Chương 302: Quả báo liên hồi

Hạ Lam tính toán cả đêm, làm sao để khiến tình nhân của Hạ Tuấn Khải mang theo con riêng chạy tới nhà họ Hạ quậy phá một trận, tốt nhất là phá cho cái thai của Nguyễn Thu Thu sảy đi.

Về sau lại nghĩ cách đón hai mẹ con nhà ấy vào nhà, danh chính ngôn thuận trở thành con rối cho ả sai khiến.

Còn chưa nghĩ xong kế sách, ngày hôm sau Hạ Lam vừa ra cửa liền nhìn thấy Đàm Nguyên “Anh đến đây làm gì?”

Ả cao giọng hỏi Không thể không thừa nhận, nhìn thấy Đàm Nguyên ở nhà họ Hạ, phản ứng đầu tiên của Hạ Lam chính là mừng rỡ như điên. Sau đó ả lại nghĩ, Đàm Nguyên chắc chắn đã nhượng bộ, tới đây để đón ả về nhà. Thế là cái tính kiêu kỳ lâu ngày lại được dịp phát huy, Hạ Lam lập tức ra vẻ ta đây theo thói quen.

Đàm Nguyên lại chỉ nhàn nhạt nhìn ả một cái, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác.

Lúc trước thích Hạ Lam là thật lòng, nhưng anh ta không phải một tên ngốc.

Những chuyện Hạ Lam làm ra mấy năm nay, chờ sau khi thoát ra được rồi, Đàm Nguyên nhìn lại mới giật mình phát hiện, người phụ nữ này hoá ra cũng chỉ có vậy, thậm chí còn thắc mắc lúc trước vì sao mì ¡ có thể khăng khăng cố chấp yêu người này.

Hạ Lam giết chết đứa con duy nhất của anh ta, cầm sừng anh ta…Đàm Nguyên nhìn Hạ Quang Bảo ở trên lầu hai, trong lòng hừ lạnh, anh ta chưa bóp chết ả ta đã là nể tình nghĩa vợ chồng lầm rồi!

Bởi vì ánh mắt này của Đàm Nguyên, không hiểu sao Hạ Lam cảm thấy rất khẩn trương, tuy nhiên vẫn cực kỳ lớn lối: “Anh tới đây làm chi?”

Đàm Nguyên bưng tách trà, trâm giọng nói: “Mặc dù chúng ta đã chấm dứt, nhưng chuyện làm ăn giữa hai nhà vẫn còn đó, hôm nay tôi đến là để bàn việc với ông Hạ, không liên quan gì tới cô”

Hạ Lam cảm thấy hụt hãng vô cùng, ánh mắt lạnh lẽo: “Anh tốt nhất là nói được thì làm được!”

Đàm Nguyên ngẩng đầu, ánh nhìn cực lạnh: “Cô Hạ, phiền cô nói chuyện lịch sự một chút”

Hạ Lam trố mắt, cảm giác thật khó tin.

“Đàm Nguyên tới rồi à?”

Ông Hạ từ trên lầu đi xuống, trừng mắt nhìn Hạ Lam cảnh cáo một chút, sau đó trò chuyện với Đàm Nguyên như bình thường.

Có điều hai người chỉ bàn việc kinh doanh giữa hai bên gia đình, giọng điệu tuy ôn hoà ấm áp nhưng luôn giữ đúng thái độ của đối tác làm ăn Hạ Lam nghe bọn họ nói chuyện, cả người như mọc đầy gai, rõ ràng khó chịu đến cực độ nhưng vẫn không muốn bỏ đi.

Á luôn cảm thấy, chắc chắn sẽ được nghe Đàm Nguyên nói ra một câu cúi đầu nhận thua.

“Mọi việc cứ quyết định như vậy đi” Đàm Nguyên cười nói: “Ông Hạ vẫn luôn rộng rãi như vậy”

Ông Hạ thở dài: “Cậu có thể công tư rõ ràng như vậy tôi rất vui mừng, nói cho cùng, là nhà họ Hạ có lỗi với cậu”

Hạ Lam thản thốt: “Cha?”

