Nhưng, vào ngày hôm sau, Từ Nhan biết mình không cần xác định việc có thai hay không nữa, bởi vì cái đó của cô đã tới. Nhìn vết máu như hoa mai trên drap giường, mặc dù không nhiều, nhưng cô cảm thấy hy vọng trong lòng mình đã rơi vào khoảng không.

Bên cạnh giường đã sớm không có bóng dáng của Lưu Vũ, sau khi dậy sớm kêu cô đi tiểu để kiểm tra thì anh đã đi mất rồi. Hiện tại Từ Nhan có một cảm giác hận thù, là một loại căm hận dành cho giấy thử đó. Khi cô hoàn toàn tin tưởng giấy thử, nó lại dùng phương thức đặc biệt này tuyên bố sự xảo trá và lừa gạt của nó.

Còn nhớ rõ lúc sáng sớm đi tiểu, mặc dù cô mơ màng cầm giấy thử kiểm tra, nhưng khi thấy trên giấy thử này hiện ra hai vạch, thì bộ não mơ màng của cô hoàn toàn tỉnh táo.

"Mang thai?" lúc ấy Từ Nhan thì thào nói.

"Thật tốt quá, bà xã, thật tốt quá." Lúc ấy Lưu Vũ hưng phấn đến không biết biểu đạt thế nào, chỉ dùng sức ôm cô xoay quanh.

Sau đó cô lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, dù hưng phấn khi kiểm tra thấy hai vạch, nhưng bị kêu dậy quá sớm khiến mí mắt không ngừng đánh nhau, rốt cuộc không khống chế được, nên lại ngủ nữa, tỉnh lại thì đã không còn bóng dáng của Lưu Vũ. Cô nghĩ anh nhất định chạy đi nói cho bố mẹ chồng cái tin tức tốt này rồi.

Nhưng vết máu dưới người cô là sao chứ? Nếu như mang thai, sao cái đó của cô lại tới?

Vậy có phải đặc biệt châm chọc không?

Khi cô cảm thấy phía dưới mình dinh dính, thấy vết máu trên drap giường thì cô còn chưa phục hồi tinh thần lại, thật lâu mới nghĩ ra là cái đó của mình tới.

Nhưng Cô không biết Lưu Vũ đã báo cho cả thế giới rồi.

Nếu quả thật mang thai, thì báo cho mọi người biết cũng bình thường, đây là tâm trạng đặc biệt của người làm ba mẹ. DDĐĐLLQQĐĐ Lưu Vũ luôn muốn một đứa bé, cũng khó trách khát vọng thế, đã hơn ba mươi tuổi rồi, hai người cũng chuẩn bị hai tháng, không có bất kỳ biện pháp ngừa thai gì, chỉ muốn có thể trúng thưởng vào một buổi sáng, hôm nay rốt cuộc ra kết luận, có thể không vui mừng sao?

Thật ra thì cảm giác của Từ Nhan cũng vậy thôi. Khi cô thấy được hai vạch đỏ trên giấy thử thì sự hưng phấn và vui sướng của cô còn mạnh hơn Lưu Vũ nhiều, bởi vì cô muốn đứa bé này hơn bao giờ hết, nhưng vết máu loang lổ trên giường hôm nay, thì phải giải thích thế nào?

Cô còn nhớ rõ lúc cô mơ mơ màng màng ngủ, Lưu Vũ đã nói nhỏ ở bên tai cô: "Bà xã, bảo bối của anh, vĩnh viễn yêu em." Hình như cô còn nghe anh lầm bầm "năm năm" gì đấy, nhưng lúc đó cô thật sự buồn ngủ quá, nên không có nghe rõ.

Nếu như trước đó cô còn hoài nghi tình yêu của Lưu Vũ, thì kể từ sau chuyện của Chu Lâm, cô đã không còn nghi ngờ nữa.

Phụ nữ có lúc rất quái lạ, rõ ràng có thể nhìn ra tấm lòng của đàn ông từ hành động của họ, nhưng lại vẫn muốn dò xét, muốn anh ta chính miệng nói ra, nhưng dù đàn ông nói ra, thì phụ nữ vẫn hoài nghi.

