Chương 305: Quan tâm đến tình cảm

Dường như ông trời đã nghe thấy lời cầu xin của Đàm Huy Tuấn. Đối tác gọi điện đến nói ông chủ đang rảnh, lúc Đàm Huy Tuấn hỏi thăm họ muốn tham gia đám cưới phải không thì bên kia cũng đồng ý. Lúc này Đàm Huy Tuấn để cho người điền thêm ba thiếp mời nữa rồi đưa qua đó, dặn dò không đủ thì có thể… đưa thêm nữa.

Tuy nhà họ Đàm không thể nói là nổi tiếng nhưng cũng được coi là nhà giàu đổi với những người bình thường nên đám cưới của Đàm Nguyên và Phạm Anh vẫn diễn ra khá hoành tráng.

Lối vào khách sạn trải đầy bóng bay đủ màu sắc, giấy dát vàng trải khắp thảm đỏ, lối vào đều là ô tô hạng sang, người ra vào đều ăn mặc sang trọng.

Đàm Trung thay anh cả của mình ra đón tiếp khách, chợt anh nhìn thoáng qua thấy ai đó nhưng khi anh cau mày nhìn kỹthì lại không có ai cả.

Anh có nhìn lầm rồi sao? Đàm Trung cau mày, sau đó lại lộ ra nụ cười, tiếp đón khách khứa, nói ngắn lại chính là không khí rất vui mừng.

Vừa rồi hình như anh nhìn thấy Hạ Lam, nhưng làm sao có thể chứ? Mấy năm nay Hạ Lam ở tại nhà họ Đàm luôn để gương mặt lạnh lùng, giống như nhà họ Đàm là biển lửa đối với ả ta vậy.

Bây giờ ả ta ra được khỏi biển rồi, thì ả nên vui vẻ mới đúng chứ?

Đàm Trung nghĩ như vậy bèn bỏ đi những băn khoăn cuối cùng trong đầu, nói thật, anh thực sự không thích người chị dâu này, anh cả tốt với cô như vậy, tại sao phải bận tâm?

Không lâu sau, Đàm Nguyên đón cô dâu đến, một đám người nhộn nhịp, gặp việc vui nên tinh thần của Đàm Nguyên rất vui vẻ, anh.

†a bế Phạm Anh từ trong xe đi ra. Đằng sau một cái cây đại thụ phía xa kia, hai mắt Hạ Lam đỏ lên đang nhìn chằm chằm, đáy mắt ả ta tràn đầy điên cuồng.

Nói cách khác, ngay khi Hạ Quang Bảo qua đời, ả ta đã phát điên, khi ả bị tất cả mọi người xem nhẹ thì những cảm xúc điên cuồng xông lên đầu.

Mấy đêm liền, Hạ Lam đều một luôn suy nghĩ, nếu như trước đây ả điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Võ Sơn Minh thì có lẽ mọi thứ sẽ khác chăng? Ả sẽ quên đi tất cả để sống vui vẻ với Đàm Nguyên, như vậy người đàn ông tốt như Đàm Nguyên vẫn là của ả.

Thật sự là mỉa mai khi nói rằng, Hạ Lam cảm giác không còn gì nữa toàn thân ả run rẩy giống như ả rơi xuống vực thắm. Mà vào lúc này, điều ả có thể nhớ đến đầu tiên chính người luôn thuận theo ả là Đàm Nguyên.

Nhưng đối phương lại muốn kết hôn …

Hạ Lam lo lắng gặm móng tay, vẻ mặt hung ác nham hiểm: “Làm sao có thể…”

Một chiếc ô tô màu đen đậu bên đường, từ góc độ này nhìn lại thì mọi hành động của Hạ Lam đều lọt vào mắt họ.

Võ Hạ Uyên mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, màu sắc này không những không kén da mà còn làm cho làn da của cô ấy trắng như tuyết, Võ Hạ Uyên ngả vào vai Trương Tấn Phong nhìn về phía Hạ Lam hỏi: “Anh cho rằng bà ta làm náo loạn sao?”

“Sao cũng được” Đôi mắt Trương Tấn Phong cực kỳ u ám.

Nếu Hạ Lam không phân biệt được tốt xấu tự giết con của thì ả vẫn còn có cơ hội thay đổi với Đàm Nguyên nhưng thật đáng tiếc, cuộc sống của ả đã bị chính ả cắt đứt từ hơn 20 năm trước.

Giữa một hồi tiếng hô, hôn lễ bắt đầu.

“Tổng giám đốc Trương” Phùng Bảo Đạt nhẹ nhàng gõ vào vách ngăn ở giữa: “Đã đến giờ rồi ạ”

Giọng nói trầm thấp của Trương Tấn Phong vang lên: “Chờ một chút”

Mặt Phùng Bảo Đạt vô cảm đeo nút tai vào, quỷ mới biết rõ tổng giám đốc Trương và bà chủ đột nhiên hôn nhau thì sẽ trở nên nồng nhiệt như thế nào.

“Tiếp theo, để tôi chúc phúc cho đôi vợ chồng mới ..” Người chủ trì chưa kịp nói xong đã bị một tiếng hét sắc bén cắt ngang: “Tôi không đồng ý!”

Toàn thân Hạ Lam run rẩy đứng ở cửa.

Như Võ Hạ Uyên nói, ả ta thật sự rất giỏi trong việc tìm cái chết.

Đàm Nguyên cau mày, ra hiệu cho nhân viên bảo vệ kéo Hạ Lam đi, sau đó nói với người dẫn chương trình: “Chúng †a tiếp tục”

“Tôi không đồng ý ! Hạ Lam hét lên như điên: “Đàm Nguyên, tôi không đồng ý, anh có nghe thấy không?

