Hoàng Khánh Minh: “..” Khi người này trở nên vô lý thì đúng là không hề nói lý.

Giây tiếp theo tất cả các khách mời trong sảnh tiệc cũng “bùng nổ”, từng tiếng la hét vang lên.

Sinh tồn là bản năng của con người, các thành viên hoàng thất và ủy viên hội đồng trước nay đều tỏ ra cao quý thanh lịch, nhưng bây giờ lại liều mạng xông ra ngoài.

Người quản gia ở bên cạnh đang cố găng hướng dẫn, không biết là ai giãm phải làn váy của .Julie, khiến cô ta bất ngờ ngã xuống đất, Vino lập tức đến đỡ cô ta, sau đó nhìn thấy Lâm Nhã Dung đang nằm trên đất cách đó không xa với ánh mắt mong chờ.

Vino bất giác muốn đi qua, nhưng đột nhiên nghĩ tới tình cảnh hiện nay chính là do cô ta gây nên, dù mình có cứu cô ta thì cô ta cũng phải chịu sự trừng phạt khắc nghiệt nhất từ hoàng gia.

Nếu còn giữ những ân tình đó thì anh ta có thể sẽ lại làm ra những chuyện khiến cho hoàng thất phải xấu hổ.Việc hoàng cung bị đánh bom e rằng nửa giờ nữa tin tức này sẽ được đăng tải trên các bản tin toàn cầu.

Vino đỡ .Julie mà trong lòng rối bờikhông hề bước tới chỗ Lâm Nhã Dung, khi anh ta đứng dậy cả người rõ ràng đã thay đổi.

Lâm Nhã Dung mở to mắt không dám tin.

“Điện hạ” Julie khuyên nhủ Vino: “Dù cô ta có thể thoát ra được nhưng chắc chắn sẽ phải chết, anh lại định làm cho Nữ hoàng đau buồn chỉ vì cô ta hay sao?”

‘Vào thời khắc mấu chốt, Fansi từ bên cạnh lao ra bế Lâm Nhã Dung lên rồi hét với Vino: “Đi thôi!”

Mà trong khoảng thời gian này, cũng đủ để quân đội của nước Anh nhanh chóng tới hiện trường khi nhận được tin tức, họ lập tức bắt người và xử lý hậu quả.

Trương Tấn Phong như một vị khách đến du lịch, cảm giác vô cùng nhàm chán, nhân lúc mọi người vẫn còn đang hỗn loạn, dẫn Võ Hạ Uyên quay về khách sạn.

Hai ngày nay Hoàng gia chắc chản bận đến sứt đầu mẻ trán, anh vừa đến khách sạn đã quyết định dứt khoát mua vé máy bay trở về nước ngay buổi trưa hôm sau, còn Tống Nhiên thì quay lại nước Nga.

Còn về phần Bùi Tố và Kim Hoàn Đông, hai người bọn họ đã không thể trở về nước được nữa, vì vậy anh để lại một số công việc kinh doanh cho Kim Hoàn Đông xử lý, nếu như anh †a có năng lực có thể phát triển thành công ở nước Anh.

“Những gì mà chị có thể cho em đều đã đưa cả rồi” Bùi Tố nắm lấy tay của Võ Hạ Uyên: “Nếu rảnh nhớ liên lạc nhé”

‘Võ Hạ Uyên nặng nề gật đầu: “Vâng”

Vừa nghe nói phải về nhà, Cảnh Hiên vui mừng khôn xiết, nhảy nhót đến tận đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Võ Hạ Uyên đơn giản thu dọn lại ba rương hành lý, vứt lại một số đồ vụn vặt.

Khi Hoàng Khánh Minh phản ứng lại thì máy bay đã cất cánh rồi.

Năm đó Võ Hạ Uyên chỉ muốn tìm Hạ Sam để tính sổ, không ngờ rằng cô rời khỏi Hoa Hạ thời gian đã trôi qua lâu như vậy.

Một tòa nhà văn phòng được xây dựng ngay bên cạnh tòa trụ sở chính của ET, từ xađã có thể nhìn thấy ngay khi vừa ra khỏi sân bay, thể hiện được địa vị và quyền lực ngày càng lớn mạnh của ET.

Tống An Hiên đi đón người, người đàn ông đã trưởng thành hơn rất nhiều nhưng vừa nhìn thấy Cảnh Hiên hai người lại muốn phát bệnh.

“Dũng sỹ ôm lấy ta” Cảnh Hiên làm nững.

Tống An Hiên thấy Trương Tấn Phong không có phản ứng gì, trực tiếp để cho cậu bé ngồi trên vai mình: “Hoan nghênh Đức vua của tôi đã trở lại”

Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong không hẹn mà cùng trợn mắt đầy khinh thường.

Mà bên ngoài sân bay Võ Đức Duy và Trần Anh Thư đã đợi sẵn.

“A!” Võ Hạ Uyên và Trần Anh Thư cùng lúc hét lên, sau đó hai người phụ nữ ôm chặt lấy nhau, vui vẻ quay ba vòng.

“Em còn biết đường quay về à” Võ Đức Duy kéo cô rồi tỉ mỉ quan sát: “Ừ không gữ “Chắc chắn không hề gầy” Võ Hạ Uyên phấn khích: “Lên xe đi, lên xe đi”

Trần Anh Thư trò chuyện cùng với cô suốt quãng đường, khi nhắc tới Bùi Tố cô ấy cũng rất nhớ, nhưng khoảng thời gian trước cô ấy vừa mới sinh một bé gái nên không thể đi xa, vì vậy sau này chỉ có thể dành thời gian đến nước Anh một chuyến.

Cả nhóm người về thẳng nhà cũ của gia đình họ Trương, ba Trương thay đổi rất nhiều, mái tóc đã trắng xóa, tai cũng không còn nghe rõ nhưng trông vẫn còn rất sung sức.

