Chương 388: Lật mặt

Xung quanh là tiếng nước chảy rì rào, Võ Hạ Uyên nâng niu khuôn mặt của Trương Tấn Phong, trong mắt không thấy chút nào sự chán ghét.

Đến lúc này rồi, Trương Tấn Phong mới dám nhìn thẳng sự bài xích lúc trước của Võ Hạ Uyên đối với anh, thật sự là con dao đấm máu, đâm sâu vào trong tim phổi!

“Tiểu Uyên..” Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên trán chạm trán, trầm tiếng kêu gọi: “Tiểu Uyên…”

Giọng điệu của anh thành kính thế kia, trong lòng toàn tình yêu thương.

Hai người không còn sự lo âu, ngay cả động tác của cuộc vui sướng cũng mang theo sự hung hăng, giống như cuối cùng vùng ra được trói buộc nào đó, muốn đem những thứ thiếu thốn trong quá khứ toàn bộ bù về I ‘Võ Hạ Uyên ý thức mông lung, chỉ biết dốc hết sức phối hợp Trương Tấn Phong, để người đàn ông có thể hoàn toàn tin tưởng.

Cơ thể giống như đang ở trong một lớp bọt biển mềm mại vậy, đầu mũi phất phới mùi hương lạnh quen thuộc, Võ Hạ Uyên chui vào trong tấm chăn, có chút quyến luyến co lại ngón tay, sau đó bị người ta nhẹ nhàng nằm lại.

“Tấn Phong?” Võ Hạ Uyên lơ mơ.

“Ở đây” Trương Tấn Phong cúi người, đặt một nụ hôn lên trán của Võ Hạ Uyên, anh đã hoàn toàn rửa đi kem dung dịch, cũng thay hết những quần áo thanh tao vì để phối hợp kiểu người của Vạn Hạnh, mặc lên một bộ áo lông màu xám đậm, đang ngồi ở cạnh giường, rất nghiêm túc nhìn Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên như là cảm thấy được gì đó, nhẹ nhàng mở mắt ra, mỉm cười: “Anh không ngủ nhìn em làm gì?”

“Vợ anh xinh đẹp” Trương Tấn Phong cười nói.

‘Võ Hạ Uyên nhìn chằm chăm, lông mày của người đàn ông lúc dịu dàng khá là hấp dẫn người khác, đôi mắt đó có thể thoáng chốc hút người vào trong đó, vẫn đẹp trai tới không nói đạo lí, thế là Võ Hạ Uyên theo một câu: “Chồng em cũng rất đẹp trai”

Trương Tấn Phong nghe nói lên giường chui vào trong ch: m lấy Võ Hạ Uyên: “Sao đột nhiên không bài xích anh nữa rồi?”

“Đâu phải là đột nhiên?” Võ Hạ Uyên đính chính: “Trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, chúng ta gần hai tháng không gặp nhau rồi, em luôn đang thử tháo bỏ nút thắt trong lòng, với lại em phát hiện dùng Linh Diên lại áp chế thuật điều hương của Hề Ảnh, quả thật có hiệu quả: Đúng vậy, cũng gần hai tháng rồi, quả thật qua ngày tựa năm, Trương Tấn Phong thu chặt lại cánh tay, sụp mắt nhìn Võ Hạ Uyên: “Em lấy được Linh Diên rồi?”

“Lấy được rồi” Võ Hạ Uyên trả lời: “Tối nay anh cũng ăn rồi”

Trương Tấn Phong ngẩn người một lúc: “Cái nước kinh tởm đó à?”

Võ Hạ Uyên nhéo vòng eo của anh một cái: “Anh đối với thần dược tôn trọng chút” Nói xong đặt lên lòng ngực của người đàn ông: “Cảm thấy như thế nào?”

“Đỡ hơn rất nhiều” Trương Tấn Phong thành khẩn nói.

“Cảnh Hiên ở chỗ của chị Tố?” Võ Hạ Uyên lại hỏi.

