Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau

Chương 5: 5 Ta Bắt Đầu Nhớ Ca Ca Rồi

Thì ra, việc doanh trại bị cháy là do nước Mộc cấu kết với triều thần nước ta mà thành.

Hiện tại, triều đình đang loạn cả lên, hoàng đế đã cho điều tra và thanh trừ loạn đảng.

Nhưng nước Mộc trước đây đã kí hiệp ước hoà bình với nước ta, hiệp ước có thời hạn trăm năm, bây giờ chỉ mới trôi qua có một nửa thời gian, họ đã không chờ được mà nuốt lời.

Vì vậy nên, triều ta quyết không tha cho bọn chúng, cho quân đi thâu tóm đất nước  kia.

Và một trong những tướng tài được giao trọng trách này, có ca ca của ta, Trần Cảnh Dương!

Trần phủ.

Ngày Trần Cảnh Dương về phủ thu dọn đồ, chuẩn bị ra trận, ta cùng phụ thân đứng trước cổng phủ, đón hắn.

Hôm đó, bầu trời trong vắt, trong không khí vẫn còn thoang thoảng hương hoa đào chưa tan hết.

Ta yên lặng đem những đồ dùng cần thiết mà ngày hôm qua đã gấp rút chuẩn bị, cho hạ nhân xếp ngay ngắn trong sân.

Thời gian không có nhiều, ta chỉ kịp làm cho ca ca một ít lương khô, hai đôi ủng.

Còn lại hầu như đều đi mua từ bên ngoài về.

Phụ thân ta cũng gấp gáp từ thôn trang về tới để kịp tiễn ca ca đi.

Trong lúc đang đợi ca ca về, ta và cha đều yên lặng.

Cả hai không nói gì, nhưng đều nhìn thấy trong mắt đối phương đều là lo lắng, bất an.

Cha ta thở dài, quay sang nhìn ta, trong mắt có hiện lên cảm xúc ta không hiểu rõ, vuốt nhẹ đầu ta rồi nói: "Tin tưởng ca con, nó có bản lĩnh, sớm muộn cũng sẽ bình an trở về."

Ta biết phụ thân đang an ủi ta, huynh ấy là người thân của chúng ta, phụ thân đường nhiên cũng sẽ lo lắng giống ta, vậy nên ta cũng nói với ông, cũng là nói với chính mình: "Đúng vậy cha, ca ca và các tướng sĩ bảo vệ đất nước, con dân đất nước cũng sẽ bảo vệ họ, cầu nguyện cho họ bình an! Huynh ấy và mọi người sẽ giành chiến thắng trở về!"

Nghe ta nói những lời này, mắt cha ta sáng lên, vỗ vỗ đầu ta, cười: "Hy nhi ngoan, đã hiểu chuyện như thế này rồi, cũng nên chọn bến đỗ cho con thôi."

Nghe được lời này, ta hoảng hốt, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh tối hôm đó, môi hơi run rẩy một chút nhưng cũng may có tiếng vó ngựa thu hút sự chú ý của phụ thân, hẳn là ca ca về, đề tài này liền dừng tại đây.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, không bao lâu, chúng ta đã thấy được ca ca, huynh ấy mặc bộ triều phục xanh dương, đầu đội kim quan, hẳn vừa mới từ hoàng cung trở về.

Ca ca ta trước đây rất trắng, lúc đó là một công tử dịu dàng như ngọc.

Sau, vì làm võ tướng, làn da giờ đã trở thành màu đồng, đường nét trên gương mặt ngày càng góc cạnh, ca ca trở thành dáng vẻ hiên ngang mạnh mẽ, ta biết có rất nhiều cô nương trong kinh thành muốn được gả cho ca ca.

Nghĩ đến đây, tim ta vô thức nhói lên, ta nghĩ mình bị bệnh rồi nên vội lấy tay xoa xoa vị trí trái tim.

Trần Cảnh Dương cuối cùng cũng tới trước cổng Trần phủ, hắn thấy cha và ta đều ra đây đón, gương mặt nghiêm nghị biến thành dịu dàng như nước.