Trương Trúc Phương cũng kéo lấy Võ Hạ Uyên hỏi rất nhiều chuyệt không ngừng trách móc cô trở về quá muộn.

Tối hôm đó họ ở lại nhà cũ của gia đình họ Trương, buổi sáng ngày thứ hai, Võ Hạ Uyên đi theo Trần Anh Thư đến thăm cô cháu gái nhỏ.

Nhóc con bé bỏng hồng hào đáng yêu mới có năm tháng tuổi, nên chỉ có thể nằm trên giường đá chiếc chân nhỏ xinh.

“Wow!” Võ Hạ Uyên vô cùng ngạc nhiên nằm xuống bên cạnh cô bé: “Khuôn mặt rất giống với anh trai em”

“Đúng đấy” Trần Anh Thư cười nói.

“Bé tên là gì?” Võ Hạ Uyên vừa nói vừa quay video gửi cho Trương Tấn Phong “Tên ở nhà là Bơ sữa, tên thật là Võ Bảo.

Hân, Bảo trong từ bảo bối, còn Hân trong từ hân hoan”

“Võ Bảo Hân, Bảo Hân..” Võ Hạ Uyên mỉm cười: “Tên rất hay đó, anh em hẳn là rấy yêu thương Bơ sữa nhỉ?”

“Còn không phải sao?” Trần Anh Thư có chút bất đắc dĩ: “Mọi thứ đều thuộc về con gái anh ấy, khiến chị đôi khi phải ghen ty đấy”

“Ôi trời ơi” Võ Hạ Uyên bất đắc dĩ: “Dấm của con gái mà cũng ăn à?”

“Chờ đến khi em có con gái thì sẽ biết ngay thôi” Trân Anh Thư trả lời.

Trong lòng của Võ Hạ Uyên cũng hơi rung động, dường như có điều suy nghĩ: “Đây là đang ám chỉ đúng không? Em rể của chị đã từng dùng bút hiệu Vạn Hạnh nên chị đặt là Bảo Hân à”

Có tổng cộng ba người giúp việc chăm sóc cho Bảo Hân, nên Trần Anh Thư cũng nhàn nhã đôi chút, chờ cô bé ngủ say cô ấy nóng lòng muốn dẫn Võ Hạ Uyên ra ngoài đi dạo.

“Em không biết đấy thôi, lúc mang thai chị sắp ngột ngạt muốn chết rồi!” Trần Anh Thư than thở: “Anh trai em đã ra lệnh cấm túc, lúc đó chị thật sự không được ra khỏi cửa nửa bước, nhưng em nói chị có thể chịu được sao? Nhớ tới năm đó chị cũng từng là lính đánh thuê đó”

“Chà, đã mang thai rồi mà còn muốn đơn độc đi đánh nhau với người ta à?” Võ Hạ Uyên lên tiếng hỏi.

“Có gì mà không được chứ? Đứa bé như vậy..” Trần Anh Thư vừa mới nói được một nửa chợt dừng lại, sau đó ung dung nói: “Còn dám ra ngoài à?”

“Hả?” Võ Hạ Uyên nghe thấy không đúng nên nhìn theo ánh mắt cô ấy, chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc rất thời trang nhưng quấn đến kín mít: “Ai vậy?”

“Khoảng thời gian em đi vắng đã xảy ra rất nhiều chuyện” Trần Anh Thư giải thích: “Không phải anh trai em đã đầu tư vào công ty Thiên Thần hay sao? Vì vậy không tránh được phải tham gia một số tiệc rượu, đó là nhân viên mới mà công ty muốn nâng đỡ, trông rất giống tiểu bạch thỏ, nhưng lại nhân lúc chị mang thai mơ tưởng trở thành chính cung nên đuổi tới tận nhà”

“Cô ta đã nói cái gì?” Vẻ mặt Võ Hạ Uyên không tốt.

“Nói rằng cô ta và Đức Duy mới thật sự yêu nhau, không phải cô ta cố ý đến phá hoại gia đình chị, mà là do yêu quá sâu đậm…” Trần Anh Thư nói đến đây làm một động tác buồn nôn: “Dù sao em cứ nghĩ kĩ một chút, chính là cái loại bạch liên hoa, em gái trà xanh nói những câu không biết xấu hổ kinh điển trên tỉ vi thường thấy ý, hầu như cô ta không bỏ sót câu nào.”

Võ Hạ Uyên làm lơ Trần Anh Thư đang nước miếng bay đầy trời: “Lúc đó chị làm thế nào?”

“Lúc đó bụng bự nên không có ra tay, lo lắng người phụ nữ đó muốn làm hại mình, vì vậy đứng cách cô ta hơn năm mét, trốn phía sau đám người giúp việc rồi gọi điện cho anh trai em”

Võ Hạ Uyên: “Vậy anh em nói sao?”

“Suýt nữa phong sát cô ta” Trần Anh Thư có chút tiếc nuối: “Nhưng người chống lưng cho cô ta rất có quyền có thế, còn đang hợp tác nên không dễ đắc tội, anh trai em muốn trực tiếp trở mặt nhưng chị không đồng ý, em không thấy dáng vẻ lúc đó của anh trai mình đâu, suýt chút nữa thì giết người, anh ấy như vậy chị cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi”

‘Võ Hạ Uyên nhìn người phụ nữ kia rồi cười lạnh lùng: “Đây không phải là phong cách của chị”

Trần Anh Thư bất giác cười nói: “Đều đã làm mẹ rồi cũng phải dịu dàng đôi chứt chứ”

Dịu dàng cái búa ý, trong lòng cô thầm nghĩ sau đó đi thẳng tới chỗ người phụ nữ kia.