Chương 313: Ám thị trong lòng

(Ám thị: Dùng tác động tâm lí làm cho người khác tiếp nhận một cách thụ động những ý nghĩ, ý định của mình. Ám thị bằng thôi miên.) Trước khi đi ngủ bưng một ly trà an thần cho Trương Tấn Phong, anh hẳn có thể ngủ một đêm không mộng mị đến sáng sớm hôm Sau.

Trần Anh Thư đã sớm chờ ở đây từ lâu, từ khi cô ấy trở thành một người vợ, một người mẹ tốt cũng chưa từng làm ra cái loại trộm gà bắt chó này… Không, loại chuyện kích thích này nghĩ đến thôi đã hưng phấn rồi.

Sau khi bao vây biệt thự của nhà họ Kỷ, Trần Anh Thư nhìn hơi thở vững vàng của Trần Anh Thư, hơi nhíu mày nói: “Bây giờ thể lực của cháu rất tốt”

“Không có cách nào” Võ Hạ Uyên quan sát bốn phía: “Cháu lại là bà Hoa, thành thật mà nói, cháu luôn có cảm giác mỗi giây mỗi phút đều có vô số người muốn bắt cháu để uy hiếp.

Trương Tấn Phong”

Trần Anh Thư gật đầu: “Cháu rất thông minh”

Trên giấy có ghi quá trình “tâm bãng thuốc”, chú trọng đến việc trong uống ngoài thoa, đả thông kinh mạch. Có điều quá trình sẽ càng ngày càng thống khổ nhưng Võ Hạ Uyên vẫn căn răng chịu đựng. Chờ sau khi dừng thử cái này một lần, cô phát hiện sự vật xung quanh càng thêm rõ ràng.

“Cháu đoán xem, người cháu muốn tìm đang ở kho hàng nào?” Trần Anh Thư nhẹ giọng hỏi.

Võ Hạ Uyên nhằm mắt lại, sau khi điều hương thì khứu giác của cô vô cùng nhạy bén, nhất là mùi mình để ý. Võ Hạ Uyên đột nhiên chỉ tay về phía nhà kho bên phải: “Ở đó.”

Trần Anh Thư vô cùng tin tưởng cô: “Vậy thì đi thôi!”

Hai người dùng bụi cậy để làm vật che chắn, thành công tránh thoát được hai cái máy camera. Sau nhiều nỗ lực cuối cùng cũng đến được chỗ mà camera không theo dõi được, nơi đó gần sát nhà kho.

Trần Anh Thư lấy ra từ trong ủng một con dao găm, thật giống như đang trình diễn trên tỉ vi vậy, dễ dàng rạch ra một lỗ hổng trên tấm gỗ. Hai người đều có vóc dáng nhỏ nhắn, vì không nghe thấy bên trong có tiếng động gì nên họ cúi người chui vào.

Bên trong kho hàng chất đầy đồ lặt vặt, Trần Anh Thư vươn tay vuốt vuốt chóp mũi: “Không có ai.”

Võ Hạ Uyên đi thẳng đến một bãi đất trống, vươn tay tìm kiếm, không lâu sau mới sờ được cái khóa cài, sau đó cô hung hăng kéo một cái “két ~” một tia sáng luồn qua.

Mà kẻ đứng sau chuyện này chính là người đàn ông trong dự đoán của Võ Hạ Uyên.

Người kia bị trói trên ghế điện chữa bệnh, từ trên xuống dưới không chỗ nào lành lặn. Có thể nhìn ra được trong khoảng thời gian này anh ta đã bị đối xử vô nhân đạo. Anh ta vốn dĩ đang cúi đầu xuống, nhưng lúc này anh ta dường như cảm nhận được điều gì đó, chân mày khẽ nhúc nhích, từ từ mở mắt.

‘Võ Hạ Uyên đối diện với đôi mắt kia, cô thấy rõ sự nóng bỏng và phấn kích lóe lên trong chốc lát.

“Trời ạ…” Trần Anh Thư nhẹ giọng: “Hạ Uyên cháu rải hoa đào lúc nào vậy?”