Trương Tấn Phong có chút ngượng ngùng: “Ừm”

“Hai cha con các người được lắm” Võ Hạ Uyên mỉm cười nằm sấp trên người của Trương Tấn Phong: “Nếu không phải bất ngờ gặp được chị Tố, em cũng không phản ứng lại được, tưởng chừng như giấu giếm được rồi đấy: Trương Tấn Phong vuốt tóc bên tai của Võ Hạ Uyên ra phía sau tai: “Giấu giếm thế nào đi nữa, cũng không giấu được vợ anh”

‘Vừa nói, Trương Tấn Phong từ từ cúi người xuống…

Nếu mọi thứ cũng đã nói thẳng ra hết, tổng giám đốc Trương cảm thấy anh cũng không có gì phải che giấu, ngày hôm sau thì anh kêu Tống Nhiên về lại, đem một bộ phận thế lực chuyển qua nước Anh.

ET bây giờ tự thành hệ thống, cơ mật trọng điểm toàn bộ ở trong tay của anh, mỗi tuần một lần hội nghị từ xa, Tống Khiêm cũng đã về tới Việt Nam, thay thế Trương Tấn Phong canh nhìn tổng bộ, nên người đàn ông có đầy đủ thời gian quay quần.

Tống Nhiên cảm thấy tổng giám đốc Trương và vợ của anh cũng là tuyệt rồi, hầu như là đi tới đâu đánh tới đâu, chen vào dây chuyền kinh tế của người ta, càn quét thị trường của người ta, sau đó được thu hoạch lớn trở về.

“Bảo bối, anh ra ngoài một chuyến, buổi chiều trở về, em dậy ăn cơm nha, mệt rồi thì ngủ thêm xíu” Trương Tấn Phong cũng biết tối qua quay quần Võ Hạ Uyên hơi quá rồi, nên nhẹ giọng dặn dò: “Nhất định phải ăn đồ đó”

‘Võ Hạ Uyên chớp chớp mắt: “Ừm, rồi lại bù thêm một câu: “Trước cơm định phải về, còn phải uống thuốc đấy: ‘Vừa nghĩ tới vị đẳng đó của Linh Diên, Trương Tấn Phong có chút buồn nôn, nhưng vẫn chắc chẵn như đỉnh đóng cột hứa rằng: “Được” Vì dù sao đó là vợ nhà mình khó khăn lắm mới lấy được mà.

Sau khi Trương Tấn Phong đi, Võ Hạ Uyên rất nhanh chìm vào giấc ngủ, đợi khi tỉnh dậy đã là buổi chiều một giờ rưỡi, khớp xương toàn thân cô như rụng rời vậy, đổi thành Võ Hạ Uyên lúc trước chắc chăn phải sửa soạn Trương Tấn Phong một hồi trong lòng, nhưng lúc này cô nhìn bản thân mình trong gương, nhìn vết hôn trên cổ, bỗng cười khẽ ra tiếng.

Cái gì gọi là đau khổ mà cũng vui vẻ, chính là đây rồi.

‘Võ Hạ Uyên vệ sinh xong rồi đi xuống lầu ăn đồ, gọi một phần cháo và hai món đồ chay, ăn tới một nửa, một đám người hùng dũng bước vào, Võ Hạ Uyên tranh thủ nhìn qua, trong lòng nghĩ bảo vệ lại không cản lại.

Nhưng rất nhanh thì cô phát hiện, đừng nói bảo vệ, cho dù là giám đốc cũng không dám cản, người đến là thành viên hoàng gia, Vino và Fansi, phía sau còn đi theo Bạch Văn Lâm, Kha Thiên Nhật một số người.

Mấy người này vừa nhìn thì phát hiện Võ Hạ Uyên, và đứng thành một hàng chắn trước mặt cô.

“Cô Võ, lâu không gặp vẫn khỏe chứ”

Bạch Văn Lâm là người đầu tiên mở miệng.

