*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 371: Giá đó vẫn không đáng

Lâm Ngọc An có năm mơ cũng không ngờ rằng, tất cả mọi hành động của cô ta và Lâm Diệp Nhã đều đã lọt vào camera giám sát của Nữ Hoàng, nói cách khác, lúc trước Nữ Hoàng không ra tay là bởi vì cảm thấy hổ thẹn trong lòng, cho nên chuyện gì cũng chiều theo ý của Duy nhưng sau khi được Võ Hạ Uyên chỉ dạy phen thì bà mới phát hiện mấy năm này đã dung túng quá nhiều, lúc bà làm một người mẹ, Lâm Diệp Nhã đương nhiên có thể bay nhảy được mấy ngày, nhưng khi bà lựa chọn trở thành một Nữ Hoàng, uy nghiêm hoàng gia không dung thứ cho bất kỳ hành động nào làm tổn hại đến thanh danh người hoàng tộc.

“Tôi không quen biết anh ta” Lâm Ngọc An bỗng nhìn tới người đàn ông đang bị vệ sĩ áp xuống mặt đất, tốc độ nói chuyện ngày càng tăng nhanh, vẻ mặt cũng càng trở nên kịch liệt hơn: “Tôi không quen biết anh ta! Tôi không quen biết anh tai”

Nhưng mà, lúc nấy những người đã chứng kiến cảnh tượng Võ Hạ Uyên sử dụng Thuật Điều Hương thì đều cảm thấy sự phủ nhận của Lâm Ngọc An vô cùng yếu ớt.

Lâm Diệp Nhã nắm chặt lấy tay của Duy Nặc nói: “Điện hạ, điện hạ đã nghe thấy rồi đấy”

Nhưng sau đó Duy Nặc cũng không hề đáp lại.

Lâm Diệp Nhã cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Điện hạ?”

Nhã, nhưng tất cả mọi thứ xảy ra ngày hôm nay đã vượt ra xa sự hiểu biết của anh ta, trong đầu anh rối loạn như tơ vò, nhưng vẫn thành công nắm bắt được một tin tức: Đó chính là cho dù Diệp Nhã có tham gia vào chuyện này hay không, thì mẹ anh ta đều sẽ làm to chuyện này.

Đổi cách nói khác thì chính là, bây giờ mẹ của anh ta đang đứng ở vị trí cao, hơn nữa, mấy ngày nay độ nhãn nhịn với anh ta càng ngày càng thấp, Duy Nặc biết rất rõ, rời xa sự che chở của hoàng thất thì cuộc sống sau này của anh ta sẽ như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, Duy Nặc ngấng đầu, lúc này mới phát hiện ra người mẹ đã trở nên uy nghiêm của mình thì ra vẫn uy nghiêm ngồi ở vị trí của Nữ Hoàng.

“Không cần phải nói nữa” Duy Nặc nói câu này với Lâm Diệp Nhã xong thì ngăn trước mặt cô ta, đối mặt với Nữ Hoàng: “Mẹ, chuyện này đều là do Lâm Ngọc An chủ mưu không sai, nhưng trước mắt lại không có bất kỳ chứng cứ trực tiếp gì có thể chứng minh chuyện này có liên quan đến Diệp Nhã hết, đương nhiên, để tránh hiềm nghi, con đồng ý mang theo Diệp Nhã rời khỏi hoàng cung”

Võ Hạ Uyên nhướn mày, con người cố chấp bướng bỉnh năm năm, khó có thể có lúc thông minh như lúc này. Bây giờ hạ mình với Nữ Hoàng chính là muốn nghĩ cách đổ hết nước đang ngâm trong não ra bớt đó sao?

Lâm Diệp Nhã thất thanh: “Điện hạ?”

“Không cần nói nữa!” Duy Nặc khẽ liếc qua. Lần này khuôn mặt lạnh thấu xương.

Nên biết rằng nếu như lần này Duy Nặc sống chết bảo vệ được Lâm Diệp Nhã, Nữ Hoàng đương nhiên là không đồng ý, nhưng đúng là không có chứng cứ trực tiếp nào có thể chứng minh được cả, suy nghĩ một cách cẩn thận thì Nữ Hoàng cảm thấy bản thân cũng không phải đã làm chuyện tốn công, ít nhất thì mất đi.

Lâm Ngọc An đã hung hăng giáng vào Lâm Diệp Nhã một đòn cảnh cáo, đợi đến khi người phụ nữ này rời khỏi vương cung thì bầu không khí ở xung quanh có lẽ sẽ được tẩy rửa sạch sẽ hơn mấy lần, nói từ góc độ khác thì việc cô †a nhập vương cung đã được ngăn lại, Lâm Diệp Nhã căn bản không có tư cách ngồi lên vị trí vương phi, mà con trai của bà sớm muộn gì cũng sẽ bị tôn thất thuyết phục, nghe sự sắp xếp của bọn họ, bởi vì anh ta muốn sung túc an ổn mà sống cho qua ngày, nên phải đồng ý cưới một tiểu thư, công chúa môn đăng hộ đối với mình.

