“Long Việt Trạch, tên không tệ, xin chào, cực kỳ vinh hạnh khi anh trở thành fan của tôi.” Tô Nhan không quên nơi này là trường hợp gì, đây cũng không phải là trên đường cái, người tới chỗ này không phú cũng quý.

“Cảm ơn, anh Cẩm? Sao lại bỏ cô một mình ở trong đây?”

Nghe vậy, đôi lông mày của Tô Nhan nhíu lại, không ngờ fan của mình lại quen biết Trình Tự Cẩm.

“Anh quen anh ấy?”

Long Việt Trạch khẽ cười một tiếng, ánh mắt trong suốt nhìn cô cười nói: “Chúng tôi quen biết nhau hơn mười năm rồi.”

Tô Nhan có phần hơi kinh ngạc, cho rằng chỉ là làm ăn lui tới, không nghĩ tới lại là người quen cũ rất sớm.

“Vậy sao, anh ấy ở bên kia bàn chút việc, một lát sẽ tới đây.”

Long Việt Trạch nhìn thoáng qua hướng Trình Tự Cẩm, ghé mắt nhìn Tô Nhan quay mặt, tuy đỏ tươi như lửa, nhưng hai tròng mắt người như thế nào cũng không lừa được người khác.

“Tô tiểu thư, tôi có thể gọi cô là chị Nhan không?”

Tô Nhan sửng sốt, lập tức gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, nhưng, anh bao nhiêu tuổi?”

“Năm nay tôi hai mươi hai.”

“Vậy nhỏ hơn tôi, có thể gọi tôi là chị.”

“Được rồi, chị Nhan Nhan.”

“Ừ.”

Khi hai người đang nói chuyện vui, Trình Tự Cẩm bớt thì giờ nhìn thoáng qua, khi thấy Tô Nhan ddieenddaanleequuyddoonn bên cạnh người đàn ông đó, sắc mặt trầm xuống, trầm giọng nói: “Rất xin lỗi, trước đó xin lỗi không tiếp được.”

Nói xong, liền bước về phía hai người.

“Chị Nhan Nhan, anh Cẩm đến đây rồi.” Long Việt Trạch nhìn người đàn ông bước tới, ý cười trong mắt càng sâu hơn.

Tô Nhan nghe nói vội vàng quay đầu đi, nhìn người đàn ông đi tới, khoé môi nhếch lên.

“A Cẩm, gặp người quen của anh rồi.”

Trình Tự Cẩm đi đến bên người cô, mắt sâu sắc nhìn cô một cái, tất cả ý cười, lúc này mới ôm eo của cô nhìn về phía người đàn ông cười nhìn anh.

“Tiểu Trạch, về khi nào.”

Long Việt Trạch chỉ nghiêng đầu cười, nhìn hai người nói: “Trở về đã nhiều ngày, anh Cẩm, chị Nhan rất được, xinh đẹp cũng như chị em.”

Nghe vậy, hình như Trình Tự Cẩm ôm eo Tô Nhan cứng đờ, sắc mặt cũng có phần thay đổi dần, nhìn ánh mắt Long Việt Trạch cũng càng thâm trầm hơn.

Long Việt Trạch chỉ cười, nhìn Tô Nhan, ý cười càng sâu hơn.

“Chị Nhan, chị thật xinh đẹp.”

Tô Nhan cũng không nghe ra cái gì, chỉ thẹn thùng gật đầu nói: “Cảm ơn, em cũng rất tuấn tú.”

Ánh mắt Trình Tự Cẩm sâu thẳm, không biết suy nghĩ cái gì.

Tô Nhan chỉ nhìn thấy anh vẫn nhìn Long Việt Trạch, @[email protected]@[email protected]@[email protected] cho rằng hai người có lời gì muốn nói, vừa lúc cô cũng muốn đi vào phòng vệ sinh, nhẹ giọng mở miệng nói.

“A Cẩm, em đi toilet một chút.”

Trình Tự Cẩm nhìn cô một cái, từ từ buông eo của cô ra.

Tô Nhan gật đầu với Long Việt Trạch thuận tiện xoay người đi về phía toilet.

Long Việt Trạch thu hồi tấm mắt nhìn vào bóng dáng Tô Nhan, nhìn Trình Tự Cẩm khẽ cười một tiếng nói: “Anh Cẩm, làm sao nhìn em như vậy, hình như anh, có phần khẩn trương.”

Sắc mặt Trình Tự Cẩm đen, nhìn anh ta trầm giọng nói: “Vì sao phải khẩn trương?”

Nhưng Long Việt Trạch chỉ nở nụ cười, nhìn Trình Tự Cẩm nhẹ giọng nói: “Anh Cẩm, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, không cần che giấu với nhau, em biết chị Nhan là con gái của người chết trong tai nạn xe cộ năm đó.”

Nghe vậy, ánh mắt Trình Tự Cẩm nặng nề, ánh mắt đen tối không rõ nhìn anh ta.

Nhưng ý cười của Long Việt Trạch không giảm, nhẹ giọng nói: “Anh Cẩm, anh ở cùng với chị ấy, vì cái gì?”

