Chương 316: Khống chế Khương Minh

‘Võ Hạ Uyên như cá nằm trên thớt, bị lăn qua lộn lại, dẫn vặt vô cùng. Lúc cô mông lung mở mắt thấy mặt trời vừa ló rạng, đến khi mở mắt ra lần nữa lại nhìn thấy ánh hoàng hôn vừa kéo xuống. Cuối cùng trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, đó là tại sao Trương Tấn Phong lại có thể mạnh mẽ như thế cơ chứ?!

Đợi đến khi cô tỉnh táo hoàn toàn, ngoài cảm giác mông lung khó hiểu cũng chỉ còn lại oan ức mà thôi.

‘Võ Hạ Uyên nhẫn nhịn cảm giác cả người chua xót, đau đớn miễn cưỡng đi rửa mặt một phen, sau đó cô lại thay một bộ quần áo sạch sẽ, rồi mở cửa phòng đi ra ngoài. Ôi…Tinh thần thoải mái quá đi mất. Sau khi cảm thán xong, vừa mở mắt ra cô đã nhìn thấy Phùng Bảo Đạt đang kinh ngạc đứng đó.

‘Võ Hạ Uyên lúng túng ho nhẹ hai tiếng nói với anh ta: “Phùng Bảo Đạt, sao cậu lại ở đây thế?”

“Tôi đến đưa bữa sáng cho bà chủ.” Có lẽ Phùng Bảo Đạt nghĩ: u gì đó, vẻ mặt cậu ta có chút mấy tự nhiên nới: “Tổng giám đốc Phong nói anh ấy sẽ trở về vào buổi trưa.”

‘Võ Hạ Uyên đáp một tiếng, nhẹ giọng nói: “Lần sau cứ tìm đại một ai đó mang lên là được, cậu cứ theo Tấn Phong tới công ty đi nhé.” Cô ngồi vào bàn ăn, nhìn cháo hoa trước mặt thèm đến mức muốn chảy cả nước.

miếng, miệng tiếp tục nói với Phùng Bảo Đạt: “Đúng rồi, cái cậu Khương Minh kia…”

“Đã tìm người quan sát rồi ạ. Bà chủ không cần lo lắng, một ngày ba bữa cũng đúng hạn đưa qua đó” Phùng Bảo Đạt thấp giọng trả lời Võ Hạ Uyên gật đầu: “Vậy được, đợi tôi cơm nước xong xuôi, lát nữa cậu đi với tôi qua đó một chuyến”

Đài ngộ dành cho Khương Minh ở đây tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với ở cái nhà kho Tồi tàn của nhà họ Kỷ. Có chuyên môn bác sĩ chăm nom, vết thương trên người cậu cũng nhanh chóng khép lại không ít. Lúc nhìn thấy Võ Hạ Uyên tới, Khương Minh lập tức kích động ra mặt reo lên: “Chị đến rồi!” Cậu vui vẻ lặp lại: “Chị đến thật rồi!”

Cách tấm kính ánh mắt Võ Hạ Uyên bình tĩnh nhìn Khương Minh.

Phùng Bảo Đạt cố gắng nhịn xuống kích động muốn chạy tới đập cho Khương Minh một trận, nhẹ giọng hỏi Võ Hạ Uyên: “Bà chủ, sao cái đứa người rừng nay cứ thấy bà là…”

Không chờ cậu ta nói cho xong, Võ Hạ Uyên đã mỉm cười ngắt lời: “Người rừng? Học theo Tấn Phong đấy à Phùng Bảo Đạt hơi mất tự nhiên cúi thấp đầu xuống không dám nói nữa.

‘Võ Hạ Uyên nghiêm mặt nói: “Tôi đã điều tra tư liệu về bộ lạc này rất tỉ mi. Bọn họ đã có lịch sử tồn tại tám trăm năm. Trong khoảng thời gian dài dẳng dặc trôi qua như vậy, văn hóa và tín ngưỡng của bộ tộc này vẫn được bảo lưu hoàn chỉnh, không hề gián đoạn, điều đó nói lên cái gì?”

Võ Hạ Uyên hờ hững tiếp tục nói: “Một đời lại một đời trôi qua, muốn lưu giữ vẹn nguyên một thứ gì đó không phải là một chuyện dễ dàng. Bản y thuật trong tay tôi kia là một bản y thuật được ghi chép bằng tay, nhìn qua là có thể thấy được nó có ngưồn gốc từ bộ lạc của bọn họ truyền ra. Nếu đã như vậy, cái gọi là thiên tai, bệnh tật, đối với bọn họ mà nói cũng không là gì cả”

