Editor: dohuyenrua

Trình Tự Cẩm thấy bộ dạng của cô, chỉ giật giật mi tâm (1), dường như không có việc gì thanh cao đi đến trước mở tủ quần áo ra, cởi khăn tắm lấy quần áo mặc vào.

(1) mi tâm: hay còn gọi là ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày)

Mà Tô Nhan thấy thế vội vàng vứt quá tay, khuôn m nhỏ nhắn hiện lên đỏ ửng khả nghi.

Làm cho người ta thương tiếc ...

"Chuyện tối hôm qua xem ra em nhớ rất rõ ràng, nói vậy cũng nhớ kĩ lời nói của tôi rồi."

Tô Nhan nhìn chăn trắng xám, đầu ong ong, tối hôm qua anh nói nhiều như vậy, anh chỉ câu nào?

Trình Tự Cẩm đã mặc quần tây trang, xoay người, ngón tay thon dài không nhanh không chậm cài cúc áo sơ mi trước ngực, nhìn mặt nghiêng hơi đỏ của cô.

"Tôi nói rồi, sau này chỉ có một người phụ nữ là em, chẳng lẽ đã quên?"

Lập tức, Tô Nhan liền nâng tầm mắt quay đầu nhìn anh, dường như, cô ấn tượng rất sâu đối với câu nói kia, hình như cũng chỉ bởi vì câu nói kia mới làm cho trong nháy mắt cô thất thần, lại thất thân!

Trình Tự Cẩm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, ngơ ngác sững sờ, tâm tình tốt, thắt dây lưng đi qua, kìm nén thở hai tiếng, hôn lên gò má cô rồi trầm giọng nói.

"Choáng váng? Không đứng dậy?"

Tô Nhan có chút không kịp phản ứng như cũ, hai tròng mắt chớp chớp nhìn mặt tuấn dật phi phàm của anh hỏi.

"Anh, lời vừa mới nói, có ý gì?"

Trình Tự Cẩm nhíu mày, có chút hăng hái nhìn cô thấp giọng cười: "Làm sao ngủ một đêm mà đánh mất chỉ số thông minh?" Nói xong liền muốn đứng dậy lại bị cánh tay của Tô Nhan từ trong chăn vươn đến ngăn lại.

Hạ mắt nhìn cánh tay của cô, phát hiện trên cánh tay đều có vài cái dấu hôn, hình như ánh mắt Trình Tự Cẩm biến đổi, tối hôm qua cô mang cho anh vui mừng vượt ngoài phạm vi dự tính của anh.

Nơi, cô không phải người thứ nhất ngủ với anh, chỉ là cô lại cho anh một loại cảm giác không giống như vậy. cho nên mới mới phát điên cũng như muốn cô rất nhiều lần, nhất thời không khống chế được in xuống những dấu vết của anh trên người của cô.

Tô Nhan níu áo sơ mi của anh thật chặt, ngẩng đầu nhìn anh, "Anh, có ý gì?"

Ánh mắt Trình Tự Cẩm di chuyển, dừng ở hai tròng mắt của cô, trong suốt sáng ngời, tối hôm qua anh chính là sa vào trong hai mắt này.

"Em muốn tôi thay đổi thành một lời hứa hẹn?"

Nghe vậy, cánh tay Tô Nhan cứng đờ, cô cũng không biết như thế nào, đã níu anh, cô không phải không biết lời của anh, chỉ là không thể tin được lời của anh mà thôi.

Nói cái gì sau này chỉ có cô như vậy, lại càng không tin anh sẽ bởi vì cô mà buông tha cho cả rừng cây.

Nghĩ tới, cũng không phát hiện ra ánh mắt ảm đạm đi, cánh tay giữ anh cũng từ từ rơi xuống, chậm rãi cúi đầu không tiếng động.

Trình Tự Cẩm nhìn cô buông bàn tay bé nhỏ, ngược lại nâng cằm của cô, buộc nhìn thẳng anh, nhìn trong ánh mắt ảm đạm của cô, khoé môi nhếch lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa đôi môi đỏ mọng của cô.

"Chỉ cần sau này em ngoan ngoãn nghe lời, đàn bà của anh chỉ có mình em."

Tô Nhan phục hồi tinh thần thì phòng đã còn lại một mình cô, ngoan ngoãn nghe lời?

Phải nghe như thế nào? Hai tay khó chịu che mặt của mình, ngoại trừ khiếp sợ chỉ còn chua sót, lại càng bất đắc dĩ.

Cô không có cách nào nhìn về phía người vừa mới tỉnh lại ấy trong chớp mắt đã cãi nhau như người bình thường, tính khí quá nóng nảy, cô không có cách nào khác.

Trên pháp luật mà nói, cái này gọi là nghĩa vụ vợ chồng, cô vẫn còn lý trí.

Nhưng vì sao tối hôm qua lại mất lý trí?

Hít một hơ thật sâu, nên xảy ra đã xảy ra, không nên xảy ra cũng đã xảy ra, ngồi ở chỗ này hối hận là vô dụng.

Vén chăn lên chậm rãi đi xuống *, nhưng khi chân của cô chạm đến sàn nhà, hai chân mềm nhũn suýt nữa ngã xuống, điều này làm cho Tô Nhan kiên quyết cắn răng không kêu một tiếng.

Ps: thông báo một chút, ba mươi quyển sách sẽ chưng bày, vốn tưởng là mười vạn chữ đầu tiên, nhưng bởi vì sớm mười ngày, cho nên mười vạn chữ có chút không thể, nhưng, năm vạn chữ vẫn là bảo đảm.