Ông Hạ nghiêm nghị: “Con ngậm miệng cho cha! Bây giờ còn có chỗ cho con lên tiếng sao?”

Hạ Lam đứng phắt dậy, nghĩ mãi mà không hiểu vì sao đến thời điểm này người nhà của ả còn muốn đứng về phía Đàm Nguyên?

Bên này đang sắp bộc phát, Nguyễn Thu Thu lại đúng lúc mỉm cười đi tới, hỏi: “Ôi chao, có chuyện gì vậy?”

Hạ Lam vội vàng kềm nén cảm xúc, ả không muốn bị Nguyễn Thu Thu chế giễu, ai ngờ chỉ vừa ngẩng đầu đã thấy còn một người nữa đứng ngay bên cạnh. Không ai khác chính là người ả đã chạm mặt ở nhà họ Đàm mấy hôm trước!

Đầu óc Hạ Lam ong ong nổ vang, Đàm Nguyên vậy mà còn mang người phụ nữ này theo?

“Phải rồi” Đàm Nguyên đưa cho ông Hạ một tấm thiệp cưới: “Mặc dù theo lý mà nói thì chuyện này không thích hợp, nhưng ông Hạ là trưởng bối, cháu dĩ nhiên phải mời”

‘Tấm thiệp đỏ đến chói mắt đặt lên trên bàn, người phụ nữ nọ tiến đến ôm lấy cánh tay Đàm Nguyên. Đàm Nguyên ghé mắt nhìn cô †a, sự yêu chiều nơi đáy mắt suýt chút đã thiêu rụi cặp mắt của Hạ Lam Ông Hạ nhận lấy thiệp cưới, tương đối khéo léo xoay người bước lên lầu.

Nguyễn Thu Thu cũng vừa mới biết được, bèn xấu hổ cười một tiếng: “Hoá ra quan hệ giữa em với giám đốc Phí là thế này sao?”

“Ừm” Phạm Anh gật đầu, “Cám ơn chị vừa rồi đã dắt em đi tham quan một vòng”

Nguyễn Thu Thu nhìn tình hình trước mắt, dĩ nhiên có thể làm Hạ Lam ngột ngạt bao nhiêu liền tốt bấy nhiêu, thế là xua xua tay: “Không có gì, vậy chị chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Đàm Nguyên cũng cười, gật gật đầu nói: “Cảm ơn”

“Đê tiện!” Câu chữ nặng nề ác ý, giờ phút này nghe càng chói tai.

Nguyễn Thu Thu không hề lên tiếng, Đàm Nguyên run rẩy mặt mày vừa định há miệng nói điều gì, nhưng Phạm Anh lại đi trước một bước.

“Cô Hạ, phải chăng cô cảm thấy anh Nguyên vừa ly hôn cô đã nhanh chóng cưới tôi, là anh ấy có lỗi với cô?”

Hạ Lam run giọng đáp: “Còn không phải sao?”

Phạm Anh cười mỉa một tiếng: “Cô xem, việc đến nước này cô vẫn chỉ nghĩ cho mình, trước kia cô đối với anh Nguyên ra sao, có cần tôi nhắc lại không? Bất kỳ người đàn ông nào ngồi vào vị trí đó đều không chấp nhận được”

Hạ Lam bị đâm trúng chỗ đau, lập tức nổi giận đùng đùng: “Đó cũng là chuyện của tôi với Đàm Nguyên, liên quan gì đến cô?”

“Đương nhiên có liên quan” Phạm Anh ôn †ôn đáp: “Cô lạnh nhạt với anh Nguyên bao.

nhiêu lâu, tôi liền chờ anh ấy bấy nhiêu lâu. Cô Hạ, là cô không xứng với anh ấy, bây giờ anh Nguyên có thể tiếp nhận tôi, tôi thật sự cám ơn cô nhiều lắm”

Nguyễn Thu Thu bên cạnh nghẹn họng đứng nhìn, thầm nghĩ Phạm Anh cũng là nhân vật nguy hiểm trong gối lận kim, nói câu nào đau câu ấy.