Dù sao thì cái bản chép tay kia thần kỳ đến mức nào, Võ Hạ Uyên đã sớm được lĩnh hội Phùng Bảo Đạt nhíu mày: “Bà chủ, ý của “Bọn họ rất thờ phụng cái gọi là thần linh chỉ dẫn” Võ Hạ Uyên nhìn Khương Minh: “Lấy ví dụ như việc trở thành vợ của thủ lĩnh của bộ tộc này, điều kiện tiên quyết chính là phải biết điều chế hương khống chế tâm tính của người khác”

Điều chế hương không chế tâm tính của người khác không phải loại điều chế hương bình thường. Loại hương này có thể lợi dụng tất cả đồ vật xung quanh quấy nhiễu tâm thần của người khác. Hương được làm ra không có thực thể, nhưng tựa như có pháp thuật có thể.

gián tiếp khống chế lòng người. Trong những cửa hàng thông thường bán không ít thứ hương trị mất ngủ, khiến người ta trấn tĩnh lại.

Thành phần chính trong loại hương ấy cũng có dính dáng đôi chút đến mê hương, nhưng hiệu quả kém hơn rất nhiều Trước đó Võ Hạ Uyên đã để Nguyễn Thu Thu đốt không ít thứ hương ác mộng cho Hạ Quang Bảo ngửi mỗi ngày, sau đó không lâu thứ hương ấy đã phát huy một phần hiệu quả.

Dân gian có câu “Ăn một quả vải thêm ba ngọn lửa”. Lấy quả vải sấy khô sau đó nghiền nát thành phấn, dùng chút bí pháp cô đọng lại, bỏ thêm hương liệu vào bên trong đó làm thành hương. Khi đốt lên không chỉ khiến cho người đang có áp lực lớn càng thêm buồn bực, nóng nảy, mà còn khiến cho người ta hãm sâu vào trong ác mộng không dứt ra được. Chỉ cần nảm được mức độ chính xác, không phạm chút sai lầm nào, thì thứ được điểu chế ra đó chính là loại hương có thể khống chế lòng người.

Lấy trái tim không chế người khác, hương đó sẽ thành vật dẫn.

Sau khi Võ Hạ Uyên biết rõ công dụng của thứ hương này đã sợ hết hồn.

Nhưng thứ này không chỉ phức tạp mà còn nghiêm khắc. Nó buộc con người ta không ngừng nghiên cứu, thử nghiệm, có mấy người đã dành cả một đời cố gắng nhưng thứ thấy được cũng chỉ là ngưỡng cửa bước vào con đường điều chế đúng đắn.

Thế nhưng Võ Hạ Uyên lại như một kỳ tài trời sinh trong lĩnh vực này vậy, tựa như cô được sinh ra để điều chế thứ hương không chế tâm tình người khác kia.

Chỉ cần cho cô một chiếc chìa khóa, cô có thể đi qua cánh cửa đầu tiên một cách dễ dàng không gặp chút xíu khó khăn nào.

Cho dù là cách điều phối, liều dùng, hay vật liệu cần thiết, chỉ cần cô vừa nghĩ trong lòng là đã có thể biến ảo thành thật.

Cứ như vậy, Võ Hạ Uyên tự nhiên trở thành người điều chế hương mê hoặc tâm trí người khác đời kế tiếp, tự nhiên cũng sẽ trở thành người trời định trong mắt Khương Minh.

“Bà chủ” Phùng Bảo Đạt mở miệng nói: “Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, cũng không thể giữ người này lại được”

“Bộ tộc của bọn họ có bao nhiêu người?

Cho dù Nước Nga để pháp luật vào trong mắt, cũng không có nghĩa là có thể tùy tiện giết người, cậu nói đúng chứ?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói tiếp: “Hơn nữa, đứng ở trên góc độ của bọn họ mà nói, chuyện này không hề sai trái, thậm chí còn được coi là thần thánh”

Phùng Bảo Đạt do dự: “Bà chủ, ý của bà là…

“Giữ lại” Võ Hạ Uyên thấp giọng nói: “Trừ phi có người có trình độ đều chế hương mê hoặc lòng người trên tôi xuất hiện, bằng không tôi có thể khống chế được Khương Minh”

Mà một khi khống chế được Khương Minh, chẳng khác nào đã khống chế hết thảy đám người áo trắng kia.

Nhìn Khương Minh bình thường không khác nào một con mãnh thú, Phùng Bảo Đạt nuốt một ngụm nước bọt, có chút kiêng ky địa nhìn về phía Võ Hạ Uyên tiếp tục nói: “Bà chủ, vậy sau này nếu có ai đó muốn là chọc tới chúng ta, bà có thể trực tiếp…

Võ Hạ Uyên biết rõ ý tứ của Phùng Bảo Đạt, cô khẽ cười thành tiếng: “Tại sao có thể có thứ vô địch như thế? Nghe qua thì thấy rất thần bí, nhưng thực ra nó không thần bí như thế đâu. Đối với những người có tâm kiên định, cho dù có dùng loại hương này cũng sẽ như không”

Bởi vì Khương Minh thờ phụng quá mức cho nên khi gặp phải Võ Hạ Uyên loại hương đó mới thành công.

