*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 368. Hại người quá đáng.

Duy Nặc lạnh lùng nhìn qua: “Cô có ý gì?”

“Là người được sinh ra trong dòng dõi quý tộc, được hưởng thụ vinh hoa phú quý cùng địa vị hơn hẳn người bình thường, một đứa trẻ bảy tuổi cũng có thể hiểu được phải trái trắng đen là như thế nào. Hoàng tử Duy Nặc hy sinh thân mình như vậy vào thời điểm sống còn là chuyện khiến người khác kính nể, rồi lại vì thế mà ghi hận mẹ ruột suốt 5 năm” Hạ Uyên chậm rãi xoay người, cười lạnh,: “Tôi thấy lạ nên chỉ nói vài câu. Hy vọng cậu đừng để trong lòng”

Từng câu từng chữ xoáy sâu vào lòng Duy Nặc, anh ta kinh ngạc: “Cô thì biết cái gì? Cô đã từng trải qua sao?”

“Người không hiểu là cậu” Hạ Uyên lạnh nhạt: “Nếu năm đó cậu thông minh, mạnh mẽ hơn thì sẽ xảy ra tình trạng như ngày hôm nay saơ? Một cung điện to như vậy phải dựa vào một người phụ nữ chống đỡ, tôi rất tò mò, lúc ấy toàn bộ đàn ông ở đây đang làm gì?”

Câu nói đó khiến Ái Luân cũng cảm thấy hoảng hốt. Không phải sao? Mọi chuyện năm đó, tất cả đều dựa vào nữ hoàng.

“Cậu vì cứu người khác mà tàn tật, vì sao không thể thương tiếc nữ hoàng, cậu cho là nữ hoàng cố ý hại cậu?” Hạ Uyên cảm thấy nếu Đức Minh lớn lên có suy nghĩ méo mó giống Duy Nặc như vậy, hẳn là cô nên bóp chết từ trong trứng.

Lâm Tú Nhã vội vàng cúi đầu, hai tay đan vào nhau.

“Còn cậu” Hạ Uyên xoay người nhìn về phía Phồn Tư: “Sau này còn dám trêu chọc tôi thì không phải động tí tay chân là có thể hóa giải mọi việc”

Phồn Tư cắn chặt răng không dám hó hé, chuyện tới giờ phút này hẳn sao có thể không biết lớn nhỏ? Hạ Uyên bởi vì thích Duy Nặc mà chán ghét Tú Nhã, hành động của cô là biểu hiện thích Duy Nặc? Gô ta thật không coi ai ra gì! Trừ Ái Luân, cô ta xem bọn họ như rác rưởi!

Như vậy xem ra, là chính mình làm việc đó, nếu tiếp tục ồn ào, thật giống như Ái Luân nói, mình thật nhỏ nhen.

Hạ Uyên rời đi, sau đó Phồn Tư cũng đứng lên, khi đi ngang qua bên người Duy Nặc, anh †a trâm giọng nói: “Tìm cho Tú Nhã hai người hầu đáng tin cậy khác đi”

Hạ Uyên vừa thanh toán xong thì nhận được tin nhắn từ Tấn Phong, là hình chụp chung của anh và Đức Minh, Hạ Uyên liếc mắt phát hiện anh gầy đi một chút, lập tức hỏi: Anh ăn uống không hợp khẩu vị hả?

Giây tiếp theo nhận được tin nhản phản hồi: Nhìn thấy anh em có cảm thấy khó chịu không?

Hạ Uyên phát hiện ra mình không cảm thấy như vậy, nhưng có chút tức giận anh không tự chăm sóc tốt cho bản thân, Hạ Uyên cẩn thận nhìn lại ảnh chụp, đối đề tài: Hai người đang ở trên xe? Đang dự định đi đâu?

Trương Tấn Phong: Dẫn Đức Minh ra ngoài chơi.

Hạ Uyên: Ừ.

“Là mẹ!” Đức Minh ghé sát vào cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy Hạ Uyên đi ra từ cửa hàng, bé cúi xuống ngay lập tức.

Anh cảm thấy buồn cười: “Thoải mái đi, mẹ con không phát hiện ra chúng ta”

Đức Minh lại bò trở về năm úp sấp: “Bố, khi nào chúng †a có thể gặp mặt mẹ?

Trương Tấn Phong nhìn bóng dáng của Hạ Uyên, hơi nhếch môi: “Nhanh thôi”