Mà cô không phải cũng là người phụ nữ như vậy sao? Cô hoài nghi cô thử dò xét cũng chỉ để làm sáng tỏ sự nghi ngờ, để mình thấy an toàn hơn.

Khi cô đang ngẩn người, mẹ Lưu đã tiến vào, bà biết con dâu mang thai, nên cười không khép miệng được.

Cô quá rõ ý của mẹ rồi, nhà họ Lưu vẫn luôn mong đợi đứa bé này, mặc dù cô và Lưu Vũ mới kết hôn hai tháng, nhưng Lưu Vũ đã sắp ba mươi lăm tuổi, vào tuổi này mà có con thì là chuyện vui sướng cỡ nào, nhưng hôm nay đứa nhỏ này lại đến chậm rồi.

"Tiểu Nhan à, hiện tại có thai, thì không thể suy nghĩ những chuyện khác nữa, phải an tâm dưỡng thai, tất cả chúng ta đã chuẩn bị xong, con chỉ cần lo dưỡng thai thôi." Mẹ chồng không ngừng nói bên tai cô.

Từ Nhan miễn cưỡng nở một nụ cười, cô không biết làm sao nói chuyện này với bố mẹ chồng. Chẳng lẽ cô nói: "Thật xin lỗi, mẹ, con không có thai, chỉ là hiểu lầm thôi." Như vậy có thể đả kích mẹ chồng không?

Đều do Lưu Vũ, chuyện còn chưa hoàn toàn xác định, sao anh lại nói việc này cho bố mẹ chồng? Đúng, chuyện này đáng giá cao hứng, nhưng tối thiểu cũng phải đến bệnh viện xác định chứ? Chỉ bằng một tấm giấy thử, mà đã khẳng định cô mang bầu?

Không tệ, trước đó cô cũng tin giấy thử, cho là chỉ cần trên que kiểm ra dấu hiệu mang thai, thì cô nhất định mang thai. Trước khi bạn tốt đến, cô cũng giống như Lưu Vũ, đã cho rằng mình mang thai. Nếu như không phải dưới thân thể có vệt đỏ, thì cô cũng xác định mình mang thai.

Lưu Vũ đứng ở bên cạnh mẹ Lưu, nhìn mẹ mình bận này bận kia, khóe miệng của anh lộ ra nụ cười ngốc nghếch. Thấy vợ mình còn ngồi ngây ngốc trên giường, anh đã nói: "Tiểu Nhan, có phải mệt mỏi hay không?"

Từ Nhan phục hồi tinh thần lại, thấy mẹ chồng còn trong phòng, lại không thể nói rõ, liền kéo Lưu Vũ lại gần, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh nói: "Em có chuyện muốn nói với anh."

"Chuyện gì?" khóe miệng Lưu Vũ vẫn lộ ra nụ cười.

Từ Nhan nhìn nhìn mẹ chồng đang bận rộn cách đó không xa, cắn cắn môi, tựa vào lỗ tai Lưu Vũ nói: "Em không có mang thai."

"Sao có thể!" Lưu Vũ trợn to hai mắt, không chút suy nghĩ liền chối bỏ lời của Từ Nhan.

Nếu như ngày hôm qua bọn họ kiểm tra không thể nhận định, thì sáng nay kiểm lại sao có thể sai được? Anh biết vợ mình còn nghi ngờ, nhưng giấy thử đã xác định chuyện mang thai rồi mà?

"Em thật sự không có mang thai." Từ Nhan rất khẳng định nói cho chồng biết.

Lưu Vũ còn muốn phản bác, nhưng bị động tác kế tiếp của Từ Nhan làm giật mình. Cô nhẹ nhàng vén chăn lên, chỉ cho một mình anh nhìn vết máu trên drap giường dưới chăn. Cô dùng động tác im ắng này để nói cho anh biết việc mình không mang thai.

Nhưng động tác này của cô, lại làm cho Lưu Vũ nghĩ tới một chuyện khác —— vợ của anh bị thương.