Phùng Bảo Đạt: “Ví dụ như?”

“Ví dụ như tổng giám đốc Phong nhà cậu đấy” Võ Hạ Uyên có chút bất đắc dĩ nói: “Đêm đó trước khi đến nhà họ Kỷ, tôi đã dùng cả hai loại phương pháp ám chỉ Tấn Phong, còn đốt cả hương nữa. Thế nhưng anh ấy không hề bị lay động”

Võ Hạ Uyên cố gắng nhãn nhịn, cuối cùng vẫn không nén được thở dài: “Qua đó tôi liền rõ ràng một chuyện, đã là bố cậu thì sẽ mãi mãi là bố cậu, cho dù có động tay động chân vào đó thì thứ trà ấy quá lầm cũng chỉ có thể xem là thuốc an thần không hơn không kém”

Phùng Bảo Đạt: “.. “

Chuỗi hạt trong tay Võ Hạ Uyên, chỉ bóp nát chút bột phấn trong đó có thể khiến lòng người ta lầm đường lạc lối, chỉ nghe theo lời người điều chế sai khiến. Tuy rãng dùng phương pháp như thế đối phó với Khương Minh rất không công bằng.

Nhưng so với việc bỏ đi một cái mạng, mạng của người trong bộ lạc có thể giữ lại được, thì cho dù có lầm được lạc lối một chút cũng có sao.

Võ Hạ Uyên sẽ không làm cậu ta bị tổn thương thật sự, cô sẽ thử nghiệm để Khương Minh tiếp nhận thế giới hiện thực và các quy tắc trong thế giới này. Chờ đến một ngày nào đó khi Khương.

Minh không còn tiếp tục thờ phụng cái gọi là thần linh kia nữa, cô có trả lại tự do cho cậu †a cũng sẽ không có vấn đề gì hết. Nếu không lấy chấp nhất hiện nay của Khương Minh dành cho Võ Hạ Uyên mà nói, Trương Tấn Phong sẽ không buông tha cho cậu.

Để cho an toàn, ngoại trừ uống thuốc, Võ Hạ Uyên còn đeo lên trên cổ Khương Minh một cái vòng gỗ. Cái vòng này đã được Võ Hạ Uyên ngâm trong nước hoa có nồng độ cao gấp mười lần nước hoa thông thường tận mấy lần. Sau đó cô lại dùng bí chế bao kín nó lại.

Ngửi qua hương vị của chiếc vòng vô cùng nhạt nhẽo. Thế nhưng chỉ cần đeo nó trên người, thì trừ phi bản thân chính chủ bỏ mình, bằng không cũng không thể lấy nó xuống được. Kết hợp với việc uống thuốc một năm một lần càng không dứt ra được.

Làm cách nào để thoát khỏi khống chế, cũng chỉ có mình Võ Hạ Uyên biết.

“Phải để tâm đến một tên người rừng như thế quả là làm khó cho em quá rồi” Trương Tấn Phong lạnh lùng nhìn Khương Minh, chỉ hận không thể cho cậu một súng thoải mái tống tiễn. Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt tên đó nhìn Võ Hạ Uyên, vừa nhiệt tình vừa nóng rực lúc đó thôi là cơn giận trong lòng lòng anh lại tăng lên gấp bội.

Võ Hạ Uyên kéo cà vạt của Trương Tấn Phong lại, người đàn ông này rất tự nhiên cúi người xuống. Võ Hạ Uyên thuận thế hôn anh một cái bảo: “Anh xem, bây giờ chúng ta hôn nhau như thế, ngay cả một chút phản ứng Khương Minh cũng không có.”

Trương Tấn Phong lập tức điên lên: “Sao, anh hôn vợ anh còn phải đợi thằng người rừng đó đồng ý chắc?”

‘Võ Hạ Uyên bất đắc dĩ nói: “Không phải, ý của em là Khương Minh có thể khống chế được tâm tình của bản thân cậu ta rồi. Nếu như cậu ta lên làm thủ lĩnh, chúng ta sẽ có thể mang thiên tử sai khiến chư hầu. Anh đã quên chuyện Kỷ Thần Nam có bao nhiêu kiêng ky cái bộ lạc này rồi sao?”

Trương Tấn Phong biết rõ dự định của Võ Hạ Uyên, anh vẫn luôn biết. Thế nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng cô nói một lần mới chịu được.

” Trương Tấn Phong khe khẽ vuốt ve gò má Võ Hạ Uyên, nói ra lời từ tận đáy lòng: “Vợ của anh lớn thật rồi.”

Từ một cô gái yếu đuối khi gặp chuyện phải giả vờ điềm đạm, nay đã biến thành một cô vợ đẹp đẽ có vũ khí sắc bén trong tay.