Chương 318: Hãy cứu lấy ông chủ nhà chúng tôi

Không phải Võ Hạ Uyên nói tên cấp dưới này của Kỷ Thần Nam. Nhìn qua đã thấy cậu ta là một người có chút nỏng nảy, kiên cường.

Chỉ vì khó kìm nén lửa giận trong lòng, động một chút là muốn giương súng dọa người.

‘Thấy tính hình có chút không đúng, không đợi Trương Tấn Phong trở mặt, Võ Hạ Uyên đã cắm phập con dao gọt hoa quả đang cầm trong tay lên trên cái bàn tròn, trừng hai mắt nhìn về phía đối phương quát lên: “Tôi nhịn cậu lâu lãm rồi đấy!”

Cấp dưới thân cận của Kỷ Thần Nam Trên thế giới này thực sự tồn tại thành phần không sợ súng đạn sao?!

Kỷ Thần Nam ho nhẹ hai tiếng can ngăn: “Kỷ Thuần, nói rồi bao nhiêu lần, gặp chuyện gì cũng tỉnh táo một chút”

Võ Hạ Uyên: “Là xuẩn trong ngu xuẩn hả?”

Kỷ Thuần cắn răng phản bác: “Là thuần trong thiện lương đơn thuần”

Bị Trương Tấn Phong nhìn lướt qua, trong lòng Kỷ Thuần có chút chấn động. Theo bản năng cậu ta muốn thu súng lại, nhưng vẫn nhìn về phía Kỷ Thần Nam như đang hỏi ý kiến anh ta.

Đáy mắt Kỷ Thần Nam có chút ý cười, nhìn về phía Kỷ Thuần bảo: “Cất súng đi” Nói xong lại quay qua nói với Võ Hạ Uyên: “Là người của tôi lỗ mãng, không lễ phép, mong bà Phong đây bỏ quá cho, đừng để trong lòng”

Võ Hạ Uyên lạnh lùng hừ một tiếng nghĩ thầm, hành động giương súng giữ cò nhắm vào người ta mà chỉ được coi là không lẽ phép? Nếu cô không phải là vợ của Trương Tấn Phong, chỉ sợ ngày hôm nay anh bị người ta bản thành cái cái sàng luôn rồi.

Trương Tấn Phong nhấp một ngụm trà, hờ hững hỏi: “Xin hỏi tại sao cậu Kỷ Thuần đây lại tức giận như vậy?”

Kỷ Thuần nhanh chóng há mồm nói: “Hồi trước người của cái bộ lạc này…”

“Được rồi!” Kỷ Thần Nam lớn tiếng quát lên, ngắt lời Kỷ Thuần định nói. Anh ta thu lại ý cười trên mặt, kính cần ngồi dậy nói với Trương Tấn Phong: “Hôm nay thân thể tôi không khỏe lắm, không quấy rầy hai vị nữa”

Trương Tấn Phong cũng không ép hỏi: “Cứ tự nhiên”

Từ lúc Kỷ Thuần giơ súng, cán cân của cuộc đàm phán đã có chút thay đổi, Trương Tấn Phong không vội vã chút nào.

Nếu như nói trước kia anh chỉ có chút hoài nghị, thì hành động của Kỷ Thuần ngày hôm nay đã lên tiếng khẳng định cho sự hoài nghỉ ấy. Kỷ Thần Nam rất kiêng ky bộ tộc của Khương Minh.

“Tại sao lại thẳng thắn trả lời họ như thế?”

Trương Tấn Phong hỏi Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên nhún nhún vai đáp: “Nếu bọn họ đã hỏi như vậy, chứng tỏ bọn họ đã đoán được cái gì đó. Nếu không chuyện Khương Minh khác thường như thế em biết giải thích thế nào. Nói thẳng ra như vậy cũng tốt, em khỏi phải viện cớ các loại để che giấu”

Càng quan trọng hơn là bọn họ đã xác định được chắc chắn Kỷ Thần Nam có bí mật gì đó đang che giấu.

Trương Tấn Phong nhíu mày hỏi cô: “Còn gì nữa không?”

Võ Hạ Uyên rất hiểu ý anh, cô nhanh chóng tiến lên ôm lấy cánh tay Trương Tấn Phong bảo: “Có chứ, còn có anh chồng nhà em vô cùng lợi hại. Có anh ở đó sao em phải sợ bọn họ chứ. Nói cũng đã nói ra rồi, sao nào?”

Trương Tấn Phong bị cô chọc cho cười ra tiếng.

Sau khi trở lại trên xe, Kỷ Thuần sốt ruột mở miệng: “Ông chủ, cái người tên Võ Hạ Uyên kia biết kỹ thuật điều chế loại hương đó.