Vết máu bắt mắt đó, lại liên tưởng đến chuyện cô mang thai, người làm cha lần đầu như anh liền bối rồi. Máu? Có phải thai nhi trong bụng bị tổn thương không? Tối ngày hôm qua anh đâu có ấy ấy với cô, càng không có bất kỳ hành động quá khích, chẳng lẽ do lần trước Chu Lâm đẩy ngã cô? Nhưng không đúng, chuyện đó đã qua bảy tám ngày rồi, nếu có tổn thương, ngày đó đã có, không thể nào mấy hôm sau mới chậm rãi phát tác.

Lưu Vũ đã không cách nào suy nghĩ gì, ý niệm duy nhất của anh là, vợ của anh vô cùng có khả năng sẩy thai! Anh cũng không kịp nghĩ gì khác, chỉ vội vã ôm lấy vợ chạy ra ngoài cửa, cũng không lo vợ mình chỉ mặc áo ngủ, đã chạy ra ngoài đường lạnh lẽo.

"Tiểu Vũ, con sao thế?" Mẹ Lưu mới vừa phục hồi tinh thần lại, Lưu Vũ đã ôm Từ Nhan xuống lầu.

Lúc này, bà cũng thấy được vũng máu trên giường, không hề suy nghĩ, bà liền cầm quần áo của Từ Nhan chạy theo.

Đối với nhà họ Lưu, vết máu dính trên drap của Từ Nhan, giống như một tiếng sấm giữa trời quang, nét mặt mỗi người đều khác, ý tưởng cũng không giống nhau.

Ý của Lưu Vũ vô cùng đơn giản, vợ của anh nhất định bị chảy máu, sẽ nguy hiểm đến sinh mạng con của anh.

Còn ý của mẹ Lưu là: xem ra cháu trai còn cần một thời gian mới đến, cháu à, cháu thật sự nghịch ngợm, trước khi đến còn chơi trốn tìm.

Ba Lưu lại nghĩ, chuyện gì thế nhỉ? Mang thai? Hay không mang thai?

Giai Giai thì ngáp, buồn ngủ quá, thật muốn bò vào chăn ngủ tiếp. Chị dâu bị gì thế? Tại sao không ai nói cho cô biết chuyện gì xảy ra?

Từ Nhan ở trong phòng cấp cứu lại cảm thấy bó tay, mình không có mang thai, chỉ là dì cả tới thôi, sao ai cũng tưởng cô ngã bệnh chứ? Cần kinh động mọi người vậy sao?

"Bác sĩ, tôi không có mang thai." Từ Nhan nhìn bác sĩ, cảm thấy nói ra vậy hơi tức cười.

"Lại chuyện gì nữa?"

"Là như vậy, bác sĩ. Cái đó của tôi rất lâu chưa tới, liền cho rằng mang bầu, ngày hôm qua dùng giấy thử, lại thử ra mang thai, sáng sớm hôm nay thử nữa, vẫn thấy mang thai, cho nên chồng tôi liền nghĩ tôi bị chảy máu là không bình thường, chỉ lo bế tôi chạy, mặc kệ tôi giải thích với anh ấy thế nào, anh ấy cũng không nghe." Từ Nhan không biết giải thích chuyện này với bác sĩ thế nào, thật may bác sĩ là phụ nữ, nếu như bác sĩ là nam, cô nhất định sẽ mắc cỡ đến mức chui xuống lỗ.

Bác sĩ cau mày, không có gạt bỏ lời của cô nhưng cũng không chấp nhận nó, mà gọi y tá bên cạnh: "Chuẩn bị thử máu."

Bác sĩ không thể nào bởi vì một câu của Từ Nhan thì cho rằng không có việc gì, cũng không thể bởi vì Lưu Vũ điên cuồng đưa người tới liền cho là thật sự có chuyện, hiện tại đầu tiên phải xác định có mang thai hay không, chỉ cần xác định điểm này, thì sau đó không cần làm gì nữa.

Lúc đi ra phòng cấp cứu, Từ Nhan cảm thấy mình đã mất hết thể diện, mà tất cả là do Lưu Vũ.

"Cô thật hồ đồ." Bác sĩ chỉ nói một câu như vậy, liền lắc đầu muốn rời khỏi.

"Bác sĩ, ngài còn chưa nói vợ tôi có bị gì nặng không." Lưu Vũ kéo nác sĩ lại hỏi ngay.

