Võ Hạ Uyên được đưa về An Đàm để luyện tập, một tuần trôi qua.

Vào ngày tổ chức hôn lễ, trời còn chưa sáng Võ Hạ Uyên đã tỉnh dậy. Theo cô, việc đi nhận giấy chứng hôn với Trương Tấn Phong và việc cùng anh tổ chức một đám cưới hoành tráng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Võ Hạ Uyên thay áo cưới, để yên cho chuyên gia trang điểm biến cô thành một cô dâu hoàn mỹ. Nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, đột nhiên cô cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.

Sau khi đến khách sạn An Bình lớn nhất Cần Thơ, Võ Hạ Uyên mới hoàn toàn tỉnh táo lại, các giác quan dần dần hồi phục, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Võ Hạ Uyên níu chặt lấy góc bàn, cố gắng ổn định cảm xúc của mình. Đúng lúc này, một vòng †ay ấm áp từ phía sau ôm lấy cô, Võ Hạ Uyên giật mình, người kia lại siết chặt cánh tay, bên tai cô truyền đến giọng nói quyến rũ động lòng người của Trương Tấn Phong: “Lo lắng sao?”

“Có một chút.” Võ Hạ Uyên ngượng ngùng nói.

“Đừng sợ” Trương Tấn Phong nói xong, anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô, nụ hôn này thật chậm rãi nhưng lại khiến Võ Hạ Uyên cảm thấy yên lòng.

“Hôm nay cô rất đẹp” Trương Tấn Phong kéo Võ Hạ Uyên đến đứng trước mặt anh, bây giờ Võ Hạ Uyên mới nhìn thấy rõ người đàn ông này mặc một bộ âu phục màu trắng, khí chất tao nhã lại vô cùng quyến rũ.

; s : “Anh cũng rất đẹp trai.” Võ Hạ Uyên cúi đầu nhỏ giọng nói.

Trương Tấn Phong nở một nụ cười nhẹ: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, tôi sẽ ở bên ngoài chờ cô.”

“Được” Võ Hạ Uyên lưu luyến buông tay anh ra.

Sự dịu dàng trong mắt Trương Tấn Phong dường như không hề giả dối, điều này chứng tỏ việc cưới cô cũng không phải chuyện khó khăn đối với anh, anh đã bắt đầu chấp nhận cô và con của cô rồi sao? Võ Hạ Uyên nghĩ như vậy.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Võ Hạ Uyên cầm máy lên nghe, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu khiến cho Võ Hạ Uyên nghỉ ngờ nhìn lại màn hình điện thoại của mình. Đây là một số điện thoại xa lạ, ngay lúc Võ Hạ Uyên nghĩ chắc là đối phương gọi nhầm thì người kia lại mở miệng: “Võ Hạ Uyên, là anh”

Võ Hạ Uyên đã nhận ra đó là ai: “Anh Danh?”

Lê Thành Danh lên tiếng: “Tân hôn vui vẻ.”

Nhưng trong giọng điệu của anh ấy không có ý chúc mừng, thậm chí còn mang theo chút buồn phiền và chán nản.

“Cảm ơn” Võ Hạ Uyên lễ phép đáp lại.

“Võ Hạ Uyên, lời hứa lúc đó của anh vẫn còn có hiệu lực.” Lê Thành Danh trịnh trọng nói.

Võ Hạ Uyên suy nghĩ thật kỹ, chợt nhớ tới lời hứa của Lê Thành Danh: “Nếu một ngày anh ta không cần em nữa thì em hãy đến tìm anh, anh cần cả em và đứa bé.”

Trái tim Võ Hạ Uyên dâng trào, cuối cùng lại biến thành bất lực: “Cảm ơn ý tốt của anh Danh, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, tạm biệt.”

Lê Thành Danh thấp giọng nói: “Tạm biệt.”

Võ Hạ Uyên bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi, cô dâu cần người nhà dẫn đi, sau đó trịnh trọng giao cho chú rể nhưng Võ Hạ Uyên không có người nhà, không biết lát nữa có làm cho nhà họ Trương mất mặt hay không.

“Nhóc con, đã chuẩn bị xong chưa?” Trương Phúc ăn mặc thật long trọng, sau khi bước vào, ông mỉm cười nhìn Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên vội vàng gật đầu: “Thưa bố, con đã chuẩn bị xong rồi”

Trương Phúc nâng cánh tay Võ Hạ Uyên lên: “Vậy thì đi thôi.”

Võ Hạ Uyên sững sờ một lúc, đột nhiên hiểu được ý của Trương Phúc, cô tưởng rằng bọn họ sẽ không nghĩ đến chuyện này… Hốc mắt Võ Hạ Uyên đỏ lên, cô bước đến khoác lên cánh tay Trương Phúc, ông ấy võ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Bố không phải là lão già ngốc nghếch, con là một người con gái tốt, giao Tấn Phong cho con thì bố rất yên tâm”

“Vâng” Võ Hạ Uyên đáp lại bằng giọng mũi cực kỳ nặng.

“Đừng khóc.” Trương Phúc quay đầu lại nhìn Võ Hạ Uyên, chớp mắt như một đứa trẻ con: “Cô dâu khóc sẽ không đẹp đâu, để người khác nhìn thấy lại nghĩ nhà họ Trương chúng ta bắt nạt con”“

Võ Hạ Uyên bật cười, hít một hơi thật sâu rồi tự nhủ với chính mình, ơn nghĩa này của Trương Phúc, cô sẽ nhớ thật kỹ.

Khi vòm cửa màu trắng mở ra, ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào người Võ Hạ Uyên, xung quanh vô cùng yên tĩnh, một con đường được ánh sáng vàng chiếu lên trải rộng trước mặt, cuối con đường là Trương Tấn Phong vô cùng đẹp trai đang đứng đợi ở đó.