Nếu cô ta có thể khống chế Khương Minh, như vậy thân thể của ông…”

“Cô ta là người đàn bà của Trương Tấn Phong đấy!” Kỷ Thần Nam bày ra dáng vẻ lạnh lùng, ép Kỷ Thuần đến nỗi xém chút nữa thở không nổi: “Ngay trước mặt Trương Tấn Phong nói muốn người phụ nữ của anh ta, có khác nào tranh ăn với hổ?”

Kỷ Thuần lập tức câm miệng, cậu ta sốt ruột cho thân thể của ông chủ, thế mà lại quên…

“Quên đi” Sắc mặt Kỷ Thần Nam tốt hơn một chút, anh ta nói: “Tôi biết cậu có ý tốt, nhưng chuyện như vậy không vội vàng được, hiểu chưa?”

Kỷ Thuần: “Vâng”“

Trời quang mây tạnh mấy ngày, lốc xoáy lại chuẩn bị đột kích. Lúc bão về, Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong tiếp tục làm tổ ở khách sạn, lúc rảnh rỗi sẽ gọi video nói chuyện với Đức Minh. Đứa bé lớn hơn không ít, nói chuyện vô cùng đáng yêu, giọng nói cũng đã có chút rõ ràng: “Ba ba, mẹ mẹ, nhớ mọi người!”

Ở phía bên kia video Trương Trúc Phương cười ha ha không ngừng: “Cái miệng nó dẻo ghê cơ. Thế mà học mãi cũng không nói được tên của chính mình. Cái tên Đức Minh cứ bị nó gọi thành Đức Tuệ. Minh trong thông minh đơn giản như thế cũng không thèm nói.”

“Đức… Đức Minh không phục, há mồm muốn nói tên mình, kết quả một tiếng “Minh” kia nín mất nửa ngày, liền phun ra từng ngụm từng ngụm nước miếng lên màn hình Trương Tấn Phong ôm lấy Võ Hạ Uyên từ phía sau, tựa trên vai cô cười đến nối thân thể run lên từng hồi.

“Đừng có nghịch.” Võ Hạ Uyên ngừng cười, nghiêm giọng nạt anh. Cô lo cho trái tim nhỏ bé yếu ớt của con mình sẽ bị thương tổn, nhẹ giọng an ủi: “Không sao không sao, đợi Đức Minh nhà chúng ta lớn hơn một chút là có thể gọi được rồi.”

“Mẹ!” Đức Minh vung vẩy cái tay nho nhỏ làm nũng mẹ mình: “Xinh đẹp!”

Cô hàn huyên thêm đôi câu với Trương Trúc Phương, thấy Đức Minh dụi dụi con mắt, ‘Võ Hạ Uyên lập tức nói ngắt dừng cuộc gọi thả cho thăng bé đi ngủ. Ngắt cuộc gọi xong, vừa quay đầu lại, cô đã phát hiện cái vị phía sau mình kia cũng đã ngủ tự bao giờ.

Sau khi đỡ Trương Tấn Phong nằm xuống trên ghế sa lông, Võ Hạ Uyên nhanh chóng đi lấy tấm thảm lông lại, đắp lên cho hai người.

Bên ngoài những hạt cát li tỉ không ngừng đập lên trên cửa kính, thế nhưng bên trong phòng lại là một mảnh ấm áp yên bình.

Trần Anh Thư hết sức thất vọng, vốn dĩ hai ngày này Võ Đức Duy sẽ lên đường tới đây, ai biết vì bão chuyến bay lại bị tạm hoãn.

“Thời chết tiệt!” Trần Anh Thư rầu rĩ không vui Võ Hạ Uyên biết cô rất nhớ Võ Đức Duy muốn anh nhanh chóng tới đây, liền dịu dàng an ủi: “Trên ti vi cũng đã nói rồi, nhiều lắm cũng chỉ kéo dài một tuần thôi. Chờ bão lắng lại anh tớ sẽ đến. Buổi tối tớ nấu canh ngọt cho cậu nhé.

Trần Anh Thư cười ra tiếng bảo: “Được, tớ muốn ăn hai bát!”

“Được”

Buối tối lúc Võ Hạ Uyên nấu canh ngọt, Trương Tấn Phong đang ở thư phòng làm việc.

Hiện tại lão tổng giám đốc ET và đám đặc trợ đều chạy hết, đương nhiên một đống việc đang chờ bọn họ vượt muôn trùng khơi mà xử lý.

Lúc này, điện thoại từ quầy lễ tân gọi đến, nói có một người tên Kỷ Thuần muốn gặp mặt cô Uyên một chút.

‘Võ Hạ Uyên nhếch miệng, quả nhiên mọi chuyện hệt như Trương Tấn Phong từng nói, cuối cùng người không kiềm chế nổi trước là mấy người kia Võ Hạ Uyên đặt nồi canh ngọt lên bếp vặn nhỏ lửa để đó, không quấy rối Trương Tấn Phong đang xử lý công việc, mà yên lặng thay quần áo khác rồi xuống lầu.