Nghĩ đến đây, Nữ Hoàng khẽ cười: “Được rồi Duy Nặc, con đã cho mẹ mặt mũi như thế, sáng sớm ngày mai, mẹ không muốn nhìn thấy Lâm Diệp Nhã ở trong vương cung này nữa”

Sắp xếp này đối với Lâm Diệp Nhã mà nói thì có thể nói là đau khổ đến tột cùng, cô ta vì muốn giữ chặt lấy trái tim của Duy Nặc, có thể ở lại bên trong vương cung, mà đã cứng rắn hy sinh đi đôi chân của mình, bây giờ không dễ gì mới có thể tiến vào bên trong thì lại phải chuyển ra ngoài, cô ta càng nghĩ thì lại càng thêm phẫn nộ và bi thương, sự tà ác tích tụ ở trong lòng khó có thể giải tỏa, sau đó cảm thấy cổ họng của mình trở nên ngứa ngày: “Phốc!”

Cô ta phun ra một ngụm máu tươi.

“Diệp Nhã!” Duy Nặc thất thanh hét lên, anh ta vừa ôm lấy Lâm Diệp Nhã vừa quay đầu nhìn Võ Hạ Uyên, ra lệnh nói: “Mau cứu cô ấy!

Cứu cô ấy!”

Võ Hạ Yên không từ phía xa, lạnh nhạt n trị những thứ này, điện hạ In nên đi tìm bác Nữ Hoàng thận trọng nói chuyện vừa trầm ổn lại vừa hồn hậu, mang thêm uy nghiêm tích dần theo năm tháng: “Tôi lại càng không ngờ được rằng, cô lại có thể lợi hại đến mức này”

‘Võ Hạ Uyên biết rõ bà đang ám chỉ điều gì, nhẹ giọng nói: “Kế hoạch của Nữ Hoàng cũng không phải là kín đáo cho mấy”

“Kín đáo?” Nữ Hoàng cười nhạo: “Có người ngoài vào cản trở bên trong hoàng cung, sau đó còn vu oan giá họa, đối phó với loại người như Lâm Ngọc An kia thì cần gì phải kín đáo nhỉ?

Dù sao thì loại chuyện như thế này, cho dù xuất hiện trên người của bất kỳ một người phụ nữ nào thì bọn họ đều sẽ bị dọa sợ đến mức tái xanh mặt mày, sau đó trốn đến một góc yên tĩnh mà run lẩy bẩy, sau đó bọn họ sẽ cảm thấy đây là trò lưu manh đồi bại, đợi đến khi điều tra lên người của Lâm Diệp Nhã, lại có thể dễ dàng lấy việc cô ta quen thói “cậy sủng mà kiêu” ra giải thích, làm gì có tâm trạng mà đi truy cứu một cách cẩn thận đâu chứ?

Nhưng cô thì lại không, cô không chỉ không hoảng loạn, còn giúp tôi một việc lớn như thị “Nếu như không phải tôi phản ứng nhanh, có thể người đàn ông kia sẽ nói ra người đứng đăng sau chính là Nữ Hoàng rồi” Võ Hạ Uyên nói tiếp.

Nữ Hoàng lại tiếp lời: “Cho nên tôi rất cảm kích cô”

Võ Hạ Uyên đáp trả lại: “Nữ Hoàng khách sáo quá rồi”

“Quản gia không thể điều tra ra được thân cụ thể của cô” Nữ Hoàng quay lưng lại vị Hạ Uyên, hít vào một hơi thật sâu, xem ra bà rất thích mùi hương này: “Cô thật sự đã chữa khỏi cho tôi, tất cả những thứ mà cô đưa ra, cho dù là nhan thơm hay là thuốc dược đều vô cùng có ích với tôi, cho nên…” Bà xoay người lại, ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm vào Võ Hạ Uyên: “Rốt cuộc cô muốn thứ gì?”

Dưới tình huống này, có nói dối nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì, Võ Hạ Uyên thoải mái nói: “Linh Diên.”

Sắc mặt của Nữ Hoàng khẽ thay đổi: “Cô muốn Linh Diên để làm cái gì?”

“Chữa bệnh cho chồng tôi”

“Linh Diên là bảo vật trân quý của Thái Lan, không phải là thứ cô nói muốn lấy là có thể lấy đi được” Nữ Hoàng ngồi xuống: “Cho dù cô đã thật sự chữa khỏi cho tôi, nhưng cái giá đó vẫn không đáng”

‘Võ Hạ Uyên bình tĩnh đáp lại: muốn biết, cái giá nào mới có thể khiến cho Nữ Hoàng đưa Linh Diên cho tôi.”

“Có thể cô sẽ không trả nổi đâu”

Võ Hạ Uyên mang theo ý cười: “Nữ Hoàng sao không thử nói ra cho tôi nghe thử.”

“Tôi nhất thời chưa nghĩ ra được” Nữ Hoàng khẽ nghiêng đầu, trong giọng nói mang theo vài phần ngây thơ: “Nhưng đầu tiên, cô phải nói thân phận của mình cho tôi”

‘Võ Hạ Uyên nghĩ một lúc: “Nữ Hoàng, bà..biết người ngoài hành tinh chứ?”

Nữ Hoàng: “..” Không phải đó chứ.

Cùng lúc này, một chiếc xe ô tô màu trắng sang trọng chậm rãi tiến vào hoàng cung, công chúa Ái Lan trực tiếp nhảy thẳng xuống từ trong xe, sau đó không thèm để ý đến lễ nghi mà vội vàng đi giúp mở cửa xe, trên mặt tràn ngập sự yêu thích “Cảm ơn điện hạ” Một thân hình thon dài bước xuống xe, con ngươi màu xanh thãm của anh ta sâu không thấy đáy, nhìn chằm chăm vào cung điện ở phía xa Người đến chính là Trần Thanh Thiên.