Võ Hạ Uyên bước lên thảm đỏ đi thẳng về phía Trương Tấn Phong, trong lòng có một loại khao khát trào dâng mãnh liệt.

Giờ phút này, Võ Hạ Uyên thật sự muốn cùng anh bắt đầu xây dựng một gia đình.

Trương Tấn Phong cầm lấy tay Võ Hạ Uyên từ tay Trương Phúc, sau đó anh nhẹ nhàng hôn xuống mu bàn tay cô. Võ Hạ Uyên khế run người, nghĩ thầm kết hôn có phải có cả bước này hay không?

Người chủ trì hôn lễ nói cái gì đó nhưng Võ Hạ Uyên không nghe rõ, trong đầu cô đang tràn ngập cảnh nụ hôn kia của Trương Tấn Phong, mãi đến khi người chủ trì hỏi cô: “Cô dâu, cô có đồng ý hay không?”

Võ Hạ Uyên đột nhiên phản ứng lại, nhìn chằm chằm người chủ trì nhưng không thốt nên lời.

Bầu không khí hình như chút kỳ lạ, Trương Tấn Phong chăm chú nhìn cô, trầm giọng nói: “Võ Hạ Uyên, cô định chùn bước ngay trong đám cưới sao?”

Anh nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Võ Hạ Uyên giống như đang tiếp thêm can đảm cho người phụ nữ ấy, Võ Hạ Uyên mỉm cười nhìn Trương Tấn Phong, sau đó trịnh trọng nói: “Tôi đồng ý”

Người dẫn Chương trình nhìn về phía Trương Tấn Phong: “Anh Trương Tấn Phong, anh có bằng lòng lấy cô Võ Hạ Uyên làm vợ hay không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo.

hèn, luôn yêu thương, chăm sóc, và cổ vũ nhau cho đến khi cái chết chia lìa?”

Trương Tấn Phong trầm giọng nói: “Tôi đồng Ngay lúc đó, ánh đèn máy ảnh liên tục chớp nháy, chắc chắn hôn lễ này sẽ chấn động cả Cần Thơ trong vài ngày tới.

Mười ngón tay của Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong đan chặt vào nhau, mặt hướng về phía những vị khách, đèn trong sảnh chính đột nhiên bật sáng, trên mặt mọi người đều là những nụ cười, có chân thành cũng có giả dối, Võ Hạ Uyên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Mà người không hề hợp với bầu không khí này chính là Vũ Tuyết Mai đang ngồi ở hàng ghế thứ hai, hốc mắt cô ta đỏ hoe. Khi nhìn vê phía Võ Hạ Uyên, đáy mắt cô ta lóe lên một tia hận thù độc ác.

Đột nhiên Vũ Tuyết Mai mỉm cười, đó là một nụ cười đầy châm chọc như đang chờ đợi màn kịch hay sắp bắt đầu.

Võ Hạ Uyên đột nhiên cảm thấy không yên tâm.

Giọng của người dẫn Chương trình đột nhiên vang lên cao vút: “Tiếp theo, chúng ta hãy cũng nhìn lại những khoảnh khắc ngọt ngào của cô dâu và chú rể!”

Trên màn hình lớn hiện lên những bức ảnh mà Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong chụp khi chọn váy cưới và chụp ảnh cưới.

“AI” Không biết là ai kêu lên đầu tiên, ngay sau đó là tiếng xì xào bàn luận.

Võ Hạ Uyên xoay người lại, nhìn thấy hình ảnh trên máy chiếu cực lớn, trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại.

Không có Trương Tấn Phong, không có ánh nắng ấm áp, chỉ có hình ảnh Võ Hạ Uyên bị trói trên giường với dáng vẻ không chỉnh tê, nhìn cô như một chú hề bị đối xử tàn bạo, đón nhận ác ý lớn nhất từ bản tính của con người.

Võ Hạ Uyên biết những bức ảnh này được chụp lại khi Phan Công Bảo bắt cóc cô.

Nhưng đáng lẽ ra chúng đã bị hủy bỏ rồi mới đúng…

Vũ Tuyết Mai cười ngặt nghẽo, cô ta dời ánh mắt đến trên người của Trương Tấn Phong, đáy mắt lập tức tràn ra sự dịu dàng và ngưỡng mộ.

Một ý nghĩ khiến người ta sợ hãi nảy ra trong đầu Võ Hạ Uyên…

Cô đẩy mạnh Trương Tấn Phong ra, cuối cùng cũng hiểu được Trương Tấn Phong sẽ không bao giờ khiến Vũ Tuyết Mai chịu tổn thương, tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là sự trả thù của anh!

Tại sao cô lại ngốc nghếch như vậy? Võ Hạ Uyên nghĩ thầm rằng cô lại thật sự tin rằng người đàn ông này sẽ chấp nhận sống cả đời cùng cô.

Trương Tấn Phong bất ngờ bị đẩy lùi về sau hai bước, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Võ Hạ Uyên, vẻ mặt anh trở nên cực kỳ đáng sợ: “Cô nghỉ ngờ chuyện này là do tôi sắp xếp?”

Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói: “Nếu không phải anh thì là ai?” Nói xong những lời này, cô như bị rút hết sức lực, cả người lảo đảo như sắp ngã.

Trương Tấn Phong lập tức cởi áo bao bọc lấy Võ Hạ Uyên, trầm giọng ra lệnh cho Phùng Bảo Đạt: “Ngăn chặn phát tán tất cả tin tức!”

Võ Hạ Uyên không nghe thấy gì nữa, cô chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm chảy dọc xuống đùi, sau đó rơi vào bóng tối vô tận…