Đàm Nguyên hít một hơi thật sâu, trong lòng đau khổ đang bị áp lực như núi lửa bùng phát.

“Cô không đồng ý?” Đàm Nguyên nhiên xoay người siết chặt tay Lê Đức “Cái đồ giết người, cô đã giết con ruột của cô, cô có quyền gì không đồng ý?”

Vừa nói xong, cả khán phòng náo động.

Hai mắt Hạ Lam đỏ hoe “bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất: “Đàm Nguyên, em có thể giải thích, em thật sự có thể giải thích, nếu anh muốn, em có thể sinh cho anh một đứa nữa!”

Ẳ nói năng lộn xộn.

Nếu như sớm hơn mười năm nữa, thì Đàm Nguyên vui vẻ không biết phương hướng, nhưng bây giờ anh ta chỉ cảm thấy buồn nôn.

“Sinh một đứa nữa?” Đàm Nguyên chế nhạo: “Có thân phận xấu hổ hệt như Hạ Quang Bảo?”

Lời này ra cũng rất có thâm ý, trong lúc nhất thời mọi người có mặt ở đây không kịp phản ứng gì, nhưng Hạ Lam lại tái mặt.

“Hạ Lam, chỉ cần cô có chút lương tâm, phàm là con người thôi thì hôm nay cũng sẽ không đến náo loạn hôn lễ của tôi!” Đàm Nguyên nhấn lại từng chữ, từng chữ giống như một lưỡi dao cứa vào thân thể Hạ Lam đến thương tích đầy mình.

Đàm Huy Tuấn run rẩy đứng lên: “Đàm Nguyên, con vừa rồi nói cái gì? Con nói Bảo Thiên chết là như thế nào?”

Đàm Nguyên nghiến răng không nói gì.

Tuy nhiên một Đàm Huy Tuấn có thái độ cư xử đúng mực, lúc này không khỏi chỉ vào mũi của Hạ Lam mắng: “Đồ phụ nữ xấu xat Con đàn bà chỉ sống bằng vẻ bề ngoài! Mày nhất định phải chếtI!”

Đàm Trung nhanh chóng vỗ ngực ông lão: “Ba, bình tĩnh, hôm nay là một ngày trọng đại.”

“Người đâu, mang cô ta ra ngoài cho tôi!”

Đầu ngón tay của Đàm Huy Tuấn run lên: “Hạ Lam, tao sẽ không để mày yên!

Hạ Lam quỳ trên mặt đất mềm như bùn trượt, cô biết mọi chuyện đã kết thúc.

Đúng lúc này, trợ lý của Đàm Huy Tuấn chậm rãi đi tới, ghé vào tai ông nói nhỏ: “Thưa ông chủ, có người tới đây”

Đàm Huy Tuấn hít một hơi thật sâu, vừa vặn kìm nén cơn tức giận, vẫy tay ra hiệu cho bọn họ đưa Hạ Lam đi, sau đó chỉnh đốn quần áo, đi về phía cửa.

Lúc này, Đàm Huy Tuấn vẫn còn tính toán ẩn nhãn lớn như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy Trương Tấn Phong một cái, đầu óc Đàm Huy Tuấn “ong” một tiếng gần như ngã nhào trên đất.

“Ông Đàm” Một đôi tay rắn chắc đỡ lấy ông ta, nhưng Đàm Huy Tuấn cảm giác đối phương như gài bom trên người mình, ông ta hận không thể né xa ba mét!

Trương Tấn Phong mỉm cười, đáy mắt của anh đóng băng vạn dặm: ” Lần trước sau lời từ biệt ở Việt Nam, chúng ta lại gặp nhau!”

Đàm Huy Tuấn thở dốc: “Anh, anh là… Anh là được.

“Tôi là ông chủ đứng phía sau mà ông muốn gặp” Trương Tấn Phong nói rồi đứng thẳng người, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cảm ơn ông Đàm đã mời tôi dự hôn lễ.

‘Vợ chồng tôi sẽ ngồi ở đâu?”

Võ Hạ Uyên nắm cánh tay Trương Tấn Phong, nhìn đẹp không giống như người thật.

Đàm Huy Tuấn cảm thấy bọn họ khôi phải tới đây dự hôn lễ mà họ đến đây để mạng vậy!

Trương Tấn Phong là ông chủ đứng sau kia … Đàm Huy Tuấn dần năm bắt được tin tức này, vẻ mặt ông ta đột nhiên thay đổi, khoan đã, ba công ty đó….

y “Tôi để lại cho ông Đàm nhiều điều bất ngờ ở trong công ty” Trương Tấn Phong thấp giọng : “Ông phải từ từ hưởng thụ, như vậy, tôi mới có thể báo đáp năm đó được ông Đàm đã chăm sóc con trai tôi”

Mắt của Đàm Huy Tuấn tối sầm lại và gần như ngất đi.

Trương Tấn Phong không quan tâm đến ông, dẫn Võ Hạ Uyên ngồi ở vị trí thứ nhất, về công về tư anh đều có thể nhận được.

Đàm Nguyên toát mồ hôi lạnh. Anh biết một chút về kế hoạch của Hạ Lam và cha anh năn đó. Anh nghĩ mình sẽ ổn khi trở về nước Nga, trời cao hoàng đế xa. Hơn nữa trong mắt Kỷ Ngôn Minh không thể nào dính một hạt cát, có lẽ sx không có việc gì. Nhưng lúc này, Đàm Nguyên rõ ràng cảm nhận được mây đen dày đặc lơ lửng trên người nhà họ Đàm.

Họ đã đắc tội, nhưng người đó lại chính là Trương Tấn Phong…