Võ Hạ Uyên: “… Oan uổng cho cháu quá, cháu thật sự không biết chuyện này”

“Là cô” Người đàn ông khàn giọng nói, môi khô nứt, nhưng vẫn tươi cười như cũ: “Cô đến tìm tôi”

‘Võ Hạ Uyên ngồi xổm xuống, nhìn thẳng về phía đối phương: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”

“Bị bắt…”

“Tại sao bọn họ lại đánh anh?”

Lần này người đàn ông không trả lời, mặt khẽ giật giật, giống như muốn nói cái đó nhưng lại sống chết không chịu mở miệng.

“Anh †a đang tiến hành suy nghĩ theo ý mình bằng các thuật tâm lý” Trần Anh Thư đã gặp nhiều loại người như vậy, cô ấy lập tức nói tiếp: “Nếu như thím đoán không lầm, chính là thông qua đau đớn triền miên để khäc sâu kí ức, chờ khi anh ta nhìn thấy người đặc biệt hoặc cảnh tượng đặc biệt thì mọi thứ sẽ âm ầm bùng nổ, chấp hành các mệnh lệnh ở sâu trong đầu”

‘Võ Hạ Uyên cau mày, cô không thể hiểu được tại sao Kỷ Thần Nam lại đi bắt cóc người này làm gì, ở nước Nga anh ta có thể có thủ đoạn phi thường, ‘Võ Hạ Uyên đứng dậy, đúng lúc này điện thoại bên hông đột nhiên rớt xuống đất, màn hình lập tức sáng lên, trên screensaver là ảnh chụp của Trương Tấn Phong.

Người đàn ông giống như bị cái gì đó kích thích, hốc mắt đỏ bừng, hét lên mấy tiếng. Võ Hạ Uyên không chút hoài nghi, một khi buông anh ta ra, anh ta có thể đập vỡ điện thoại .

Ngay sau đó, Võ Hạ Uyên giật mình một cái, sắc mặt trắng bệch.

Cô nhặt chiếc điện thoại di động lên, người đàn ông không thấy được ảnh của Trương Tấn Phong, tâm trạng dân dần bình tĩnh lại.

Nhưng khi Võ Hạ Uyên đưa bức ảnh lại gần, anh ta lại tiếp tục lộ ra dáng vẻ hận không thể liều mạng.

Trần Anh Thư hít một hơi lạnh, Kỷ Thân Nam không ngừng tiến hành ám thị trong lòng với người đàn ông này khiến cho anh ta đối phó với người khác nhưng lại không biết người đó là ai.

Trần Anh Thư trố mắt nhìn: “Anh ta…”

‘Võ Hạ Uyên cất điện thoại di động đi, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng: “Nếu như Kỷ Thần Nam đối đầu trực diện với Trương Tấn Phong, chưa chắc có thể gặt hái được lợi ích gì mà rất có thể cả hai bên đều thiệt. Nhưng mà trước đó anh ta đã chế tạo ra một vũ khí sắc bén đúng không?”

Ngón tay nhỏ nhắn của Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng xoa mái tóc của người đàn ông trước mắt: “Loại người không chịu ràng buộc như thế này đương nhiên sẽ là lựa chọn đầu tiên. Đến lúc đó anh ta chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, chẳng qua người chết chỉ là người chịu tội thay mà thôi. Sau đó anh ta ra tay sẽ đơn giản hơn rất nhiều”

Hơn nữa người đàn ông này còn là người trong bộ lạc, có chút thành thạo thuật điều hương cùng nguồn gốc với Võ Hạ Uyên. Thứ này có bao nhiêu bí ẩn đáng sợ Võ Hạ Uyên là người rõ nhất.

Nước cờ này của Kỷ Thần Nam quả thật rất hay!

Võ Hạ Uyên suýt chút nữa bị vẻ bề ngoài ấm áp của anh ta lừa!

Trần Anh Thư: “Làm sao bây giờ?

“Dựa vào đau đớn để khắc sâu kí ức chỉ là kế thường thôi” Võ Hạ Uyên nhếch môi: “Còn việc điều hương mê hoặc lòng người của cháu hay hơn nhiều”

Trương Tấn Phòng vừa mở mắt đã phát hiện sắc trời đã sáng. Trong lòng anh kinh ngạc, lập tức cầm điện thoại lên nhìn một chút, chín giờ sáng?

