Dạo quanh một vòng trên phố, mấy người cảm thấy không có gì thú vị liền một đường hồi phủ. Lúc ngang qua một quán trà, nghe được mấy vị khách nhân trên bàn dường như đang tranh luận một vấn đề.

Bởi vì thanh âm quá lớn, không khỏi kéo qua sự chú ý của mấy người. Chờ nghe xong nội dung tranh luận của đám người, Hồng Hề Việt liền thay đổi sắc mặt. Tay nắm thành quyền muốn xông vào quán trà. Nhưng lại bị Diệp Cốc Thanh giữ lại.

“Ngươi cản ta làm gì? Bọn họ là đang trù ngươi chết a!” Hồng Hề Việt căm tức nhìn đám người trong quán trà, dường như muốn trừng thành lỗ trên người bọn họ.

“Không phải là ta chưa chết sao, để ý mấy lời hồ ngôn loạn ngữ này làm gì.” Diệp Cốc Thanh kéo Hồng Hề Việt đi, nhưng Thường Dương Tử lại dẫn theo tiểu đồng tử nhà mình nghênh ngang đi vào quán trà, Hồng Hề Việt cũng theo sát, Diệp Cốc Thanh nhìn bóng lưng của cả hai, đứng tại chỗ do dự một lát cũng bước vào theo.

Người làm trong quán trà thấy có mấy người khách đi vào, lại chú ý đến các ăn mặc không giống như người bình thường, vội vàng tươi cười cúi người tiếp đón.

“Mấy vị khách quan mời vào trong, ngồi phòng thượng hạng phía trên không?” Tiểu nhị hỏi.

“Không cần, ngồi chỗ này.” Thường Dương Tử chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Tiểu nhị sửng sốt nhìn đám người Diệp Cốc Thanh một chút, lập tức cúi người lên tiếng dẫn bọn họ đến bàn lớn. Giật xuống khăn trắng trên vai, nhanh chóng lau bàn lại một lượt rồi để cho mấy người ngồi xuống.

Đám người dung mạo xuất chúng bỗng nhiên xuất hiện trong quán trà, không khỏi khiến người khác ghé mắt. Nhất là Hồng Hề Việt, nhìn chằm chằm như muốn đem tròng mắt móc ra dán lên người y. Thấy thế, Hồng Hề Việt đưa tay kéo lấy cánh tay của Diệp Cốc Thanh, giống như không xương mà dán lên người đối phương.

Diệp Cốc Thanh nghiêng đầu nhìn Hồng Hề Việt, cũng không có cự tuyệt như lúc trước, chỉ là dời mắt qua chỗ khác, mà Thường Dương Tử đang vuốt ve mái tóc mềm mại của tiểu đồng tử nhà mình cũng ngồi đợi xem kịch vui.

Bị đám người Diệp Cốc Thanh ảnh hưởng, quán trà yên tĩnh một lát lại bắt đầu khôi phục lại huyên náo như lúc trước, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc qua bên này. Nếu là người bình thường khi bị nhìn chằm chằm như vậy đoán chừng đã sớm chịu không nổi, nhưng mà mấy người này lại như không để ý, ngồi ngay ngắn trên ghế chờ tiểu nhị mang lên Bích Loa Xuân.

“Các ngươi không tin cũng được, Đại thiếu gia lúc trước quả thật đã không được nữa rồi, sau khi xung hỉ lại đột nhiên khôi phục. Ngươi nói chuyện này có kỳ quái hay không? Theo hắn lăn tới lăn lui giày vò mấy lần, đoán chừng không được mấy ngày liền không chịu nổi.” Một người qua đường giáp trên mặt là râu quai nón thấp giọng nói.

“Sao ngươi biết rõ như vậy?” Người qua đường ất nắm chén trà tròn mắt nhìn người qua đường giáp tò mò hỏi.

Thấy thế, người qua đường giáp đặt chén trà xuống bàn, vẻ mặt đắc ý lướt qua đám người nói: “Cháu của dì của vợ ta chính là đại phu chữa trị cho Đại thiếu gia, chính nó đã chẩn đoán như vậy làm sao có thể giả được.”

Nghe vậy, người qua đường bính liền liếc một cái, cười nhạo nói: “Thôi đi, nếu như cháu của dì của vợ ngươi thật sự có y thuật cao mình, vậy người đó đã chẩn bệnh nói Đại thiếu gia sống không được lâu, tại sao còn có thể sống đến bây giờ? Nói cho cùng vẫn là người của Diệp gia thường ngày làm việc thiện mới có thể hồi đáp lên người Diệp Đại thiếu gia.”

“Chính là như vậy.” Người qua đường ất liền tường đầu thảo mà phụ họa theo.

(*Tường đầu thảo (墙头草): cỏ mọc đầu tường | cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió ->chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó; ngã theo chiều gió)

Thấy người qua đường bính đối chọi với mình, người qua đường giáp liền hiếu thắng không theo, lúc này vỗ bàn nói ra: “Nếu như ngươi không tin chúng ta liền đánh cuộc?!”

“Đánh cuộc gì nha?” Người qua đường bính không cam lòng yếu thế nói.