Trình Tự Cẩm chỉ chậm rãi dời tầm mắt, nhìn về phía toilet giọng nói lạnh lùng nói: “Đây không phải chuyện em quản lí, nếu đã trở về, vậy thì thay bác trai bác gái quản lý công ty, bọn họ lớn tuổi rồi.”

Long Việt Trạch chỉ nhún vai, cầm một ly sâm banh lên, nhìn chất lỏng màu da cam bên trong nói khẽ: “Lần này em trở về là phải tiếp quản công ty, thì coi như không có em, không còn có anh hả, anh là con trai hờ của bọn họ, có Chính Hằng ở đây, em sẽ không lo lắng.”

Trình Tự Cẩm chỉ liếc mắt nhìn anh ta trầm giọng nói: “Chung quy công ty là của em, anh chỉ có thể thay em giữ gìn bảo vệ.”

Long Việt Trạch chỉ nhún vai, nhìn anh nói khẽ: “Biết vì sao em biết thân phận của Tô Nhan không?”

Trình Tự Cẩm chỉ nhìn về phía anh ta không nói, ánh mắt thâm thuý như biển.

“Em rất tò mò, người phụ nữ có thể khiến anh đối xử như thế rốt cuộc là thần thánh phương nào, cho nên lúc về nước em liền lén lút điều tra, kết quả thât là làm cho em hoảng sợ, anh Cẩm, anh * yêu chị ấy như vậy, nghĩ muốn làm cái gì?”

Sắc mặt Trình Tự Cẩm lạnh xuống, nhìn ánh mắt đánh giá của Long Việt Trạch, trầm giọng nói: “Anh đã nói một lần, không dính dáng tới em, trách nhiệm của em, quản lí tốt công ty, không biết có thể tới hỏi anh, cái khác, đừng đi quản.“.”

Long Việt Trạch nghe thế, mới chậm rãi nhăn mày lại, thở dài một tiếng nói: “Anh Cẩm, chị của em đi nhiều năm như vậy, anh cũng nên buông xuống, vận mệnh đã như vậy, dien--dan--le--quy--don em cảm thấy chị Nhan cũng không phải một người phụ nữ xấu xa, em nhìn ra, nếu anh có lòng trả thù với chị ấy, thì buông tay đi, thì coi như chị của em biết anh làm như vậy, chỉ là vì trả thù một người phụ nữ, chị ấy ở dưới đất cũng sẽ không vui, không bằng buông tay.”

“Ngậm miệng, anh không muốn nghe nữa.” Sắc mặt Trình Tự Cẩm tức thì lạnh lùng, ngay cả không khí xung quanh cũng đã giảm nhiệt xuống rất nhiều.

Long Việt Trạch thấy thế, chỉ thở dài một tiếng nói: “Em cảm thấy chị Nhan cực kỳ vô tội, cũng rất thương cảm, không phải lỗi của chị ấy, không phải lỗi của bất kì kẻ nào, nói trời giáng nhân hoá (1), oan oan tương báo khi nào kết thúc.”

(1) trời giáng nhân hoá: trời giáng người hàng. Thứ cho mình bất tài không biết câu này nghĩa là gì. Nhưng cũng có thể là ngạn ngữ mà anh Long Việt Trạch nói sai.

Trình Tự Cẩm chỉ cười lạnh một tiếng nói: “Vài năm nay ở nước Mĩ, nhìn em đến làm em đã quên ngạn ngữ Trung Quốc.”

Long Việt Trạch chỉ cười nói: “Đó đương nhiên, em là người Trung Quốc.”

Trình Tự Cẩm chỉ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người phụ nữ đang đi về phía toilet, nhíu mày lại.

Tô Nhan đi từ phòng vệ sinh ra, đã thấy Bạch Khuynh đứng ở trên hành lang, nhìn thấy cô ta cười, thấy cô đi ra, ý cười ở khoé môi cô ta lớn hơn nữa, trong lòng Tô Nhan có phần nghi hoặc.

“Cô cố ý chờ tôi ở chỗ này?”

Bạch Khuynh khẽ cười một tiếng gật đầu nói: “Ừ, tôi cố ý đợi cô.”

Tô Nhan khẽ nhíu mày, “Có chuyện gì sao?”

Một đôi mắt của Bạch Khuynh nhìn cô chói mắt như vậy, từ khi bọn họ vừa đến gần như hấp dẫn tầm mắt của mọi người, nhất là Tô Nhan, nhất cử nhất động đều hấp dẫn ánh mắt đàn ông.

Cô ta ghen tị, cô ta không cam lòng!

Từng bước đi về phía cô, khoé môi cười dần trở nên lạnh lẽo.

“ Tô Nhan, bây giờ cô nở mày nở mặt, cô kiêu ngạo, cô cực kỳ xem thường tôi có phải không? Cô cảm thấy cô là nữ vương, cô đạt được toàn bộ phải không?”