Cửa thang máy vừa mở ra, Kỷ Thuần lập tức nhìn thấy Võ Hạ Uyên. Dáng người của người phụ nữ này rất uyển chuyển, gương mặt đó lớn lên vô cùng đẹp mắt.

Dù cho những năm này cậu ta đã từng gặp vô số đàn bà ngoài sáng trong tối mưu toan bò lên trên giường ông chủ.

Thế nhưng cậu ta có thể chắc chản rãng, Võ Hạ Uyên là người phụ nữ đẹp nhất mà cậu ta đã từng gặp. Càng khiến người ta khiếp sợ hơn chính là người phụ nữ này không phải cái bình hoa di động.

Ngày đó, Võ Hạ Uyên chỉ nói cô dùng kỹ thuật điều chế hương. Nhưng trong lòng bọn họ đều biết rõ, điều chế hương đó chỉ có thể là điều chế hương có tác dụng khống chế người khác.

Nếu như không phải vậy Khương Minh không thể bị người bài bố. Hơn nữa trình độ điều chế hương khống chế người khác của Võ Hạ Uyên, đã đạt đến trình độ khủng bố vô cùng.

“Thuần phi đấy à” Võ Hạ Uyên lên tiếng chào hỏi trước.

Kỷ Thuần trợn ngược mắt lên nói: “Cô đùa gì thế?”

“Kỷ Thuần” Võ Hạ Uyên lập tức nghiêm túc chào lại. Ngày đó cô có xem một bộ phim cung đấu, cảm thấy thần thái của Kỷ Thuần rất phù hợp với hình tượng phi tử cuồng dại.

Ngoài sáng trong tối đều vì Kỷ Thần Nam mà cân nhắc, luôn là người đầu tiên xông pha chiến đấu. Cô có thể nhìn ra được Kỷ Thần Nam rất để ý tới cậu ta. Hơn nữa Kỷ Thuần tình cờ biểu lộ ra loại khí chất kiêu ngạo rất đáng yêu, quá thoải mái nhi.

Kỷ Thuần trầm mặt, nhìn chung quanh một lúc mới nhỏ giọng nói: “Ở đây nói chuyện không tiện, cô đi theo tôi.”

Hai người nhanh chóng đi tới phòng cà phê trong khách sạn.

“Nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì?” Võ Hạ Uyên nhấp một ngụm cà phê, nhìn đồng hồ giục cậu ta: “Nhanh lên một chút, tôi còn đang nấu canh ngọt đấy”

Kỷ Thuần lập tức sốt sắng lên, không lâu sau đó trên trán cậu ta xuất hiện một tầng mồ hôi lít nha lít nhít.

Võ Hạ Uyên thấy thế thở dài: “Trốn Kỷ Thần Nam lén lút ra ngoài tìm tôi đấy à?”

Kỷ Thuần giây đáp: “Làm sao cô biết?”

Võ Hạ Uyên: “…” Ai có thể nghĩ tới chuyện bên cạnh kẻ tâm tư cẩn thận, bụng dạ thâm sâu nhìn không thấy đáy như Kỷ Thần Nam, sẽ có một cậu nhóc trắng trẻo, ngốc nghếch, dễ gạt thế này cơ chứ.

Kỷ Thuần nói xong sắc mặt có chút khó coi nói: “Cô lừa tôi!”

‘Võ Hạ Uyên nói lời từ tận đáy lòng: “…Là do đầu óc của cậu có vấn đê-”

Gương mặt của Kỷ Thuần oan ức đến mức đỏ chót. Cuối cùng Võ Hạ Uyên cũng coi như rõ ràng tại sao cậu ta lại thích dùng võ lực giải quyết vấn đề đến thế. Thực sự là do đầu óc không đủ dùng.

“Tôi..” Kỷ Thuần có việc cầu người, không lâu sau lại như quả bóng da xì hơi nói: “Tôi muốn nhờ cô giúp tôi một chuyện”

Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Nói nghe một chút xem: “Hãy cứu lấy ông chủ nhà chúng tôi.” Kỷ Thuần thành khẩn nói: “Chỉ cần cô cứu ông chủ tôi, muốn tôi làm trâu ngựa cho cô cả đời cũng được!”

Võ Hạ Uyên hít vào một ngụm khí lạnh.

Trong sự yên lặng ngắn ngủi ấy, một giọng nói lạnh như băng đột ngột vang lên: “Cô bỏ Trương Tấn Phong gặp mặt người đàn ông khác, anh ta có biết không?”

Võ Hạ Uyên sợ hết hồn, cô vừa ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy vẻ mặt khó lường của Lê Đình Cảnh.

Xong đời rồi…Không dưng lại gặp phải một tên thích xem trò vui của người khác.