"Tô tiểu thư, xin hỏi có phải cô đang lui tới với Trình tổng?"

"Tô tiểu thư, có thể lộ ra một chút tin tức không, có phải hai người đang tìm hiểu không."

"Tô tiểu thư, xin hỏi gần đây cô nhận được mấy bộ phim có liên qua trực tiếp đến Trình tổng không?"

Cuối cùng, Tô Nhan thật sự không chịu nổi bịt chặt lỗ tai, Trình Tự Cẩm thấy thế ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng nói: "Các anh chị hù doạ cô ấy."

Câu nói đầu tiên khiến xung quanh vốn hỗn loạn miệng đều yên tĩnh trở lại, Trình Tự Cẩm ngồi chỗ cuối ôm Tô Nhan vào trong lòng ở trong cái nhìn chăm chú của mọi người đi vào studio.

Lúc này Tô Nhan nằm trong lòng Trình Tự Cẩm thế nhưng cảm thấy người đàn ông ôm mình trong lòng có thể tin cậy được!

Dọc đường đi vào studio, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt nhìn hai người, khuôn mặt Tô Nhan chôn thật sâu vao trong ngực anh, mà Trình Tự Cẩm mặt không đổi sắc.

Vấn đi đến quay, lúc này đạo diễn và mấy diễn viên cũng có thể nói là trợn mắt há mồm, bọn họ đang xem trực tiếp ở trên mạng, cũng đang kinh ngạc Trình Tự Cẩm thừa nhận Tô Nhan là người phụ nữ của anh, bây giờ lại nghênh ngang ôm Tô Nhan đi vào.

Mà Tô Diệu Mạn ngồi ở một bên trầm mặc không nói gì chỉ là ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm hai người dường như đang nghĩ đến điều gì.

Miệng đạo diễn cũng có thể nhét một quả trừng gà khá nhỏ.

"Trình, Trình tổng."

Vùi ở trong ngực Trình Tự Cẩm Tô Nhan nghe được giọng nói của đạo diễn thân thể cứng đờ, nàng đã không muốn xem vẻ mặt của đạo diễn lúc này như thế nào, chỉ giọng nói nặng nề nói: "Thả tôi xuống đây đi."

Tròng mắt Trình Tự Cẩm nhìn cô chốc lát mới thả cô xuống, nhìn lướt qua người ở chỗ này trầm giọng nói: "Chuyện của chúng tôi sẽ không gây bất kì phiền toái hay tổn thất gì cho các người, phiền lòng đạo diễn chăm sóc Nhan Nhan nhiều hơn."

Đạo diễn vừa nghe vội vàng cúi đầu khom lưng nói: "Đâu có, đâu có, đương nhiên sẽ chăm sóc Tô tiểu thư thật tốt, Trình tổng cứ việc yên tâm."

Tô Nhan đứng ở bên cạnh Trình Tự Cẩm, cảm nhận được ánh mắt người xung quanh đều nhìn cô, điều này làm cho cô có chút dồn dập bất an, hai tay khẽ nắm lại.

Trình Tự Cẩm lại chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tóc trên trán cô thấp giọng nói: "Quay phim cho tốt, buổi tối tới đón em, hả?"

Tô Nhan khẽ ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt hơi dịu dàng của anh, làm cho vẻ mặt cô thoáng qua, gật đầu.

Trình Tự Cẩm thấy cô gật đầu, nhẹ nhàng hôn lên trên trán cô, xung quanh vang lên tiếng hít vào không khí không nhỏ.

Tô Nhan cũng kinh ngạc một chút, cô phát hiện hình như sau khi phát sinh quan hệ với anh, cô liền trở nên chậm chạp, luôn phản ứng chậm nửa nhịp, hình như có cái gì đó ở trong vô tình thay đổi.

Mãi cho đến khi Tô Diệu Mạn chậm rãi đứng dậy từ chỗ ngồi đi về phía hai người, điều này làm cho tức giận trong nháy mắt thay đổi, một đống con mắt trợn tròn.

"Cẩm."

Tô Nhan nháy mắt hoàn hồn, quay đầu nhìn Tô Diệu Mạn đi tới, trên mặt mang nụ cười thản nhiên, điều này làm cho sắc mặt Tô Nhan thay đổi, hai tay nắm thật chặt thành nắm đấm, muốn mở miệng nói cái gì, lại phát hiện không có lời nào để nói, đơn giản là cúi đầu trầm mặc không nói.

Trình Tự Cẩm nhìn lướt qua Tô Nhan, nhìn trên mặt Tô Diệu Mạn hiện lên một nụ cười thản nhiên.

"Diệu Mạn."

Tô Nhan nghe trong miệng anh gọi tên của cô ấy, dịu dàng như vậy, hình như Trình Tự Cẩm đối xử với người phụ nữ này không giống như thường.

Nhưng, vì sao trong lòng có loại cảm giác bế tắc?

Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không có chú ý đến Tô Diệu Mạn nhìn cô khẽ thay đổi vẻ mặt.

"Không giới thiệu một chút sao?"

Trình Tự Cẩm chỉ nhếch môi cười, kéo Tô Nhan đã quá cứng ngắc nói: "Cô không biết sao?"