Võ Hạ Uyên cho dù dựa vào đầu ngón chân cũng biết Vino là viện binh của Bạch Văn Lâm mang qua, vừa đúng lúc, cô và những người này đều không hợp.

Võ Hạ Uyên bình tĩnh húp xong miếng cháo cuối cùng, mới hỏi: “Có chuyện không?”

Bạch Văn Lâm nếu đã có thể vì Linh Diên không sỉ diện tới mức độ này, vậy thì Võ Hạ Uyên cũng sẽ không tôn trọng ông ta nữa.

Khóe miệng của Fansi co giật mạnh, người phụ nữ này sao có thể bình tĩnh như vậy?

Gặp lại Võ Hạ Uyên, Vino tâm trạng phức tạp, anh ta là hoàng tử bướng bỉnh lại không có trách nhiệm, còn đạo lí anh ta sống hết hai mươi lăm năm cũng không hiểu được, là Võ Hạ Uyên dạy cho anh ta, nói sự thật, anh ta vô cùng cảm kích Võ Hạ Uyên, tuy không có nói qua với bất kì người nào, nhưng anh ta có nghĩ qua báo đáp Võ Hạ Uyên, tấm thiệp mời của hội giao lưu ngành y đó không phải nữ hoàng làm đâu, thật ra là của anh làm, nhưng định mệnh của họ là phải đứng đối lập nhau.

“Võ Hạ Uyên” Thần thái Vino ngẩn ngơ một thoáng chốc, lại lập tức trở nên kiên định: “Cô lấy được Linh Diên rồi”

Câu khẳng định, Võ Hạ Uyên nghe nói cũng không che giấu: “Đúng vậy”

“Giao ra đây” Vino đưa tay ra: “Nếu không thì cô không thế nào bình an rời khỏi nước Anh”

Võ Hạ Uyên gật đầu, nhưng không có bất kì ý nào muốn giao ra đây, ngược lại giống như: hiểu được điều gì đó, vừa ăn vừa phân tích: “Chắc là anh với ông già này bàn xong rồi, sau khi việc thành một người một nửa, hoặc là anh lấy được nhiều hơn”

‘Vừa nghe Võ Hạ Uyên xưng hô mình là “ông già”, Bạch Văn Lâm tức tới bộ râu cũng.

muốn bay lên rồi “Mà hai người theo lí mà nói thì chắc là không có giao tiếp” Võ Hạ Uyên nhạt nhạt: “Nên khả năng lớn nhất, là vì Lâm Nhã Dung, Bạch Văn Lâm có phải là nói với anh, Linh Diên có thể cứu Lâm Nhã Dung? Vì dù sao cô ta bị đuổi ra khỏi hoàng cung, tâm trạng tích tụ buồn rầu, nghĩ lại sức khỏe chỉ sẽ càng tệ”

‘Võ Hạ Uyên toàn bộ nói đúng, Fansi hít ngược một hơi thở.

Vino híp mắt lại, hỏi rằng: “Linh Diên không thể cứu?”

“Có thể chứ” Võ Hạ Uyên cười nhẹ: “Thần dược hồi sinh người chết xương cốt mọc ra thịt lại, làm sao không thể?” Tiếp sau đó, ánh mắt của cô chợt lạnh: “Nhưng dựa vào cái gì tôi phải cho các người?”

“Một hoàng tử làm càn không hề có lòng biết ơn và lòng nhục nhã”

“Một ông già ỷ già làm bừa vì lợi ích bản thân có thể mặt mũi cũng không cần”

‘Võ Hạ Uyên lập lại một lần nữa: “Dựa vào cái gì tôi phải cho các người? Dựa vào các người cường quyền ép người sao?”

Mắc cười, ở trên hai chữ “cường quyền”, những người trước mặt đây đều phải quỳ xuống gọi Trương Tấn Phong là cha.

“Hoặc là, tôi có thể giúp cô” Một giọng nói với nét cười dịu dàng, Võ Hạ Uyên xoay đầu, nhìn thấy Hoàng Tân Thâm đứng ở cửa.