Đồng hồ sinh học của anh luôn là bảy giờ ba mươi phút sáng sớm, hơn nữa cực kì ít khi bị sai.

“Hạ Uyên?” Trương Tấn Phong gọi một tiếng.

“Sao vậy?” Võ Hạ Uyên mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, vẻ mặt tươi cười mở cửa ra, lập tức xua tan lo lảng trong lòng người đàn ông: “Hiếm thấy anh ngủ lâu như vậy, mau dậy đi, bữa sáng đã làm xong rồi Trương Tấn Phong ấn ấn chỗ giữa hai lông ày: “Ngủ thật sâu”

“Tối hôm qua người anh hơi nóng” Võ Hạ Uyên ngồi xuống bên cạnh Trương Tấn Phong, ngón tay mát lạnh của cô sờ lên trán anh: “Nhưng bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi”

Trương Tấn Phong rất tin tưởng cô không hề nghi ngờ chút nào: “Ù”

Buổi trưa Lê Đình Cảnh tới, lấy cái lý do rất hay là có chuyện cần bàn bạc. Nhưng Trương ‘Tấn Phong cảm thấy anh ta đến chính là muốn ăn cơm chùa.

“Hai người đã đặt vé máy bay chưa?” Lê Đình Cảnh nhanh tay gắp một miếng thịt lẩu, nhàn nhã bỏ vào trong miệng.

“Chưa đặt, sao thế?”

“Tin tức xấu, tất cả các sân bay đều đã bị dừng hoạt động” Lê Đình Cảnh nhàn nhạt nói.

‘Võ Hạ Uyên kinh ngạc: ại sao?”

Trần Anh Thư liếc mắt: “Vợ chồng nguy hiểm các người dù sao cũng nên quan tâm một chút đến việc lớn của người dân đi chứ.

Có một trận bão vô cùng lớn sắp đổ bộ vào đất liền, ngay cả máy bay tư nhân cũng phải bắt buộc ngừng hoạt động.”

Trương Tấn Phong dựa vào phía sau một chút: “Tôi thật sự không biết chuyện này”

Trình độ ăn uống của Lê Đình Cảnh thật đáng nể, ăn xong một bát cơm rồi lại đưa bát không cho Võ Hạ Uyên. Anh ta dùng ánh mắt †ỏ ý muốn thêm một bát nữa, nhưng ngoài miệng lại nghiêm chỉnh nói: “Đúng lúc tôi có thể bàn bạc thêm với anh Trương về các công việc liên quan đến kinh tế nước Nga”

“Tôi thấy cậu tới đây chỉ là muốn ăn chực.”

Trương Tấn Phong thô bạo vạch trần.

Vẻ mặt Lê Đình Cảnh không chút thay đổi, anh nói thế nào thì tùy anh, dù sao tôi vẫn vì sự nghiệp vì dòng họ.

Vào ngày thứ hai sau khi Kỷ Thần Nam trở về, bầu trời trong trẻo ban đầu của nước Nga đã bị bao trùm bởi những tầng tầng lớp lớp mây đen.

Như thể luôn năm ở nơi giao nhau giữa hoàng hôn và đêm. cát bị gió thổi bay đập vào cửa sổ “tí tách” vang dội .

Những người muốn ra ngoài trong thời tiết này đều bị bệnh thần kinh.

Võ Hạ Uyên đã sớm tích trữ lương thực trong tủ lạnh, Lê Đình Cảnh cũng đã đổi chuyển sang ở đây, ngay tầng bên dưới của hai người Võ Hạ Uyên. Đối với Trương Tấn Phong mà nói, đây cũng là thời gian vô cùng tốt để nghỉ ngơi, nghỉ phép tạm thời.

“Anh muốn ăn gì?” Võ Hạ Uyên ôm lấy cổ Trương Tấn Phong từ phía sau, cười hỏi.

Trương Tấn Phong nhướng mày nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Lẩu được không?”

Võ Hạ Uyên gật đầu: “Không thành vấn đề”