Hạ Lam cố nén nước mắt: “Tuỳ các người!

Đàm Nguyên hại chết người tôi yêu, cả đời này tôi cũng không tha thứ cho anh ta!”

“Tôi không muốn nhắc lại thêm lần nào.

nữa” Đàm Nguyên dắt tay Phạm Anh: “Về phần cô, cô thích hiếu thế nào thì hiểu thế ấy, không quan trọng nữa rồi”

Mãi cho đến khi hai người kia rời đi, Hạ Lam vẫn còn đứng chết trân tại chỗ.

Đúng là Nguyễn Thu Thu không ưa gì Hạ Lam, giờ phút này cũng cảm thấy ả thật đáng thương. Thế nhưng cô ta không để ý đến Hạ Lam nữa, xoay người đi lên lầu.

“Đứng xem kịch vui của người khác, chị nghĩ chị tốt phước hơn ai?” Hạ Lam gẫn giọng.

Nguyễn Thu Thu thoáng dừng bước, khẽ nhếch miệng.

€ó điều chuyện của Phạm Anh nhắc nhở cô ta rằng: có một số việc cân phải kiên nhẫn chờ đợi thời cơ chín muồi Đêm đó Hạ Tuấn Khải trở về, áo khoác còn chưa cởi đã trực tiếp về phòng ngủ, thấy Nguyễn Thu Thu liền vui vẻ lấy ra một hộp quà màu đen nhung từ phía sau lưng.

“Bất ngờ không? Có muốn mở ra xem thử không?”

Lấy nhau lâu như vậy, bây giờ Hạ Tuấn Khải mới học được cách thương yêu Nguyễn Thu Thu, mọi thứ tốt nhất đều muốn dành cho vợ một phần.

Nguyễn Thu Thu nhận lấy hộp quà, mở ra, phát hiện bên trong là đôi khuyên tai làm bãng ngọc phỉ thuý, màu sắc trong suốt, xem ra chính là hàng thượng hạng, Nguyễn Thu Thu đóng nắp hộp quà, ngẩng đầu nhìn về phía chồng mình: “Tuấn Khải, anh thật sự thích em hay chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi?”

Hạ Tuấn Khải bị hỏi ngây ngẩn cả người, bất giác muốn nói vài câu ngon ngọt để dỗ dành cho qua chuyện. Nhưng nhìn đến ánh mắt mong đợi của Nguyễn Thu Thụ, trái tim anh ta chợt trở nên yên vắng.

“Thu Thu..”

Hạ Tuấn Khải hồi hộp xoa tay, lại như tên nhóc mới biết yêu lần đầu mà nói: “Anh thích em, thật sự rất thích”

“Vậy thì..” Nguyễn Thu Thu rủ mắt: “Chuyện của Vu Vi và đứa bé kia, anh định lúc nào mới nói với em?”

Hạ Tuấn Khải toàn thân chấn động, giống như vừa bị sét đánh.

Gió đêm thét gào, nước Nga nghênh đón trận mưa đầu tiên báo hiệu vào thu, Võ Hạ Uyên ôm quyển sách ngồi bên song cửa. Vừa nghe thấy động tĩnh, cô vén rèm lên xem, sắc trời âm u như muốn ép cho người ta ngừng thở.

Sau ngày hôm nay, chỉ sợ đất trời thật sự xoay chuyển, Võ Hạ Uyên thầm nghĩ.

“Aaa!”

Ở nhà cũ Hạ gia, Hạ Quang Bảo như một con thú hoang phát cuồng đang điên loạn kêu gào, cơ thể của cậu ta đã tàn phế, gặp trái gió trở trời sẽ đau nhức tột cùng.

Hạ Quang Bảo gian nan thở dốc, sau đó cậu ta chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm kinh khủng.

Đến nước này, cậu ta chỉ hận không thể kéo hết tất cả mọi người cùng đoạ địa ngục!