“Đánh cược Diệp đại thiếu gia không sống nổi quá mùa đông sau!”

Mấy người trong đại sảnh lớn tiếng la hét chuyện kiêng kỵ nhất trong Diệp gia, không ít người trong đây đều có ân huệ của Diệp gia, nghe thấy đối thoại của bọn họ tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng cũng không ai muốn mới ngày đầu tiên của năm mới đã đánh nhau với đám lưu manh kéo theo một năm xui xẻo.

Hồng Hề Việt ở bàn bên cạnh tay nắm thành quyền, ngón tay đã chuyển thành trắng bệch. Nhưng ngại Diệp Cốc Thanh nên vẫn cố kìm chế. Mà Thường Dương Tử nghe thấy đoạn đánh cược kia thì lộ ra hứng thú mười phần, nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với Hồng Hề Việt, ngay sau đó đứng lên đi đến phía đối diện.

Người qua đường giáp đang cao hứng bỗng nhiên có người cắt ngang thì lộ ra vẻ không vui, vừa muốn mở miệng nói chuyện liền thấy Thường Dương Tử ở trước bàn mình, vừa cười vừa nói: “Vậy có muốn đánh cược với ta không?”

“Ngươi?” Người qua đường giáp liếc mắt cao thấp đánh giá Thường Dương Tử một vòng, ngón tay xoa cằm có chút do dự.

Thấy thế, Thường Dương Tử cử động thân thể cười nói: “Ta thì sao? Chẳng lẽ ngươi không dám?”

Chiêu khích tướng của Thường Dương Tử không nghi ngờ liền thành công, sau khi y vừa dứt lời, trên mặt người qua đường giáp hiện vẻ lên giận dữ, lúc này đập bàn đứng lên: “Đại gia ta có gì mà không dám! Thành giao, ngươi muốn đánh cược thế nào?”

So với vẻ mặt căm tức của người qua đường giáp, vẻ bình tĩnh của Thường Dương Tử lại khiến cho mọi người cảm thấy bồn chồn, duy chỉ có một bàn bên cạnh Thường Dương Tử vẫn là một biểu tình không đổi, nhưng mà bây giờ ánh mắt mọi người đang tập trung trên người Thường Dương Tử, ngược lại không chú ý đến bọn họ.

“Ta đây liền đánh cược trong vòng ba tháng, Diệp đại thiếu gia sẽ trở nên khỏe mạnh cường tráng mà xuất hiện trước mắt các ngươi, như thế nào? Có dám cược không?”

Diệp đại thiếu gia chốn Tuyên thành không thể nghi ngờ là người gần như chết rồi, nghe thấy Thường Dương Tử nói như vậy, người qua đường giáp sửng sốt một chút rồi sau đó ngửa đầu bật cười: “Tiểu tử, vừa tới Tuyên thành sao? Có lòng tốt nhắc nhở ngươi phải chịu khó nghe ngóng một chút, đến lúc đó có thua cũng đừng trách ta khi dễ ngươi.”

“Cảm ơn vị huynh đài này đã nhắc nhở, nhưng mà tính ta tới bây giờ chuyện gì cũng không bỏ qua. Ba tháng sau gặp nhau ở quán trà, đến lúc đó người thua cuộc phải dập đầu, gọi đối phương là gia gia, như vậy được không?”

Người qua đường giáp không nói gì, chỉ đưa tay ra đánh ba chưởng cùng Thường Dương Tử. Thấy mục đích của mình đã đạt được, Thường Dương Tử quay người trao đổi ánh mắt với đối phương ý bảo rời đi.

Sau khi đám người Diệp Cốc Thanh rời khỏi quán trà, ngón tay Hồng Hề Việt khẽ chuyển, chỉ nghe thấy phía sau vù vù hai tiếng, lập tức vang lên tiếng hét thảm. Diệp Cốc Thanh vốn định quay đầu lại nhìn, nhưng mà lại bị Hồng Hề Việt kéo đi.

Ngồi trong xe ngựa trở về Diệp phủ, Diệp Cốc Thanh nhìn lên hai người trước mặt hô hấp ổn định thần sắc thư thái mà nhíu nhíu mày. Hắn thật sự nghĩ không ra hôm nay Thường Dương Tử đánh cược cùng với người qua đương giáp rốt cuộc là có ý tứ gì.

Cho mình hả giận? Đánh cuộc còn không bằng nhào lên trực tiếp đánh bọn họ một trận cho nhanh. Chứng minh y thuật mình cao minh? Diệp Cốc Thanh cảm thấy Thường Dương Tử cũng không phải người thích khoe khoang? Càng nghĩ càng cảm thấy tính tình đối phương xấu hơn một chút…

Không đợi Diệp Cốc Thanh hiểu ra dụng ý của Thường Dương Tử, hai người đối diện liền mở miệng thảo luận.

“Thường Dương Tử, hôm nay có chút quá rồi. Lấy A Ly… à Tử Khâm ra nói đùa cũng phải có giới hạn.” Hồng Hề Việt dựa vào thùng xe vẻ mặt đầy bất mãn nhìn Thường Dương Tử.