Hắn xuống ngựa, bước tới, cúi đầu chắp tay nói một tiếng: "Phụ thân.", lại quay qua ta, ánh mắt vẫn như thường, ôn như dịu dàng như trước đây nhưng ta nhìn ra một tia khác lạ trong ánh mắt ấy, huynh ấy nhìn ta nói một tiếng: "Muội muội.".

Như là nhắc nhở ta, hay là nhắc nhở chính mình? Trước đây huynh ấy đều gọi ta là Hy nhi.

Sau đó phụ thân vỗ vỗ vai ca ca, cho ca ca vào phủ, ăn một bữa cơm đoàn viên rồi đi.

Ta từ lúc ca ca về tới giờ, chưa nói một câu nào, chỉ im lặng đi theo hai người vào phủ.

Dường như phụ thân cảm nhận được bầu không khí hơi khác lạ, quay lại nhìn ta một cái, nhưng cũng không nói gì.

Từ đầu tới cuối, ngoại trừ lúc ca ca gọi ta một tiếng kia, huynh ấy không nhìn ta lấy một lần nào nữa.

Ta cũng không biết giải quyết việc này như thế nào nên cứ thế im lặng.

Vào bàn ăn, trên bàn có rất nhiều món ngon, đều là những món ta và ca ca thích ăn, phụ thân thì ăn món nào cũng khen ngon, ngược lại không quá thích món nào.

Từ khi ta sinh ra, ta đã cảm giác được phụ thân đang tồn tại chứ không phải là sống nữa vậy.

Hắn không đặc biệt thích cái gì cả.

Ca ta nói, trên đời này, chỉ có mẫu thân mới làm cho phụ thân cảm thấy được sống.

Huynh ấy nói: "Sau này, muội cũng sẽ gặp được người đó thôi."

Ta lúc đó cái hiểu cái không, giờ hình như ta đã hiểu một chút.

Phụ thân vì cảm thấy không khí quá trầm mặc cho nên luôn chủ động nói chuyện với ca ca, dặn dò huynh ấy đủ điều, thỉnh thoảng sẽ lôi ta vào một chút.

Ăn xong bữa cơm, cũng đến lúc ca ca lên đường, huynh ấy cho người đem đồ mà ta và phụ thân đã chuẩn bị sắp xếp lên xe ngựa.

Thấy huynh ấy sắp phải đi, ta cuối cùng cũng mở miệng, nói một tiếng: "Ca ca".

Ta thấy thân người huynh ấy hơi run rẩy một chút, nhưng rất nhanh nên ta nghĩ đó chỉ là ảo giác.

Huynh ấy xoay người lại nhìn ta, cũng không nói gì, chỉ nhìn ta.

"Đây là hai đôi ủng muội vừa làm gấp, huynh mang còn có cái mà thay.".

Sau đó, ta đưa chúng cho ca ca, không nói gì nữa.

Ta không chúc huynh ấy thượng lộ bình an, không chúc huynh ấy dành chiến thắng trở về, chỉ đơn giản là đưa cho huynh ấy đồ ta đã chuẩn bị, coi đây như là các chuyến đi khác trước đây, chỉ khác một chút là không biết khi nào trở về mà thôi.

Huynh ấy nhận lấy, rồi ngước mặt lên nhìn ta, trong mắt như có ngàn điều muốn nói, cuối cùng gói gọn trong câu: "Chăm sóc bản thân và phụ thân thật tốt."

Rồi huynh ấy quay đi, nhưng đi được vài bước lại chợt quay đầu lại, nói: "Chờ ta trở về.".

Sau đó, xoay người leo lên ngựa.

Ánh nắng tràn lên bờ vai hữu lực của ca ca, cũng len lỏi vào tim ta, nếu không tại sao ta lại cảm thấy tim mình nóng đến thế?

Ta chợt nhận ra, huynh ấy còn chưa đi, mà ta đã bắt đầu nhớ rồi..