Đôi mày Tô Nhan nhíu chặt, nhìn chằm chằm người phụ nữ đi tới, không biết có phải cô đa nghi quá hay không, chỉ cảm thấy môi cô ta cười có chút kì lạ, theo bản năng muốn lùi về phía sau.

Bạch Khuynh thấy cô muốn lùi về phía sau, dùng lực bắt lấy cánh tay của cô, tràn ngập hận ý nhìn cô.

“Cô trốn cái gì?”

“Cô buông tay, cô nổi điên làm gì?” Tô Nhan không biết trong lúc đó Bạch Khuynh đột nhiên làm sao, cánh tay bị cô ta nắm cực kỳ đau, nhất là ánh mắt lúc này của cô ta, làm cho cô sợ hãi.

“Tôi nổi điên? Đúng vậy, là tôi nổi điên, Tô Nhan, tôi tới nói cho cô, cái gì tên là trèo càng cao rơi càng đau, cái gì gọi là cảm giác hai bàn tay trắng.”

“Cô muốn làm gì? Cô buông.” Tô Nhan nhìn cô ta đột nhiên cười to, vốn trang điểm tinh xảo lúc này vậy mà có vẻ hung dữ.

“ Tô Nhan, tôi mất đi toàn bộ, cô cũng sẽ mất đi...” Bạch Khuynh nói xong liền nhào đến sau gáy Tô Nhan, một bộ dạng muốn giết người.

Tô Nhan thấy thế, theo bản năng muốn đẩy cô ta ra, nhưng làm cho cô ngoài ý muốn là, cô toàn lực đẩy như vậy, dĩ nhiên Bạch Khuynh bị cô đẩy ra.

“A...”

Tô Nhan có chút nghĩ lại mà sợ lùi về phía sau vài bước, vừa rồi cô thật sự rất sợ Bạch Khuynh sẽ nhào lên như vậy, sẽ cào mặt cô bị thương, giới diễn viên nghệ sĩ, ăn chính là mặt, cho nên cô mới có thể dùng lực đẩy cô ta ra, nhưng không nghĩ tới cô ta bị đẩy ra như vậy.

“Cô, cô không sao chứ, tôi, tôi không cố ý...”

Vì Bạch Khuynh kinh hãi thét một tiếng, phụ nữ trong phòng rửa tay đều chạy ra ngoài, sắc mặt Tô Nhan có chút biến đổi.

Nhưng làm cho cô chân chính kinh hãi vừa mới bắt đầu...

Cả người Bạch Khuynh đều đã chật vật ngã trên mặt đất, hai tay ôm bụng chính mình, chỉ thấy một vết máu khuếch tán giữa hai chân cô ta, máu cũng tràn ra ngày càng nhiều.

Sắc mặt Tô Nhan biến đổi lớn, nhìn một vệt máu đỏ tươi lớn không dời mắt.

“A, máu, nhanh gọi xe cứu thương, có phải cô ấy sinh non rồi không hả?”

“Thật sự, mau gọi xe cứu thương...”

Mấy người phụ nữ đều kêu hô, nhất thời rước lấy không ít tầm mắt, đồng thời cũng truyền đến tiền sảnh.

Vẻ mặt Bạch Khuynh đau khổ ngẩng đầu nhìn Tô Nhan, nước mắt chảy ròng, nghẹn ngào nói: “Tô Nhan, vì sao cô muốn đẩy tôi? Tôi đã nói, tôi sẽ đi bỏ đứa bé, hẳn không ảnh hưởng tới phát triển của cô và Cẩm, vì sao cô còn ghê tởm như vậy, vì sao không cho tôi thêm cơ hội một ngày ở chung với bảo bảo của tôi? Tôi, tôi đã đáp ứng cô sẽ không lưu lại đứa nhỏ này, cô, lòng cô thật nham hiểm, tôi, đứa nhỏ của tôi, đau quá...”

Tô Nhan nghe nói kinh hãi không thôi, đã không [Huyền][lê][quý][đôn] nghe thấy người khác nói như thế nào, chỉ có chút chậm chạp nhìn Bạch Khuynh, nhớ tới câu nói kia cô ta nói.

Chỉ là, đứa nhỏ, thật sự là của anh sao?

Khi Trình Tự Cẩm đi tới thấy một cảnh tượng như vậy, sắc mặt nhất thời trầm xuống, nhìn về phía Tô Nhan, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt đứng ở đó, tay chân có phần luống cuống, thậm chí còn đang run nhẹ.

Rất nhiều người nghe động tĩnh đều đã chạy qua, đều đang suy đoán chuyện gì xảy ra.

“Trình tổng, cầu xin anh, đưa tôi đi bệnh viện, đây, đây là bé cưng của anh, cầu xin anh, cứu bảo bảo của chúng ta, xin anh...” Bạch Khuynh thấy Trình Tự Cẩm đi tới, sắc mặt tái nhợt khóc cầu xin.

Nhất thời, một chỗ thổn thức, mà ánh mắt Trình Tự Cẩm đảo qua một vũng máu tươi kia, rơi vào trên mặt Bạch Khuynh, ánh mắt như băng sương.