"Không có mang thai, sao lại có chuyện?"

"Không mang thai? Không thể nào, chúng tôi dùng giấy thử. . . . . ." Nói được nửa câu, Lưu Vũ liền dừng lại.

Chẳng lẽ, bọn họ bị quy thử lừa? Không thể nào, nếu giấy thử vô dụng tì quốc gia này còn sản xuất chi nữa?

"Không mang thai." Bác sĩ bỏ xuống những lời này liền đi mất.

Trong khoảng thời gian ngắn Lưu Vũ vẫn chưa trở lại bình thường, làm sao có thể không mang thai? Giấy thử quỷ quái thật sự lừa họ sao?

"Xem anh, hại em mất hết thể diện trước mặt bác sĩ." Từ Nhan trừng mắt liếc anh một cái.

"Nhưng giấy thử. . . . . ." Lưu Vũ vẫn không quẹo qua ngõ rẽ được.

"Giấy thử đó không tin được." Từ Nhan cũng cảm thấy, lúc này cô như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Ngày hôm qua nửa thật nửa giả, mang thai rồi không mang thai. Sáng sớm nay kiểm lại thì thấy mang thai. Rồi sau đó dì cả đến, làm vỡ vụn sự thật mang thai, cảm giác chợt cao chợt thấp này, còn kích thích hơn đi tàu lượn, cũng khiến hy vọng và thật vọng của người ta tăng gấp đôi.

"Anh thật mất thể diện, còn chưa có xác định, sao lại trực tiếp đưa chị dâu đến bệnh viện bảo là sảy thai." Sáng sớm đã kêu người ta, kéo thân thể đứng ngay ngắn ở bệnh viện, kết quả lại gây ra một chuyện nực cười.

Ý tưởng duy nhất của Lưu Vũ bây giờ là về nhà phải giục hết toàn bộ mấy giấy thử.

Rõ ràng là hành hạ người khác mà. Không có việc gì lại sản xuất ra thứ đồ gieo họa đó chi? Khi anh tuyên cáo vợ mình mang thai với khắp thế giới, kết quả lại tạt anh một chậu nước lạnh, nói cho anh biết tất cả đều là hiểu lầm do giấy thử gây ra.

Mẹ Lưu cũng không nói gì, chỉ có chút thất vọng rời đi. Ba Lưu lại vỗ lên bả vai con trai, nói một câu: "Tiểu Vũ à, ba biết con muốn con đến điên rồi, nhưng. . . . Con đừng hành hạ người khác vậy chứ."

Lưu Vũ khổ mà không nói được, anh muốn con, nhưng đâu có muốn đến mức lấy giả làm thật chứ? Ai nói cho anh biết, chuyện gì xảy ra đi? Lại nhìn Từ Nhan, trên mặt cô cũng có vẻ thất vọng, nhưng vẻ trầm tư càng nhiều hơn, anh biết vợ mình cũng đang mong con, nhưng chuyện hiểu lầm này thật làm cho người ta dở khóc dở cười.

Lưu Vũ cảm thấy đầu sỏ gây nên chuyện này là giấy thử, là nó khiến người lúng túng. Hiện tại việc duy nhất anh phải làm là, về nhà xử lý những "Đầu sỏ gây nên" kia.

Về đến nhà, anh liền chạy vào phòng lấy hết giấy thử ra, ném toàn bộ vào trong thùng rác. Trong mắt anh, những giấy thử đó chính là sỉ nhục của anh, hình như mỗi tấm giấy thử đều đang cười nhạo sự lỗ mãng của anh.

Nhưng, vừa mới ném vào, thì một giấy thử lại hiện lên hai vạch đỏ.

Nhìn lại đáy thùng rác, có nửa chai sữa tươi không biết ai uống còn dư, lúc này đang đổ ra ngoài, vừa đúng rơi vào trên giấy thử.

Tiếp đó nhìn nhãn hiệu của que, chính là hiệu mà sáng nay và lần thứ hai ngày hôm qua mà cô thử.

Không phải mỗi cái đều chỉ mua hai que thôi sao? Sao lại có thêm một cái nữa?

"Thì ra là sữa tươi cũng mang thai." Giai Giai đột nhiên nói một câu.