“Cái đó không phải chơi đùa gì nha, đệ nói ba tháng sau, ta trị liệu tốt cho Diệp Đại thiếu gia, đệ nói bọn họ có cảm thấy ta ăn gian hay không?”

Hồng Hề Việt: “…”

Diệp Cốc Thanh: “…”

Thấy không có ai để ý đến mình, Thường Dương Tử dừng một chút, lúc này mới nhớ tới với tư cách là nhân vật mấu chốt trong trận cá cược này, lúc này đang ngồi cùng mình trên một cái xe, lập tức vẻ mặt túng quẫn đưa tay lên sờ sờ mũi. Còn tiểu đồng tử bên cạnh cũng khoanh tay nhìn y, gật đầu nói: “Dương Tử ca ca, huynh đã quên sư phụ đã từng nói qua ‘làm người phải phúc hậu’ sao? Cẩn thận trở về núi đệ liền nói cho sư phụ của huynh biết huynh đã làm những chuyện gì!”

Nghe thấy tiểu đồng tử nói, vẻ mặt Thường Dương Tử lập tức cứng đờ lay lay búi tóc của tiểu đồng tử: “Bảo Bảo, đệ cũng nói làm người phải phúc hậu, đệ sẽ không đối xử với Dương Tử ca ca như vậy đúng không? Nếu như Dương Tử ca ca bị lão đầu kia phạt đến Diện Bích, sau này sẽ không dẫn đệ ra ngoài chơi được rồi, còn có mấy món ăn ngon, sau này đệ cũng không ăn được nữa.”

Thường Dương Tử nhìn thấy ngón tay tiểu đồng tử đang khẽ xoay xoay, mỉm cười sờ đầu bé. Nhưng mà đúng lúc này Hồng Hề Việt liền cắt ngang: “Hừ hừ, Bảo nhi đã quên Hồng ca ca cũng có thể dẫn đệ ra ngoài chơi, ăn đồ ăn ngon sao. Sư phụ đệ không phải dạy đệ nói xấu là không ngoan sao? Cẩn thận sau này sư phụ của đệ biết liền đuổi đệ xuống núi!”

Nhìn ba người trước mặt, Diệp Cốc Thanh nhớ tới lúc trước trên mạng có lưu truyền một câu: Trong lòng một hán tử đều có một đứa bé. Diệp Cốc Thanh cảm thấy lời này hình dung vào mấy người trước mắt là đúng nhất.

Quả nhiên, bạn trên mạng không lừa ta.

Trong tiếng cười đùa của mấy người xe ngựa dần tiến đến Diệp phủ, ở bên ngoài chạy lâu như vậy lại thêm sáng sớm đã rời giường, Diệp Cốc Thanh ở trong khách thính nghỉ ngơi một chút liền cảm thấy cơ thể mệt mỏi xâm chiếm đại não. Kêu tiểu Thúy hầu hạ Hồng Hề Việt cùng Thường Dương Tử bọn họ uống trà, Diệp Cốc Thanh lên tiếng cáo từ liền tự mình đi về phòng.

Lẳng lặng nằm trên giường, Diệp Cốc Thanh mệt mỏi không thôi nhịn không được nhớ tới chuyện phát sinh trên đường. Diệp Cốc Thanh không thể tin mình lại có thể cho Hồng Hề Việt ôm mình ở trước mặt bao người lâu như vậy… Điều này nghe qua có chút không khoa học.

Không thể phủ nhận Hồng Hề Việt là một người không tệ, nhưng mà hắn nghĩ mãi cũng không rõ tại sao giữa mình và y lại đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, đừng nói nguyên nhân là do trận bệnh này? Rõ ràng mình trước kia không phải như vậy.

Đưa tay sờ sờ ngực, cảm thấy trái tim không ngừng nảy lên lồng ngực, trong đầu Diệp Cốc Thanh bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ. Mình bỗng nhiên đối với Hồng Hề Việt thân mật như vậy có phải là do Diệp đại thiếu gia ở bên trong ảnh hưởng?

Mình có thể mạc danh kỳ diệu xuyên đến chỗ này, làm sao lại không thể xuất hiện được hiện tượng trong một thân thể tồn tại hai linh hồn đây? Nếu quả thật cảm xúc của Diệp đại thiếu gia ảnh hưởng đến mình, như vậy chờ đến khi Thường Dương Tử chữa trị cho mình thì linh hồn ẩn nấp bên trong sẽ đoạt lại quyền khống chế thân thể này sao?

Đến lúc đó mình sẽ như thế nào? Là bị giam cầm bên trong cơ thể này, hay vẫn giống như xưa là linh hồn phiêu du bốn phía? Hay là trực tiếp tan thành mây khói?

Nghĩ đến đây, Diệp Cốc Thanh bất giác siết chặt hai tay, suy nghĩ dâng lên trong lòng không khỏi khiến hắn bực bội. Biết rõ tiếp tục nghĩ cũng không nghĩ ra biện pháp nào, Diệp Cốc Thanh cũng không tiếp tục hao phí đầu óc, kéo chăn đắp lên người rồi chìm vào giấc ngủ.